Xuyên Về 70: Đại Tiểu Thư Mang Không Gian Lật Ngược Thế Cờ
Chương 39:
Thiển Hạ Miêu
15/12/2024
"Nếu ngoài sáng không được, vậy thì làm trong tối. Hắc hắc…" Thẩm lão đầu đảo mắt, lộ vẻ gian tà, "Thử chút kế đi, lấy được giấy tờ nhà đất thì tốt, không lấy được cũng chẳng sao. Đợi nó xuống nông thôn, căn nhà kia chẳng phải tùy chúng ta định đoạt sao. Ở lâu dần, không phải sẽ thành đồ của họ Thẩm mình à?"
"Thử kiểu gì? Âm mưu gì chứ? Mai nó đi rồi, còn thời gian đâu?" Thẩm lão đại không mấy hy vọng.
"Ở đây còn chút đồ, lão đại, lại đây tao bảo."
Thẩm lão đầu lấy từ mép giường ra một gói giấy, mấy người trong nhà vây lại rì rầm bàn bạc.
Nửa đêm, trong không gian ngọc quyết, Liễu Tinh Hòa nằm ngủ, chợt mở mắt vì bị tiếng động bên ngoài quấy nhiễu.
Không gian này có chức năng đặc biệt: nơi cô ra vào không gian, ở trong đó cô vẫn có thể nghe thấy âm thanh và quan sát được cảnh vật xung quanh vị trí đó ở ngoài.
Lúc nãy cô nằm trên giường rồi vào không gian, tức là giờ cô cảm nhận được như đang nằm trên giường bên ngoài.
Có người đột nhập vào sân nhà cô!
Liễu Tinh Hòa không những không sợ, mà còn thấy kích thích. Có kẻ đến khiêu chiến cô vào lúc nửa đêm, chắc muốn bày trò gì đây. Ban ngày cô toàn dùng kỹ xảo diễn xuất, võ công sức mạnh vẫn chưa dùng hết. Hôm nay cô sẽ chơi đùa với chúng thật đã.
Cô mặc quần áo, rời khỏi không gian, trở lại giường ngoài đời, ngửi thấy mùi khói lạ trong không khí. Cô nín thở, lấy từ trong không gian ra hai chiếc khẩu trang chồng lên nhau đeo vào.
Cô lấy cây cán bột giấu sẵn ở đầu giường, nhẹ bước ra gần cửa, nhìn qua khe cửa thấy trong sân có hai bóng đen đang thì thào.
Quá trắng trợn, chỉ cách cửa phòng cô chưa đầy hai mét!
"Cha, loại mê hương ban nãy có tác dụng không? Chúng ta cứ xông vào thế à?"
"Sao lại không. Người bán ở chợ đen nói chỉ cần thổi khói vào, chờ khoảng mười phút, có gõ chiêng bên tai cũng không tỉnh, mê man tận ba tiếng. Đừng lề mề nữa, mau mở cửa, cho mẹ mày và vợ mày vào tìm. Thời gian gấp rút, tìm xong tôi chuồn."
"Được."
Hai bóng đen bắt đầu hành động.
Khoảng cách gần, giọng rõ mồn một, trong phòng Liễu Tinh Hòa nghe thấy từng chữ.
Tốt lắm, ban ngày xem ra cô đánh hơi nhẹ rồi.
Cả nhà họ Thẩm to gan thật, dám lẻn vào ăn trộm.
Hôm nay cô sẽ tóm gọn cả ổ.
Liễu Tinh Hòa siết chặt cây cán bột, trở lại giường chui vào chăn chờ đợi.
Cô chờ cho đến khi cửa phòng bị đẩy mở, chờ đến lúc Thẩm lão đầu bịt mặt bước vào, chờ đến lúc Thẩm lão đại đưa Thẩm lão nương và vợ hắn vào.
Mấy người tiến vào, đẩy cô vài cái, thấy cô không động đậy liền vô tư đứng giữa phòng nói chuyện.
"Bắt đầu tìm đi. Mai con nhóc này xuống nông thôn, chắc nó đã lấy giấy tờ nhà đất ra cất sẵn rồi."
Thẩm lão đầu chỉ huy: "Thằng lớn, chú ý hành lý và trên bàn, vợ thằng lớn lục soát quần áo, bà già lục soát người và quanh giường con nhóc."
"Được."
Bọn chúng không dám bật đèn, chỉ dùng công cụ tự mang theo. Thẩm lão đầu bật đèn pin, những người còn lại châm nến, soi sáng lờ mờ, rồi thản nhiên lục lọi.
Thẩm lão thái tiến đến bên giường Liễu Tinh Hòa, thô bạo giật chăn.
Đúng lúc đó, Liễu Tinh Hòa bật mở mắt, hai tay nâng cao cây cán bột, không chút do dự quật thẳng xuống.
Nửa đêm đột nhập, bịt mặt không mời mà tới, loại này cứ coi như cướp bóc. Cô tự vệ chính đáng, đánh trả không cần nương tay.
Đến lúc phản đòn rồi!
Liễu Tinh Hòa vung cây cán bột đánh ra nhanh, gọn, chuẩn, một gậy phang trúng trán Thẩm lão thái, tiếp theo là một gậy vào thắt lưng.
Thẩm lão thái chưa kịp kêu lên tiếng nào đã đổ gục xuống giường.
Dĩ nhiên, Liễu Tinh Hòa đã tính toán lực đạo, vận dụng kỹ xảo đánh người sao cho chuẩn.
Trong phòng, ba kẻ còn lại vẫn mải mê bận rộn lục lọi, hoàn toàn không hề hay biết Thẩm lão thái đã “nghỉ chơi” xong đời.
