Xuyên Về 70: Đại Tiểu Thư Mang Không Gian Lật Ngược Thế Cờ
Chương 40:
Thiển Hạ Miêu
15/12/2024
“Bốp” một tiếng, thêm một kẻ gục ngã.
Liễu Tinh Hòa dập tắt ngọn nến trên tay ông ta, rồi không nén được cơn tức, cầm gậy nện thêm mấy phát, đá thêm mấy cú, sau đó mới chuyển sang mục tiêu tiếp theo: vợ lão đại đang ngồi cạnh tủ quần áo.
Cuối cùng, mục tiêu then chốt – kẻ chủ mưu của tất cả những trò bỉ ổi này – Thẩm lão đầu, cũng không thoát.
Vì công bằng, cả nhà ông ta kẻ nào cũng được “một cán bột gõ xuống đầu, một gậy quật vào người”, thêm mấy phát “bồi” cho hả giận.
Một, hai, ba, bốn người, gọn gàng!
Khi chiếc đèn pin rơi xuống đất lăn lóc, Liễu Tinh Hòa vui vẻ vỗ vỗ cây cán bột, thầm nghĩ dùng thứ này đánh người thật thuận tay.
Cô bật đèn, nhìn ngắm bốn kẻ đang nằm dài trên sàn, nở nụ cười hiểm ác.
Đã tới ăn trộm tận nhà cô, đừng trách cô ra tay không nể mặt.
Phen này phải “đánh chìm” cả nhà Thẩm.
Liễu Tinh Hòa lục trong người Thẩm lão thái, lấy ra một chùm chìa khóa, liếc nhìn bốn kẻ nằm gục, rồi khóa cửa phòng, đi ra ngoài.
Vừa ra đến sân, cô thấy bên cạnh có một cuộn chiếu cỏ, nhìn kỹ thì ra là tên béo nhà Thẩm cuộn trong đó ngủ say như chết.
Chuyện này khiến cô ngạc nhiên.
Cả nhà Thẩm làm chuyện xấu cũng không quên dắt theo con, đây là thương con hay hại con đây?
Liễu Tinh Hòa nhìn tên béo trong chiếu một cái, cài chặt cửa, sau đó vào không gian thay đồ, rồi lặng lẽ rời đi, hướng về phía nhà họ Thẩm.
Nhà họ Thẩm nghèo rớt mùng tơi, ngôi nhà hiện tại là cái chuồng nuôi la của người khác bỏ đi. Chỉ hơn mười mấy mét vuông, khi xưa Thẩm Cường ở rể được một thời gian mới dùng tiền mua lại. Nếu không, cả nhà Thẩm chắc còn phải ngủ dưới chân cầu.
Căn nhà nhỏ nhưng bên trong thứ gì cũng có, thậm chí còn có đồ tốt.
Càng ngó, Liễu Tinh Hòa càng thấy nhiều thứ quen mắt, từng nhìn thấy trong hồi ức của nguyên chủ.
Ví dụ, chiếc đồng hồ cổ ở giữa nhà và cây gậy chống, nguyên chủ trước đây từng thấy ở phòng ông ngoại. Sau khi mẹ nguyên chủ qua đời, những thứ ấy nói là được hỏa táng chôn cùng, ai dè lại nằm ở đây.
Một nhà này cứ rình mò muốn chiếm nhà cửa, tài sản của cô, lại còn nửa đêm dám đột nhập ăn trộm.
Không chuyển hết đồ ra sao nhịn được?
Hôm nay cô sẽ dọn sạch không chừa một mống.
Liễu Tinh Hòa không chút nương tay, quơ hết vào không gian, từ đồ tốt đến đồ rách, cả quần áo cũ cũng dọn hết, về dùng làm củi đốt cũng không chừa cho họ Thẩm.
Cô biết nhiều đồ trong đây là do Thẩm Cường bỏ tiền ra mua, nên càng không để lại gì, một thứ cũng chẳng còn.
