Xuyên Về 70: Đại Tiểu Thư Mang Không Gian Lật Ngược Thế Cờ
Chương 34:
Thiển Hạ Miêu
15/12/2024
“Được, được, được, chú sẽ lo liệu, mua vé xong sẽ mang sang cho cháu.” Chủ nhiệm văn phòng thanh niên tri thức như trút được gánh nặng, bước chân nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Liễu Tinh Hòa cũng ôm hết đồ đạc về nhà, sau đó lấy giấy bút viết một lá thư cảm ơn.
Ăn cơm trưa xong, cô đến đồn công an. Các đồng chí ở đó nhìn thấy cô không cần hỏi, liền đưa cô đi gặp sở trưởng Trương.
“Sở trưởng, cháu đến lãnh thưởng đây!” Liễu Tinh Hòa tinh thần phấn chấn đứng trước mặt sở trưởng Trương.
“Cầm đi.”
Sở trưởng Trương cười lắc đầu, từ ngăn kéo lấy ra một tấm giấy khen in hoa đỏ thắm, trên đó viết: “Báo công có thưởng, vì dân trừ hại.”
“Ái chà, cảm ơn sở trưởng, ngài đúng là công an vì nhân dân phục vụ.” Liễu Tinh Hòa nâng tấm giấy khen, vuốt ve chữ và dấu mộc trên đó, trong lòng vui sướng, tấm bằng khen này đẹp biết bao!
“Còn nữa.”
Sở trưởng Trương thấy cô yêu thích không rời, lại từ ngăn kéo lấy ra hai lá cờ lụa đỏ thắm, một tay mở một lá ra.
Liễu Tinh Hòa ngẩng đầu, thấy trước mắt là hai lá cờ thưởng, trên một lá viết “Báo công có thưởng”, trên lá còn lại viết “Vì dân trừ hại”, cuối mỗi lá đều có tên đồn công an.
“A! Còn có cả cờ thưởng nữa!!”
Liễu Tinh Hòa kinh ngạc vô cùng, vội lấy từ trong túi ra một phong thư đưa qua, vừa cúi người cảm ơn vừa chân thành nói những lời tốt đẹp:
“Cảm ơn sở trưởng, cảm ơn toàn thể các đồng chí công an, mọi người vất vả rồi. Đây là bức thư cảm ơn mà cháu viết riêng gửi đến đồn công an chúng ta, cảm ơn mọi người đã hết lòng trách nhiệm, giải quyết nỗi lo cho nhân dân, phá án thần tốc, thi hành pháp luật công chính, một lòng vì dân, đúng là chỗ dựa vững chắc cho nhân dân.”
Cô thật sự bất ngờ trước hai lá cờ thưởng này. Ban đầu cô tưởng đồn công an sẽ chỉ tặng bằng khen hoặc cờ thưởng một trong hai, ai ngờ họ lại tặng cả hai.
Cô sắp khóc mất!
Có một tấm bằng khen và hai lá cờ thưởng cùng đưa ra, thử hỏi ai dám đọ?
Sau này nếu có kẻ vu khống, cô sẽ lấy lá cờ “Báo công có thưởng” ra; nếu có kẻ ức hiếp, cô liền giương cờ “Vì dân trừ hại”.
Cô muốn mang theo bên mình lúc nào cũng được.
Sở trưởng Trương đúng là quá tuyệt!
“Cảm ơn bức thư cảm ơn của cháu, tôi thay mặt đồn công an nhận lấy, cũng thay mặt toàn bộ các đồng chí công an cảm ơn sự công nhận và ủng hộ của cháu, chúng tôi sẽ tiếp tục cố gắng, mong được giám sát thêm.” Sở trưởng Trương nhận thư, vẻ mặt nghiêm trang, đứng nghiêm chào Liễu Tinh Hòa.
Ông ấy cất kỹ thư cảm ơn, sau đó nhắc nhở Liễu Tinh Hòa trước khi cô rời đi: “Tinh Hòa, hôm nay cha mẹ Thẩm Cường đến đồn hỏi chuyện của ông ta rồi, cháu phải cẩn thận một chút. Nếu có chuyện gì thì đến tìm chúng tôi, trên đường luôn có đồng chí tuần tra, nếu bọn họ ra tay với cháu, cháu cứ việc kêu cứu. Tôi chỉ lo họ dùng danh nghĩa trưởng bối để ép cháu thôi.”
“Biết rồi, sở trưởng, cảm ơn chú đã cho cháu hay. Cháu sẽ không để bị ức hiếp đâu. Trải qua một lần sinh tử, cháu đã hiểu ra, muốn không bị bắt nạt thì phải cứng rắn lên.”
Cái gọi là trưởng bối nhà họ Thẩm, cô chẳng sợ chút nào.
“Sở trưởng, cháu đi trước đây. Cháu đã nói với văn phòng thanh niên trí thức, nhờ họ mua vé xe cho chiều mai. Trưa mai, chú và thím cứ đến tìm cháu lấy chìa khóa nhé.”
“Được.”
Sở trưởng Trương lo lắng nhìn bóng Liễu Tinh Hòa khuất dần sau cánh cửa.
Liễu Tinh Hòa chẳng mảy may sợ hãi, lâu rồi cô chưa vận động, cũng vừa hay đến lúc duỗi gân cốt một chút.
**
Ngoài tiểu viện nhà họ Liễu, ở một góc rẽ.
Gia đình Thẩm lão đại cùng Thẩm lão nương đặc biệt chải chuốt hôm nay, đang đứng chờ sẵn ở đó.
