Xuyên Về 70: Đại Tiểu Thư Mang Không Gian Lật Ngược Thế Cờ
Chương 33:
Thiển Hạ Miêu
15/12/2024
Liễu Tinh Hòa gật đầu đáp: “Được, không vấn đề gì. Đến lúc đó chú Chu cứ dẫn Chu Hiểu Mai đến tìm cháu, cháu sẽ dẫn chú đi làm thủ tục ở nhà máy thép.”
Hai bên thỏa thuận xong, vợ chồng Chủ nhiệm Chu tươi cười cáo từ rời đi.
Tiễn họ ra đến cửa, Liễu Tinh Hòa quay lại, bước những bước nhỏ đến bên vợ chồng sở trưởng Trương, nở nụ cười hỏi: “Chú Trương, thím Lý, hai người đến xem nhà ạ?”
“Đúng vậy, thím cháu muốn đến xem, lúc ăn tối cứ giục chú dẫn đến. Thôi thì tiện thể hai vợ chồng đi dạo quanh rồi ghé.”
Sở trưởng Trương nhìn sang thím Lý bên cạnh, cười dịu dàng nói.
Thím Lý liếc nhẹ sở trưởng Trương, rồi đẩy ông ra, bước đến trước mặt Liễu Tinh Hòa, giọng sảng khoái: “Tinh Hòa, dẫn chúng tôi đi xem chứ?”
“Được, thím, chú, mời đi lối này, cháu dẫn hai người dạo quanh.” Liễu Tinh Hòa vui vẻ gật đầu, đưa tay mời họ.
Cô dẫn vợ chồng sở trưởng Trương đi dạo quanh sân trước.
Dẫn họ xem giếng nước, xem hầm chứa sau sân, xem mảnh vườn rau vừa khai khẩn, và xem nhà vệ sinh cùng nhà tắm khô - ướt tách biệt trong sân. Đây là công trình do ông ngoại Liễu tự tay vẽ bản thiết kế và xây dựng, rất gần với kiểu phòng tắm hiện đại, rộng rãi, sạch sẽ gọn gàng.
Liễu Tinh Hòa thích nhất thiết kế này, và giờ xem ra vợ chồng sở trưởng Trương cũng thích, nhìn thấy nhà vệ sinh và phòng tắm này, mắt họ sáng rỡ.
Xem xong bên ngoài, cô lại đưa họ vào xem các phòng bên trong.
Ngôi nhà nhỏ này có không ít phòng, bốn phòng ngủ, một phòng khách chính, một nhà bếp, một nhà kho, diện tích mỗi phòng đều rộng, một phòng cũng đủ bằng diện tích một gia đình sống trong căn hộ tập thể chật hẹp.
Thím Lý xem mà gật đầu lia lịa, vô cùng hài lòng, kéo sở trưởng Trương lại bàn bạc, rồi quyết định ngay tại chỗ.
Sở trưởng Trương gật đầu với vợ, rồi nói với Liễu Tinh Hòa: “Tinh Hòa, chúng ta ngồi xuống bàn về chuyện căn nhà này đi.”
“Vâng, chú, thím, mời ngồi bên này.”
Liễu Tinh Hòa dẫn họ vào chính sảnh, rót trà mời rồi ngồi xuống chậm rãi đàm đạo.
Cuối cùng, họ thỏa thuận rằng: Liễu Tinh Hòa sẽ cho vợ chồng sở trưởng Trương thuê căn nhà này, tiền thuê là 10 đồng một tháng, sở trưởng Trương trả trước hai năm tiền nhà. Ngày Liễu Tinh Hòa lên đường về nông thôn sẽ giao nhà luôn.
Đồng thời, bên ngoài sẽ tuyên bố là cô để cảm tạ ơn cứu mạng của ông cụ Trương nên cho nhà ông ấy mượn ở, giúp cô trông nom, quản lý và tu sửa định kỳ. Chỉ được phép cho gia đình ông cụ Trương ở, sau khi cho mượn, quyền sử dụng nhà tạm thời thuộc về gia đình ông cụ Trương.