Liễu Tinh Hòa liếc nhìn mấy kẻ kia, khóe môi nhếch lên, hai tay siết cây cán bột, nhẹ nhàng xuống giường, ánh mắt sáng quắc, lặng lẽ tiến sát phía sau Thẩm lão đại. Gậy từ trên cao giáng xuống sau đầu hắn.
"Thử kiểu gì? Âm mưu gì chứ? Mai nó đi rồi, còn thời gian đâu?" Thẩm lão đại không mấy hy vọng.
"Ở đây còn chút đồ, lão đại, lại đây tao bảo."
Thẩm lão đầu lấy từ mép giường ra một gói giấy, mấy người trong nhà vây lại rì rầm bàn bạc.
Nửa đêm, trong không gian ngọc quyết, Liễu Tinh Hòa nằm ngủ, chợt mở mắt vì bị tiếng động bên ngoài quấy nhiễu.
Không gian này có chức năng đặc biệt: nơi cô ra vào không gian, ở trong đó cô vẫn có thể nghe thấy âm thanh và quan sát được cảnh vật xung quanh vị trí đó ở ngoài.
Lúc nãy cô nằm trên giường rồi vào không gian, tức là giờ cô cảm nhận được như đang nằm trên giường bên ngoài.
Có người đột nhập vào sân nhà cô!
Liễu Tinh Hòa không những không sợ, mà còn thấy kích thích. Có kẻ đến khiêu chiến cô vào lúc nửa đêm, chắc muốn bày trò gì đây. Ban ngày cô toàn dùng kỹ xảo diễn xuất, võ công sức mạnh vẫn chưa dùng hết. Hôm nay cô sẽ chơi đùa với chúng thật đã.
Cô mặc quần áo, rời khỏi không gian, trở lại giường ngoài đời, ngửi thấy mùi khói lạ trong không khí. Cô nín thở, lấy từ trong không gian ra hai chiếc khẩu trang chồng lên nhau đeo vào.
Cô lấy cây cán bột giấu sẵn ở đầu giường, nhẹ bước ra gần cửa, nhìn qua khe cửa thấy trong sân có hai bóng đen đang thì thào.
Quá trắng trợn, chỉ cách cửa phòng cô chưa đầy hai mét!
"Cha, loại mê hương ban nãy có tác dụng không? Chúng ta cứ xông vào thế à?"
"Sao lại không. Người bán ở chợ đen nói chỉ cần thổi khói vào, chờ khoảng mười phút, có gõ chiêng bên tai cũng không tỉnh, mê man tận ba tiếng. Đừng lề mề nữa, mau mở cửa, cho mẹ mày và vợ mày vào tìm. Thời gian gấp rút, tìm xong tôi chuồn."
"Được."
Hai bóng đen bắt đầu hành động.
Khoảng cách gần, giọng rõ mồn một, trong phòng Liễu Tinh Hòa nghe thấy từng chữ.
Tốt lắm, ban ngày xem ra cô đánh hơi nhẹ rồi.
Cả nhà họ Thẩm to gan thật, dám lẻn vào ăn trộm.
Hôm nay cô sẽ tóm gọn cả ổ.
Liễu Tinh Hòa siết chặt cây cán bột, trở lại giường chui vào chăn chờ đợi.
Cô chờ cho đến khi cửa phòng bị đẩy mở, chờ đến lúc Thẩm lão đầu bịt mặt bước vào, chờ đến lúc Thẩm lão đại đưa Thẩm lão nương và vợ hắn vào.
Mấy người tiến vào, đẩy cô vài cái, thấy cô không động đậy liền vô tư đứng giữa phòng nói chuyện.
"Bắt đầu tìm đi. Mai con nhóc này xuống nông thôn, chắc nó đã lấy giấy tờ nhà đất ra cất sẵn rồi."
Thẩm lão đầu chỉ huy: "Thằng lớn, chú ý hành lý và trên bàn, vợ thằng lớn lục soát quần áo, bà già lục soát người và quanh giường con nhóc."
"Được."
Bọn chúng không dám bật đèn, chỉ dùng công cụ tự mang theo. Thẩm lão đầu bật đèn pin, những người còn lại châm nến, soi sáng lờ mờ, rồi thản nhiên lục lọi.
Thẩm lão thái tiến đến bên giường Liễu Tinh Hòa, thô bạo giật chăn.
Đúng lúc đó, Liễu Tinh Hòa bật mở mắt, hai tay nâng cao cây cán bột, không chút do dự quật thẳng xuống.
Nửa đêm đột nhập, bịt mặt không mời mà tới, loại này cứ coi như cướp bóc. Cô tự vệ chính đáng, đánh trả không cần nương tay.
Đến lúc phản đòn rồi!
Liễu Tinh Hòa vung cây cán bột đánh ra nhanh, gọn, chuẩn, một gậy phang trúng trán Thẩm lão thái, tiếp theo là một gậy vào thắt lưng.
Thẩm lão thái chưa kịp kêu lên tiếng nào đã đổ gục xuống giường.
Dĩ nhiên, Liễu Tinh Hòa đã tính toán lực đạo, vận dụng kỹ xảo đánh người sao cho chuẩn.
Trong phòng, ba kẻ còn lại vẫn mải mê bận rộn lục lọi, hoàn toàn không hề hay biết Thẩm lão thái đã “nghỉ chơi” xong đời.
Liễu Tinh Hòa liếc nhìn mấy kẻ kia, khóe môi nhếch lên, hai tay siết cây cán bột, nhẹ nhàng xuống giường, ánh mắt sáng quắc, lặng lẽ tiến sát phía sau Thẩm lão đại. Gậy từ trên cao giáng xuống sau đầu hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.