Thẩm lão nương nắm tay cháu trai dặn dò: “Đại Bảo, lát nữa thấy chị Tinh Hòa về, con chạy qua ôm lấy chân chị, miệng ngọt một chút, gọi chị, nhớ chưa?”
Liễu Tinh Hòa cũng ôm hết đồ đạc về nhà, sau đó lấy giấy bút viết một lá thư cảm ơn.
Ăn cơm trưa xong, cô đến đồn công an. Các đồng chí ở đó nhìn thấy cô không cần hỏi, liền đưa cô đi gặp sở trưởng Trương.
“Sở trưởng, cháu đến lãnh thưởng đây!” Liễu Tinh Hòa tinh thần phấn chấn đứng trước mặt sở trưởng Trương.
“Cầm đi.”
Sở trưởng Trương cười lắc đầu, từ ngăn kéo lấy ra một tấm giấy khen in hoa đỏ thắm, trên đó viết: “Báo công có thưởng, vì dân trừ hại.”
“Ái chà, cảm ơn sở trưởng, ngài đúng là công an vì nhân dân phục vụ.” Liễu Tinh Hòa nâng tấm giấy khen, vuốt ve chữ và dấu mộc trên đó, trong lòng vui sướng, tấm bằng khen này đẹp biết bao!
“Còn nữa.”
Sở trưởng Trương thấy cô yêu thích không rời, lại từ ngăn kéo lấy ra hai lá cờ lụa đỏ thắm, một tay mở một lá ra.
Liễu Tinh Hòa ngẩng đầu, thấy trước mắt là hai lá cờ thưởng, trên một lá viết “Báo công có thưởng”, trên lá còn lại viết “Vì dân trừ hại”, cuối mỗi lá đều có tên đồn công an.
“A! Còn có cả cờ thưởng nữa!!”
Liễu Tinh Hòa kinh ngạc vô cùng, vội lấy từ trong túi ra một phong thư đưa qua, vừa cúi người cảm ơn vừa chân thành nói những lời tốt đẹp:
“Cảm ơn sở trưởng, cảm ơn toàn thể các đồng chí công an, mọi người vất vả rồi. Đây là bức thư cảm ơn mà cháu viết riêng gửi đến đồn công an chúng ta, cảm ơn mọi người đã hết lòng trách nhiệm, giải quyết nỗi lo cho nhân dân, phá án thần tốc, thi hành pháp luật công chính, một lòng vì dân, đúng là chỗ dựa vững chắc cho nhân dân.”
Cô thật sự bất ngờ trước hai lá cờ thưởng này. Ban đầu cô tưởng đồn công an sẽ chỉ tặng bằng khen hoặc cờ thưởng một trong hai, ai ngờ họ lại tặng cả hai.
Cô sắp khóc mất!
Có một tấm bằng khen và hai lá cờ thưởng cùng đưa ra, thử hỏi ai dám đọ?
Sau này nếu có kẻ vu khống, cô sẽ lấy lá cờ “Báo công có thưởng” ra; nếu có kẻ ức hiếp, cô liền giương cờ “Vì dân trừ hại”.
Cô muốn mang theo bên mình lúc nào cũng được.
Sở trưởng Trương đúng là quá tuyệt!
“Cảm ơn bức thư cảm ơn của cháu, tôi thay mặt đồn công an nhận lấy, cũng thay mặt toàn bộ các đồng chí công an cảm ơn sự công nhận và ủng hộ của cháu, chúng tôi sẽ tiếp tục cố gắng, mong được giám sát thêm.” Sở trưởng Trương nhận thư, vẻ mặt nghiêm trang, đứng nghiêm chào Liễu Tinh Hòa.
Ông ấy cất kỹ thư cảm ơn, sau đó nhắc nhở Liễu Tinh Hòa trước khi cô rời đi: “Tinh Hòa, hôm nay cha mẹ Thẩm Cường đến đồn hỏi chuyện của ông ta rồi, cháu phải cẩn thận một chút. Nếu có chuyện gì thì đến tìm chúng tôi, trên đường luôn có đồng chí tuần tra, nếu bọn họ ra tay với cháu, cháu cứ việc kêu cứu. Tôi chỉ lo họ dùng danh nghĩa trưởng bối để ép cháu thôi.”
“Biết rồi, sở trưởng, cảm ơn chú đã cho cháu hay. Cháu sẽ không để bị ức hiếp đâu. Trải qua một lần sinh tử, cháu đã hiểu ra, muốn không bị bắt nạt thì phải cứng rắn lên.”
Cái gọi là trưởng bối nhà họ Thẩm, cô chẳng sợ chút nào.
“Sở trưởng, cháu đi trước đây. Cháu đã nói với văn phòng thanh niên trí thức, nhờ họ mua vé xe cho chiều mai. Trưa mai, chú và thím cứ đến tìm cháu lấy chìa khóa nhé.”
“Được.”
Sở trưởng Trương lo lắng nhìn bóng Liễu Tinh Hòa khuất dần sau cánh cửa.
Liễu Tinh Hòa chẳng mảy may sợ hãi, lâu rồi cô chưa vận động, cũng vừa hay đến lúc duỗi gân cốt một chút.
**
Ngoài tiểu viện nhà họ Liễu, ở một góc rẽ.
Gia đình Thẩm lão đại cùng Thẩm lão nương đặc biệt chải chuốt hôm nay, đang đứng chờ sẵn ở đó.
Thẩm lão nương nắm tay cháu trai dặn dò: “Đại Bảo, lát nữa thấy chị Tinh Hòa về, con chạy qua ôm lấy chân chị, miệng ngọt một chút, gọi chị, nhớ chưa?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.