Xuyên Về 70: Đại Tiểu Thư Mang Không Gian Lật Ngược Thế Cờ
Chương 31:
Thiển Hạ Miêu
15/12/2024
“Chú, thím, trước khi nói cháu xin lỗi hai người. Thật ra cháu và Hiểu Mai cùng trường, nhưng chưa quen nhau. Cháu biết hai người đang dò hỏi việc làm từ nguồn khác, biết Hiểu Mai đang ở công xã Thanh Vĩnh, huyện Nhạc. Cháu cũng sắp xuống nông thôn chỗ đó, nên đặc biệt đến tìm hai người.”
Nghe vậy, chủ nhiệm Chu cười xua tay, tỏ ý không để bụng: “Không sao, bạn bè của Hiểu Mai chú đều biết mặt. Vừa thấy cháu lạ mắt, chú đã hiểu mười mươi rồi.”
Trong lòng ông ấy mừng thầm: trước đây không quen thì sao, giờ có việc làm tốt, sau này là bạn cũng chưa muộn.
Đầu óc thím Trương Hồng giờ chỉ nghĩ về công việc mà thôi. Nhà máy thép là nhà máy lớn nhất thành phố, phúc lợi tốt, ai cũng muốn vào. Nghe đến phòng thu mua, bà ấy càng hưng phấn – đó là chỗ béo bở, nhiều phúc lợi ngầm.
Bà ấy lo lắng nhìn chồng, muốn ông ấy nhanh chóng chốt hạ. Bé Hiểu Mai nhà bà ấu mà có việc này thì quá tuyệt.
Chủ nhiệm Chu hiểu ý, ôn hòa nhìn Liễu Tinh Hòa: “Liễu nha đầu, chúng ta ngồi bàn kỹ về công việc này nhé.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” thím Trương Hồng nhịn không nổi, chen lời: “Liễu nha đầu, cháu muốn điều kiện gì cứ đưa ra, đổi bao nhiêu tiền cũng được.”
Liễu Tinh Hòa nói thẳng: “Chú, thím, cháu không định đổi lấy tiền đơn thuần. Mình đổi cách khác, gọi là hoán đổi tài nguyên. Dùng công việc cháu có để đổi lấy tài nguyên mà nhà chú thím không dùng đến. Đôi bên cùng có lợi.”
“A, mới mẻ thật. Thế cháu muốn đổi tài nguyên gì bên chỗ chú?”
Chủ nhiệm Chu ngạc nhiên, lộ vẻ hứng thú.
“Cháu muốn lấy công việc đổi công việc, sau đó sẽ tính giá trị hai phía. Bên nào giá trị thấp hơn sẽ bù thêm tiền, phiếu hoặc vật tư để giá trị hai bên cân bằng, cùng có lợi.”
“Nghe hay đấy.” Chủ nhiệm Chu gật đầu.
Thím Trương Hồng sốt ruột: “Công việc nào? Có phải chân nhân viên văn phòng ở nhà máy dệt của thím, hay là công việc ở cửa hàng thực phẩm của chú?”
“Không phải hai chỗ đó, mà là suất làm ở hợp tác xã cung-tiêu tại công xã Thanh Vĩnh của Hiểu Mai.”
Nghe xong, hai vợ chồng sững sờ, nhìn nhau khó tin.
“Liễu nha đầu, cháu thật sự muốn đổi công việc đó? Đó là ở nông thôn cơ mà. Còn việc cháu đưa ra là ở thành phố, là một trong những công việc tốt nhất. Cháu không nói nhầm chứ?”
Chủ nhiệm Chu khó tin, nghĩ đến khoảng cách từ xã, huyện lên thành phố, ba cấp chênh lệch, ai lại dại đổi ngược?
“Cháu chắc chắn muốn đổi chỗ đó. Nói thật, cháu cũng sắp phải xuống nông thôn ở công xã đó.” Liễu Tinh Hòa không giấu giếm, lại tiếp lời: “Nên chú, thím có thể nói cho cháu biết tình hình của Hiểu Mai bên đó. Nếu hợp lý, chúng ta còn có thể trao đổi thêm nhiều tài nguyên khác.”
“Ví dụ, cháu có một chiếc xe đạp Phượng Hoàng, dùng chưa đến ba tháng, gần như mới tinh. Chú thím có thể xem cháu đổi được gì từ phía Hiểu Mai không?”
Cô lấy ví dụ nhằm đến thông tin nghe được từ mấy người bán hàng, tràn đầy kỳ vọng nhìn cặp vợ chồng.
Thím Trương Hồng vỗ đùi mừng rỡ: “Trùng hợp chưa, con gái thím bên đó cũng có một chiếc Phượng Hoàng, dùng chưa lâu. Hai bên đổi xe, khỏi cần mất công chuyển đi chuyển lại!”
“Được, cháu ghi lại cáu này trước, xe đạp đổi xe đạp.”
Liễu Tinh Hòa lấy bút và sổ từ trong túi ra, vui vẻ ghi chép.
Chủ nhiệm Chu hiểu ra ý đồ. Một người đi xuống nông thôn, một người muốn về thành thị, cùng ở một công xã, nhiều thứ có thể trao đổi tương hỗ, tiết kiệm tiền và công sức.
Ông ấy lập tức hỏi: “Liễu nha đầu, cháu biết đội cháu xuống tên là gì không?”
“Đội Mạc Ngư.”
Thím Trương Hồng vỗ tay: “Ối trời, lại trùng hợp nữa, Hiểu Mai nhà thím cũng ở đội Mạc Ngư, thế thì tiện quá rồi!”
Chủ nhiệm Chu cũng cười. Việc trao đổi tài nguyên càng thuận lợi.