Hai bên ký một bản hợp đồng thuê nhà và một bản thỏa thuận cho mượn nhà để dùng khi công khai với bên ngoài.
Tiễn vợ chồng sở trưởng Trương về, Liễu Tinh Hòa nhìn căn nhà, hít một hơi thật sâu, tâm trạng vô cùng sảng khoái: “Cuối cùng mọi chuyện cũng gần như đã sắp xếp đâu vào đấy.”
Tối nay cô có thể ngủ ngon rồi.
Khóa kỹ cửa chính, Liễu Tinh Hòa tiến vào không gian, theo thói quen uống một ngụm linh tuyền, sau đó mới rửa mặt rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau.
Liễu Tinh Hòa đến văn phòng thanh niên tri thức để nhận phúc lợi cho thanh niên trí thức.
Chủ nhiệm văn phòng quả nhiên chiếu theo tiêu chuẩn cao nhất mà phát cho cô.
Phí an trí khi xuống nông thôn là 150 đồng, ngoài ra còn được phát một ít vải màn chống muỗi, vải bông hơn nửa thước, một tấm bông chần 6 cân đủ để làm chăn đắp, chỉ cần bọc vỏ chăn vào là dùng được.
Còn có hai đôi giày cao su cỡ 240, một con dao phay, thậm chí còn được một chậu rửa mặt, một chậu rửa chân.
Liễu Tinh Hòa ký tên xong thì mọi thứ thuộc về cô.
Khi cô đang gom đồ đạc, chủ nhiệm văn phòng thanh niên tri thức tươi cười tiến lại hỏi: “Liễu nha đầu, cháu nghĩ xong thời gian xuống nông thôn chưa? Để chú sắp xếp mua vé xe cho.”
Liễu Tinh Hòa từ giữa đống đồ ngẩng đầu lên, suy nghĩ rồi nói: “Chú, cháu nghĩ xong rồi, chiều mai cháu có thể đi. Tuy vết thương trên cổ chưa lành hẳn, nhưng cháu không muốn chậm trễ thời gian xây dựng Tổ quốc. Chú giúp cháu mua vé xe chiều mai, cháu không cần người đưa tiễn, cháu có thể tự đến báo danh, bên đó cháu quen thuộc rồi, phiền chú ạ.”
Hai bên thỏa thuận xong, vợ chồng Chủ nhiệm Chu tươi cười cáo từ rời đi.
Tiễn họ ra đến cửa, Liễu Tinh Hòa quay lại, bước những bước nhỏ đến bên vợ chồng sở trưởng Trương, nở nụ cười hỏi: “Chú Trương, thím Lý, hai người đến xem nhà ạ?”
“Đúng vậy, thím cháu muốn đến xem, lúc ăn tối cứ giục chú dẫn đến. Thôi thì tiện thể hai vợ chồng đi dạo quanh rồi ghé.”
Sở trưởng Trương nhìn sang thím Lý bên cạnh, cười dịu dàng nói.
Thím Lý liếc nhẹ sở trưởng Trương, rồi đẩy ông ra, bước đến trước mặt Liễu Tinh Hòa, giọng sảng khoái: “Tinh Hòa, dẫn chúng tôi đi xem chứ?”
“Được, thím, chú, mời đi lối này, cháu dẫn hai người dạo quanh.” Liễu Tinh Hòa vui vẻ gật đầu, đưa tay mời họ.
Cô dẫn vợ chồng sở trưởng Trương đi dạo quanh sân trước.
Dẫn họ xem giếng nước, xem hầm chứa sau sân, xem mảnh vườn rau vừa khai khẩn, và xem nhà vệ sinh cùng nhà tắm khô - ướt tách biệt trong sân. Đây là công trình do ông ngoại Liễu tự tay vẽ bản thiết kế và xây dựng, rất gần với kiểu phòng tắm hiện đại, rộng rãi, sạch sẽ gọn gàng.
Liễu Tinh Hòa thích nhất thiết kế này, và giờ xem ra vợ chồng sở trưởng Trương cũng thích, nhìn thấy nhà vệ sinh và phòng tắm này, mắt họ sáng rỡ.
