Xuyên Về 70: Đại Tiểu Thư Mang Không Gian Lật Ngược Thế Cờ
Chương 36:
Thiển Hạ Miêu
15/12/2024
Rắc! Rắc! Hai tiếng vang lên thật khẽ nhưng lại nghe thật “êm tai”, đó là âm thanh xương gãy.
“A!”
Theo sau đó là hai tiếng rú thảm thiết như lợn bị cắt tiết.
Hai mẹ con ôm lấy cánh tay bị đánh, nhảy tưng tưng như múa vòng tròn.
Người xung quanh đang làm việc nghe thấy tiếng kêu chói tai lập tức bu lại xem náo nhiệt, nhanh chóng vây quanh.
Liễu Tinh Hòa áp một gói bột máu giả lên miếng băng quấn ở cổ, ngồi phịch xuống đất, cất giọng bi thương, cao giọng hô hoán trước: “A! Các người làm gì vậy! Cứu mạng! Có bọn buôn người muốn bắt cóc tôi! Cứu với! Khụ khụ, cổ họng tôi…”
"Ở đâu có bọn buôn người? Ở đâu? Bắt bọn buôn người!"
Vừa nghe ba chữ "bọn buôn người", có người như bị kích thích, lao vụt về phía này.
Đám người đứng gần – từ kẻ tò mò đến người chính nghĩa – túa lại, liền thấy Liễu Tinh Hòa yếu ớt dựa nghiêng vào tường, một tay ôm lấy cổ, lớp băng gạc trên đó thấm dần sắc đỏ của máu.
Khuôn mặt cô ấy tràn ngập sợ hãi, nhìn chằm chằm hai kẻ trước mặt đang nhảy nhót quái dị và càng lúc càng áp sát.
Cô run rẩy lùi về sau, chân bước từng bước khó nhọc.
Bàn tay đang run giơ lên cuộn cờ lụa như cờ thưởng, giọng cũng run run kêu: "Đừng bắt tôi, đừng lại đây, đừng lại đây, cứu với…"
Bên cạnh còn có một người phụ nữ bế đứa trẻ, sợ hãi lùi lại, mặt tái nhợt như tờ giấy.
Thấy cảnh tượng này, mọi người lập tức mặc định rằng Liễu Tinh Hòa đang bị ức hiếp.
Thế nào trông cũng giống hai kẻ buôn người giật hụt con rồi quay ra gây thương tích.
"Buôn người à, đánh chết hai tên khốn buôn người!!"
Đối với loại buôn người, ai nấy đều căm ghét. Người vừa xông đến thấy hai kẻ quái dị trước mặt liền lập tức lao lên đấm đá tới tấp.
Một hai người xông trước, những kẻ chạy sau thấy thế cũng ùa theo, xông vào nện tới tấp, chẳng ai còn để ý đến Liễu Tinh Hòa. Thế là hai mẹ con nhà Thẩm bị vây lại, ôm đầu lăn lộn dưới đất.
Liễu Tinh Hòa ngồi bệt trên mặt đất, qua kẽ hở đám đông, cô nảy sinh ý định. Nhân lúc hỗn loạn, cô đá vài cú, tung vài cú đấm thẳng vào hai người kia.
Đánh người, cô khá rành, lực đạo vừa đủ, vị trí chuẩn xác, đảm bảo làm hai kẻ đó đau đớn đến muốn chết đi sống lại.
Xử lý xong, thừa lúc thuận lợi, Liễu Tinh Hòa lặng lẽ lùi ra, di chuyển đến một góc tường xa hơn ngồi xuống.
Cô liếc mắt về phía bên kia, thấy vợ và con trai mập mạp của Thẩm lão đại đã sợ đến đờ người, ngồi bệt dưới đất. Dưới chân còn có một vũng chất lỏng.
Liễu Tinh Hòa chán ghét quay đầu đi.
Đúng lúc này, các đồng chí công an tuần tra chạy tới, thấy cảnh quần ẩu liền quát: "Làm gì đấy, làm gì đấy, không được đánh nhau, dừng hết lại!"
Những người đang vung tay đánh dừng cả, lùi ra. Trong đám đông có người hô lớn:
"Đồng chí, chúng tôi đâu có đánh bậy, đây là bọn buôn người đấy! Anh nhìn kìa, đứa trẻ kia sợ đến tè ra quần, vết thương trên cổ cô bé nhà họ Liễu cũng bung máu ra rồi, bọn buôn người đáng tội chết!"
Mẹ con nhà Thẩm bị đánh đến mặt mũi bầm dập, nằm bẹp dưới đất kêu rên "ối giời ơi", đau đến nỗi chẳng nói nổi câu hoàn chỉnh.
Còn có mấy người gan to túm lấy hai kẻ nằm đó, lôi lại giao cho công an.
Thẩm lão đầu vội vàng chạy đến, thấy công an lôi còng ra định còng người, ông ta bước một bước dài chắn trước mặt công an, khom lưng cười nịnh: "Đồng chí công an, hiểu lầm, hiểu lầm thôi! Tôi là ông nội ruột của Tinh Hòa, đây là vợ tôi, là bà nội của Tinh Hòa. Còn đây là con trai tôi, bác cả của Tinh Hòa. Kia là con trai lớn của con trai tôi và vợ nó."
Thẩm lão đầu quay lại hét to với cháu nội và con dâu đang ngồi ngây ra: "Ngồi đực ra làm gì, mau đến nói với đồng chí công an chứ!"
Cả ngày chỉ biết hỏng việc, chẳng nên trò trống gì!