Ông ấy chủ động đề xuất:
“Liễu nha đầu, Hiểu Mai nhà chú dựng một phòng nhỏ bên cạnh viện thanh niên trí thức, khoảng 25 mét vuông, có sẵn đồ dùng, nồi niêu bát đũa mới tinh, tốn hơn trăm đồng, cháu có cần không?”
Nghe vậy, chủ nhiệm Chu cười xua tay, tỏ ý không để bụng: “Không sao, bạn bè của Hiểu Mai chú đều biết mặt. Vừa thấy cháu lạ mắt, chú đã hiểu mười mươi rồi.”
Trong lòng ông ấy mừng thầm: trước đây không quen thì sao, giờ có việc làm tốt, sau này là bạn cũng chưa muộn.
Đầu óc thím Trương Hồng giờ chỉ nghĩ về công việc mà thôi. Nhà máy thép là nhà máy lớn nhất thành phố, phúc lợi tốt, ai cũng muốn vào. Nghe đến phòng thu mua, bà ấy càng hưng phấn – đó là chỗ béo bở, nhiều phúc lợi ngầm.
Bà ấy lo lắng nhìn chồng, muốn ông ấy nhanh chóng chốt hạ. Bé Hiểu Mai nhà bà ấu mà có việc này thì quá tuyệt.
Chủ nhiệm Chu hiểu ý, ôn hòa nhìn Liễu Tinh Hòa: “Liễu nha đầu, chúng ta ngồi bàn kỹ về công việc này nhé.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” thím Trương Hồng nhịn không nổi, chen lời: “Liễu nha đầu, cháu muốn điều kiện gì cứ đưa ra, đổi bao nhiêu tiền cũng được.”
Liễu Tinh Hòa nói thẳng: “Chú, thím, cháu không định đổi lấy tiền đơn thuần. Mình đổi cách khác, gọi là hoán đổi tài nguyên. Dùng công việc cháu có để đổi lấy tài nguyên mà nhà chú thím không dùng đến. Đôi bên cùng có lợi.”
“A, mới mẻ thật. Thế cháu muốn đổi tài nguyên gì bên chỗ chú?”
Chủ nhiệm Chu ngạc nhiên, lộ vẻ hứng thú.
“Cháu muốn lấy công việc đổi công việc, sau đó sẽ tính giá trị hai phía. Bên nào giá trị thấp hơn sẽ bù thêm tiền, phiếu hoặc vật tư để giá trị hai bên cân bằng, cùng có lợi.”
“Nghe hay đấy.” Chủ nhiệm Chu gật đầu.
Thím Trương Hồng sốt ruột: “Công việc nào? Có phải chân nhân viên văn phòng ở nhà máy dệt của thím, hay là công việc ở cửa hàng thực phẩm của chú?”
“Không phải hai chỗ đó, mà là suất làm ở hợp tác xã cung-tiêu tại công xã Thanh Vĩnh của Hiểu Mai.”
Nghe xong, hai vợ chồng sững sờ, nhìn nhau khó tin.
“Liễu nha đầu, cháu thật sự muốn đổi công việc đó? Đó là ở nông thôn cơ mà. Còn việc cháu đưa ra là ở thành phố, là một trong những công việc tốt nhất. Cháu không nói nhầm chứ?”
Chủ nhiệm Chu khó tin, nghĩ đến khoảng cách từ xã, huyện lên thành phố, ba cấp chênh lệch, ai lại dại đổi ngược?
“Cháu chắc chắn muốn đổi chỗ đó. Nói thật, cháu cũng sắp phải xuống nông thôn ở công xã đó.” Liễu Tinh Hòa không giấu giếm, lại tiếp lời: “Nên chú, thím có thể nói cho cháu biết tình hình của Hiểu Mai bên đó. Nếu hợp lý, chúng ta còn có thể trao đổi thêm nhiều tài nguyên khác.”
“Ví dụ, cháu có một chiếc xe đạp Phượng Hoàng, dùng chưa đến ba tháng, gần như mới tinh. Chú thím có thể xem cháu đổi được gì từ phía Hiểu Mai không?”
Cô lấy ví dụ nhằm đến thông tin nghe được từ mấy người bán hàng, tràn đầy kỳ vọng nhìn cặp vợ chồng.
Thím Trương Hồng vỗ đùi mừng rỡ: “Trùng hợp chưa, con gái thím bên đó cũng có một chiếc Phượng Hoàng, dùng chưa lâu. Hai bên đổi xe, khỏi cần mất công chuyển đi chuyển lại!”
“Được, cháu ghi lại cáu này trước, xe đạp đổi xe đạp.”
Liễu Tinh Hòa lấy bút và sổ từ trong túi ra, vui vẻ ghi chép.
Chủ nhiệm Chu hiểu ra ý đồ. Một người đi xuống nông thôn, một người muốn về thành thị, cùng ở một công xã, nhiều thứ có thể trao đổi tương hỗ, tiết kiệm tiền và công sức.
Ông ấy lập tức hỏi: “Liễu nha đầu, cháu biết đội cháu xuống tên là gì không?”
“Đội Mạc Ngư.”
Thím Trương Hồng vỗ tay: “Ối trời, lại trùng hợp nữa, Hiểu Mai nhà thím cũng ở đội Mạc Ngư, thế thì tiện quá rồi!”
Chủ nhiệm Chu cũng cười. Việc trao đổi tài nguyên càng thuận lợi.
Ông ấy chủ động đề xuất:
“Liễu nha đầu, Hiểu Mai nhà chú dựng một phòng nhỏ bên cạnh viện thanh niên trí thức, khoảng 25 mét vuông, có sẵn đồ dùng, nồi niêu bát đũa mới tinh, tốn hơn trăm đồng, cháu có cần không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.