Càng dọn, cô càng thấy nhiều món quen thuộc, ước chừng phân nửa trong cái ổ chuột này từng thuộc về Liễu gia.
Phần còn lại, không chừng cũng do ăn chặn từ Liễu gia mà ra.
Nghĩ đến đây, cơn tức của cô càng bừng bừng.
Dọn sạch trơn mà cô vẫn chưa hả dạ.
Đây đâu phải dọn nhà Thẩm, mà là dọn lại đồ của Liễu gia.
Nhìn trơ ra khung nhà, Liễu Tinh Hòa bỗng nảy ra một ý nghĩ.
Không gian của cô có thể thu đồ vật chỉ cần chạm vào, vậy ngôi nhà này thì sao? Thử xem.
Cô bước ra ngoài, xoa xoa tay, nhìn phần đất trống trong không gian sau tòa nhà chính, chọn vị trí xong, đặt tay lên tường nhà, tập trung tinh thần nghĩ “thu vào”.
Chỉ trong nháy mắt, mặt đất rung nhẹ, đầu cô hơi nhói, vài giây sau căn nhà nhỏ bị nhấc bổng lên cả nền móng, thu gọn vào không gian, y như một mô hình dựng trọn bên cạnh tòa nhà trong không gian.
Chỗ nhà đứng ban nãy giờ trơ ra một cái hố to.
Quan trọng hơn, sau lần thử này, cô hiểu thêm về quyền kiểm soát không gian. Không chỉ chạm vào mới thu được, chỉ cần đồ vật nằm trong vòng ba mươi mét quanh cô, cô tập trung tinh thần là có thể “thu” vào.
Liễu Tinh Hòa suýt nữa bật cười thành tiếng.
Đúng là không gian báu vật, hả giận quá đi!
Về đến nhà, cô đặt lại chìa khóa vào người Thẩm lão thái, vào không gian tháo đồ ngụy trang, mặc lại đồ ngủ, cầm cán bột, buông xõa tóc, bắt đầu gào to:
"Á! Các người là ai? Các người làm gì? A—Cứu với—Có trộm—A—"
Liễu Tinh Hòa dập tắt ngọn nến trên tay ông ta, rồi không nén được cơn tức, cầm gậy nện thêm mấy phát, đá thêm mấy cú, sau đó mới chuyển sang mục tiêu tiếp theo: vợ lão đại đang ngồi cạnh tủ quần áo.
Cuối cùng, mục tiêu then chốt – kẻ chủ mưu của tất cả những trò bỉ ổi này – Thẩm lão đầu, cũng không thoát.
Vì công bằng, cả nhà ông ta kẻ nào cũng được “một cán bột gõ xuống đầu, một gậy quật vào người”, thêm mấy phát “bồi” cho hả giận.
Một, hai, ba, bốn người, gọn gàng!
Khi chiếc đèn pin rơi xuống đất lăn lóc, Liễu Tinh Hòa vui vẻ vỗ vỗ cây cán bột, thầm nghĩ dùng thứ này đánh người thật thuận tay.
Cô bật đèn, nhìn ngắm bốn kẻ đang nằm dài trên sàn, nở nụ cười hiểm ác.
Đã tới ăn trộm tận nhà cô, đừng trách cô ra tay không nể mặt.
Phen này phải “đánh chìm” cả nhà Thẩm.
Liễu Tinh Hòa lục trong người Thẩm lão thái, lấy ra một chùm chìa khóa, liếc nhìn bốn kẻ nằm gục, rồi khóa cửa phòng, đi ra ngoài.
Vừa ra đến sân, cô thấy bên cạnh có một cuộn chiếu cỏ, nhìn kỹ thì ra là tên béo nhà Thẩm cuộn trong đó ngủ say như chết.
Chuyện này khiến cô ngạc nhiên.
Cả nhà Thẩm làm chuyện xấu cũng không quên dắt theo con, đây là thương con hay hại con đây?