"Á? Ồ…đúng, đúng vậy." Con dâu của Thẩm lão đại giật mình tỉnh, sợ hãi liếc Thẩm lão đầu một cái, ôm đứa trẻ dưới đất bò lồm cồm đứng dậy, lảo đảo đi lại.
“A!”
Theo sau đó là hai tiếng rú thảm thiết như lợn bị cắt tiết.
Hai mẹ con ôm lấy cánh tay bị đánh, nhảy tưng tưng như múa vòng tròn.
Người xung quanh đang làm việc nghe thấy tiếng kêu chói tai lập tức bu lại xem náo nhiệt, nhanh chóng vây quanh.
Liễu Tinh Hòa áp một gói bột máu giả lên miếng băng quấn ở cổ, ngồi phịch xuống đất, cất giọng bi thương, cao giọng hô hoán trước: “A! Các người làm gì vậy! Cứu mạng! Có bọn buôn người muốn bắt cóc tôi! Cứu với! Khụ khụ, cổ họng tôi…”
"Ở đâu có bọn buôn người? Ở đâu? Bắt bọn buôn người!"
Vừa nghe ba chữ "bọn buôn người", có người như bị kích thích, lao vụt về phía này.
Đám người đứng gần – từ kẻ tò mò đến người chính nghĩa – túa lại, liền thấy Liễu Tinh Hòa yếu ớt dựa nghiêng vào tường, một tay ôm lấy cổ, lớp băng gạc trên đó thấm dần sắc đỏ của máu.
Khuôn mặt cô ấy tràn ngập sợ hãi, nhìn chằm chằm hai kẻ trước mặt đang nhảy nhót quái dị và càng lúc càng áp sát.
Cô run rẩy lùi về sau, chân bước từng bước khó nhọc.
Bàn tay đang run giơ lên cuộn cờ lụa như cờ thưởng, giọng cũng run run kêu: "Đừng bắt tôi, đừng lại đây, đừng lại đây, cứu với…"
Bên cạnh còn có một người phụ nữ bế đứa trẻ, sợ hãi lùi lại, mặt tái nhợt như tờ giấy.
Thấy cảnh tượng này, mọi người lập tức mặc định rằng Liễu Tinh Hòa đang bị ức hiếp.
Thế nào trông cũng giống hai kẻ buôn người giật hụt con rồi quay ra gây thương tích.
"Buôn người à, đánh chết hai tên khốn buôn người!!"
Đối với loại buôn người, ai nấy đều căm ghét. Người vừa xông đến thấy hai kẻ quái dị trước mặt liền lập tức lao lên đấm đá tới tấp.
Một hai người xông trước, những kẻ chạy sau thấy thế cũng ùa theo, xông vào nện tới tấp, chẳng ai còn để ý đến Liễu Tinh Hòa. Thế là hai mẹ con nhà Thẩm bị vây lại, ôm đầu lăn lộn dưới đất.
Liễu Tinh Hòa ngồi bệt trên mặt đất, qua kẽ hở đám đông, cô nảy sinh ý định. Nhân lúc hỗn loạn, cô đá vài cú, tung vài cú đấm thẳng vào hai người kia.
Đánh người, cô khá rành, lực đạo vừa đủ, vị trí chuẩn xác, đảm bảo làm hai kẻ đó đau đớn đến muốn chết đi sống lại.
Xử lý xong, thừa lúc thuận lợi, Liễu Tinh Hòa lặng lẽ lùi ra, di chuyển đến một góc tường xa hơn ngồi xuống.
Cô liếc mắt về phía bên kia, thấy vợ và con trai mập mạp của Thẩm lão đại đã sợ đến đờ người, ngồi bệt dưới đất. Dưới chân còn có một vũng chất lỏng.
Liễu Tinh Hòa chán ghét quay đầu đi.
Đúng lúc này, các đồng chí công an tuần tra chạy tới, thấy cảnh quần ẩu liền quát: "Làm gì đấy, làm gì đấy, không được đánh nhau, dừng hết lại!"
Những người đang vung tay đánh dừng cả, lùi ra. Trong đám đông có người hô lớn:
"Đồng chí, chúng tôi đâu có đánh bậy, đây là bọn buôn người đấy! Anh nhìn kìa, đứa trẻ kia sợ đến tè ra quần, vết thương trên cổ cô bé nhà họ Liễu cũng bung máu ra rồi, bọn buôn người đáng tội chết!"
Mẹ con nhà Thẩm bị đánh đến mặt mũi bầm dập, nằm bẹp dưới đất kêu rên "ối giời ơi", đau đến nỗi chẳng nói nổi câu hoàn chỉnh.
Còn có mấy người gan to túm lấy hai kẻ nằm đó, lôi lại giao cho công an.
Thẩm lão đầu vội vàng chạy đến, thấy công an lôi còng ra định còng người, ông ta bước một bước dài chắn trước mặt công an, khom lưng cười nịnh: "Đồng chí công an, hiểu lầm, hiểu lầm thôi! Tôi là ông nội ruột của Tinh Hòa, đây là vợ tôi, là bà nội của Tinh Hòa. Còn đây là con trai tôi, bác cả của Tinh Hòa. Kia là con trai lớn của con trai tôi và vợ nó."
Thẩm lão đầu quay lại hét to với cháu nội và con dâu đang ngồi ngây ra: "Ngồi đực ra làm gì, mau đến nói với đồng chí công an chứ!"
Cả ngày chỉ biết hỏng việc, chẳng nên trò trống gì!
"Á? Ồ…đúng, đúng vậy." Con dâu của Thẩm lão đại giật mình tỉnh, sợ hãi liếc Thẩm lão đầu một cái, ôm đứa trẻ dưới đất bò lồm cồm đứng dậy, lảo đảo đi lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.