Xem xong bên ngoài, cô lại đưa họ vào xem các phòng bên trong.
Ngôi nhà nhỏ này có không ít phòng, bốn phòng ngủ, một phòng khách chính, một nhà bếp, một nhà kho, diện tích mỗi phòng đều rộng, một phòng cũng đủ bằng diện tích một gia đình sống trong căn hộ tập thể chật hẹp.
Thím Lý xem mà gật đầu lia lịa, vô cùng hài lòng, kéo sở trưởng Trương lại bàn bạc, rồi quyết định ngay tại chỗ.
Sở trưởng Trương gật đầu với vợ, rồi nói với Liễu Tinh Hòa: “Tinh Hòa, chúng ta ngồi xuống bàn về chuyện căn nhà này đi.”
“Vâng, chú, thím, mời ngồi bên này.”
Liễu Tinh Hòa dẫn họ vào chính sảnh, rót trà mời rồi ngồi xuống chậm rãi đàm đạo.
Cuối cùng, họ thỏa thuận rằng: Liễu Tinh Hòa sẽ cho vợ chồng sở trưởng Trương thuê căn nhà này, tiền thuê là 10 đồng một tháng, sở trưởng Trương trả trước hai năm tiền nhà. Ngày Liễu Tinh Hòa lên đường về nông thôn sẽ giao nhà luôn.
Đồng thời, bên ngoài sẽ tuyên bố là cô để cảm tạ ơn cứu mạng của ông cụ Trương nên cho nhà ông ấy mượn ở, giúp cô trông nom, quản lý và tu sửa định kỳ. Chỉ được phép cho gia đình ông cụ Trương ở, sau khi cho mượn, quyền sử dụng nhà tạm thời thuộc về gia đình ông cụ Trương.
Hai bên ký một bản hợp đồng thuê nhà và một bản thỏa thuận cho mượn nhà để dùng khi công khai với bên ngoài.
Tiễn vợ chồng sở trưởng Trương về, Liễu Tinh Hòa nhìn căn nhà, hít một hơi thật sâu, tâm trạng vô cùng sảng khoái: “Cuối cùng mọi chuyện cũng gần như đã sắp xếp đâu vào đấy.”
Tối nay cô có thể ngủ ngon rồi.
Khóa kỹ cửa chính, Liễu Tinh Hòa tiến vào không gian, theo thói quen uống một ngụm linh tuyền, sau đó mới rửa mặt rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau.
Liễu Tinh Hòa đến văn phòng thanh niên tri thức để nhận phúc lợi cho thanh niên trí thức.
Chủ nhiệm văn phòng quả nhiên chiếu theo tiêu chuẩn cao nhất mà phát cho cô.
Phí an trí khi xuống nông thôn là 150 đồng, ngoài ra còn được phát một ít vải màn chống muỗi, vải bông hơn nửa thước, một tấm bông chần 6 cân đủ để làm chăn đắp, chỉ cần bọc vỏ chăn vào là dùng được.
Còn có hai đôi giày cao su cỡ 240, một con dao phay, thậm chí còn được một chậu rửa mặt, một chậu rửa chân.
Liễu Tinh Hòa ký tên xong thì mọi thứ thuộc về cô.
Khi cô đang gom đồ đạc, chủ nhiệm văn phòng thanh niên tri thức tươi cười tiến lại hỏi: “Liễu nha đầu, cháu nghĩ xong thời gian xuống nông thôn chưa? Để chú sắp xếp mua vé xe cho.”
Liễu Tinh Hòa từ giữa đống đồ ngẩng đầu lên, suy nghĩ rồi nói: “Chú, cháu nghĩ xong rồi, chiều mai cháu có thể đi. Tuy vết thương trên cổ chưa lành hẳn, nhưng cháu không muốn chậm trễ thời gian xây dựng Tổ quốc. Chú giúp cháu mua vé xe chiều mai, cháu không cần người đưa tiễn, cháu có thể tự đến báo danh, bên đó cháu quen thuộc rồi, phiền chú ạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.