Liễu Tinh Hòa nhìn tên béo trong chiếu một cái, cài chặt cửa, sau đó vào không gian thay đồ, rồi lặng lẽ rời đi, hướng về phía nhà họ Thẩm.
Nhà họ Thẩm nghèo rớt mùng tơi, ngôi nhà hiện tại là cái chuồng nuôi la của người khác bỏ đi. Chỉ hơn mười mấy mét vuông, khi xưa Thẩm Cường ở rể được một thời gian mới dùng tiền mua lại. Nếu không, cả nhà Thẩm chắc còn phải ngủ dưới chân cầu.
Căn nhà nhỏ nhưng bên trong thứ gì cũng có, thậm chí còn có đồ tốt.
Càng ngó, Liễu Tinh Hòa càng thấy nhiều thứ quen mắt, từng nhìn thấy trong hồi ức của nguyên chủ.
Ví dụ, chiếc đồng hồ cổ ở giữa nhà và cây gậy chống, nguyên chủ trước đây từng thấy ở phòng ông ngoại. Sau khi mẹ nguyên chủ qua đời, những thứ ấy nói là được hỏa táng chôn cùng, ai dè lại nằm ở đây.
Một nhà này cứ rình mò muốn chiếm nhà cửa, tài sản của cô, lại còn nửa đêm dám đột nhập ăn trộm.
Không chuyển hết đồ ra sao nhịn được?
Hôm nay cô sẽ dọn sạch không chừa một mống.
Liễu Tinh Hòa không chút nương tay, quơ hết vào không gian, từ đồ tốt đến đồ rách, cả quần áo cũ cũng dọn hết, về dùng làm củi đốt cũng không chừa cho họ Thẩm.
Cô biết nhiều đồ trong đây là do Thẩm Cường bỏ tiền ra mua, nên càng không để lại gì, một thứ cũng chẳng còn.
Càng dọn, cô càng thấy nhiều món quen thuộc, ước chừng phân nửa trong cái ổ chuột này từng thuộc về Liễu gia.
Phần còn lại, không chừng cũng do ăn chặn từ Liễu gia mà ra.
Nghĩ đến đây, cơn tức của cô càng bừng bừng.
Dọn sạch trơn mà cô vẫn chưa hả dạ.
Đây đâu phải dọn nhà Thẩm, mà là dọn lại đồ của Liễu gia.
Nhìn trơ ra khung nhà, Liễu Tinh Hòa bỗng nảy ra một ý nghĩ.
Không gian của cô có thể thu đồ vật chỉ cần chạm vào, vậy ngôi nhà này thì sao? Thử xem.
Cô bước ra ngoài, xoa xoa tay, nhìn phần đất trống trong không gian sau tòa nhà chính, chọn vị trí xong, đặt tay lên tường nhà, tập trung tinh thần nghĩ “thu vào”.
Chỉ trong nháy mắt, mặt đất rung nhẹ, đầu cô hơi nhói, vài giây sau căn nhà nhỏ bị nhấc bổng lên cả nền móng, thu gọn vào không gian, y như một mô hình dựng trọn bên cạnh tòa nhà trong không gian.
Chỗ nhà đứng ban nãy giờ trơ ra một cái hố to.
Quan trọng hơn, sau lần thử này, cô hiểu thêm về quyền kiểm soát không gian. Không chỉ chạm vào mới thu được, chỉ cần đồ vật nằm trong vòng ba mươi mét quanh cô, cô tập trung tinh thần là có thể “thu” vào.
Liễu Tinh Hòa suýt nữa bật cười thành tiếng.
Đúng là không gian báu vật, hả giận quá đi!
Về đến nhà, cô đặt lại chìa khóa vào người Thẩm lão thái, vào không gian tháo đồ ngụy trang, mặc lại đồ ngủ, cầm cán bột, buông xõa tóc, bắt đầu gào to:
"Á! Các người là ai? Các người làm gì? A—Cứu với—Có trộm—A—"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.