Xuyên Về 70: Đại Tiểu Thư Mang Không Gian Lật Ngược Thế Cờ
Chương 3:
Thiển Hạ Miêu
09/12/2024
Tại một thị trấn nhỏ thuộc tỉnh Xuyên, đang đúng dịp phiên chợ lớn.
Ở hậu viện, Liễu Tinh Hòa nằm uống trà, vừa nhàn nhã nhìn dòng người tấp nập ra vào siêu thị tổng hợp do cô mới khai trương.
Ngắm tòa nhà năm tầng thuộc về mình, được cải tạo theo ý muốn, chức năng đầy đủ, cùng ba triệu tệ tiền dưỡng lão còn lại trong tài khoản, cô nở nụ cười mãn nguyện.
Cuộc sống hưu trí thật tuyệt!
Uống xong trà, cô khệ nệ bê ghế đẩu nhỏ, mang theo khăn dã ngoại, xách đồ ăn, vừa ngân nga tiểu khúc, vừa cưỡi chiếc xe điện nhỏ, rạng rỡ phóng trên quốc lộ, hướng về bờ sông cách ba dặm.
Giây tiếp theo, sắc mặt Liễu Tinh Hòa đột ngột thay đổi.
"Rầm" một tiếng, cô ngã lăn khỏi xe, hai tay đau đớn ôm lấy cổ.
Miệng cô ộc ra mấy ngụm máu, run rẩy kéo sợi dây trong suốt quấn quanh cổ, đôi mắt mở lớn không dám tin.
Máu từ động mạch cổ phun ra bắn tung tóe khắp nơi.
"Á, có chuyện rồi, có chuyện rồi, mau cứu người!"
"Mau gọi điện cấp cứu, mau báo cảnh sát!"
Tiếng hét, tiếng kêu hoảng loạn của cư dân xung quanh, người đi chợ, người từ ô tô bước xuống vang dội.
"Mau, chạy qua phòng khám bên cạnh lấy thuốc cầm máu, cô gái này bị dây diều cứa cổ!"
Nghe có người hét vậy, hai mắt Liễu Tinh Hòa đảo ngược, hai tay buông lỏng, đầu nghiêng sang một bên, mất đi ý thức.
Máu từ cổ cô chảy xuống, thấm vào áo, nhuộm đỏ cả miếng ngọc quyết đeo bên trong.
Đồng xu may mắn trên cổ tay cũng chìm trong máu.
Không ai thấy ngọc quyết và đồng xu hấp thu máu tươi, đồng thời lóe lên tia sáng yếu ớt rồi biến mất.
Năm 1975, tại một góc sân nhỏ sát bên nhà máy thép thành phố Dương, tỉnh Xuyên.
Trên mặt đất, Liễu Tinh Hòa nằm sấp hình chữ đại, lưng quay lên trời, bỗng mở to đôi mắt tràn ngập kinh hoàng. Cô nửa chống người, thở hổn hển, vừa cảm nhận cơn đau dữ dội truyền đến từ cổ. Trên đất một vũng máu, cô đưa tay sờ thử, bàn tay lập tức nhuốm đầy máu tươi.
Chết tiệt, thật sự bị dây diều cứa cổ sao?!
Ai lại vô đạo đức đến mức thả diều ngay sát quốc lộ thế này?
Không xong rồi, chảy máu thế này sẽ chết mất, cô phải tự cứu lấy mình.
Vết thương ở cổ đau như khoan vào tận xương, Liễu Tinh Hòa nghiến chặt răng ép bản thân bình tĩnh. Cô chống tay cố gắng trở mình, vừa cúi đầu xuống suýt nữa lại đập vào một hòn đá sắc bén nhô từ dưới đất lên vài centimet, suýt thì “cắt cổ” thêm phát nữa.
"......"
Cơ thể cứng lại, cô kịp thời phanh gấp.
Mẹ ơi, nếu bị thêm lần nữa thì thật hết đường sống.
Liễu Tinh Hòa sợ hãi lùi mông về sau mấy cái, giữ chút khoảng cách an toàn, rồi một tay túm lấy góc áo chưa bị máu thấm. Cô cau mày do dự một giây, sau đó dứt khoát xé một miếng vải dài quấn quanh cổ để cầm máu.
Đồng thời, hai mắt cô nhanh chóng đảo khắp bốn phía, sau đó dừng lại ở một chỗ.
Cắn răng, chân tay run rẩy, cô bò dậy, chậm rãi lê tới, ngồi phịch xuống đất. Cô rút từ kẽ đá ra hai bụi cỏ ngải đắng, ngắt hết lá, vò mạnh đến khi ra nhựa xanh xanh.
Liễu Tinh Hòa nhẹ nhàng kéo miếng vải trắng trên cổ ra, lớp vải đã nhuốm đỏ máu tươi, để lộ vết thương thịt da lẫn lộn. Cô đắp nắm lá ngải đắng lên vết thương rồi buộc chặt lại bằng mảnh vải.
Lúc này, vì mất máu quá nhiều nên sắc mặt cô tái nhợt, trông còn dọa người hơn ma quá tuần. Nhưng cũng may, tìm được thứ cầm máu, cảm nhận vết thương dần ngừng chảy máu nhờ ngải đắng, Liễu Tinh Hòa thở phào, mạng nhỏ tạm thời giữ được.
Cô ngẩng đầu quan sát xung quanh xa lạ, trong mắt càng lúc càng đầy nghi hoặc.
Đây là chỗ quái quỷ nào?
Khi xé áo để băng vết thương, cô đã cảm thấy có gì không đúng, vì quần áo này không phải chiếc áo thun cô mặc lúc ra khỏi nhà, mà quanh đây cũng không phải kiểu nhà cửa cũ kỹ như ở trấn nhỏ cô sống.
Còn nữa, sao cô lại nằm trong sân? Rõ ràng lúc gặp chuyện, có người chạy tới giúp cầm máu, ít nhất cũng phải đang ở trên quốc lộ hoặc trong bệnh viện chứ?
Ở hậu viện, Liễu Tinh Hòa nằm uống trà, vừa nhàn nhã nhìn dòng người tấp nập ra vào siêu thị tổng hợp do cô mới khai trương.
Ngắm tòa nhà năm tầng thuộc về mình, được cải tạo theo ý muốn, chức năng đầy đủ, cùng ba triệu tệ tiền dưỡng lão còn lại trong tài khoản, cô nở nụ cười mãn nguyện.
Cuộc sống hưu trí thật tuyệt!
Uống xong trà, cô khệ nệ bê ghế đẩu nhỏ, mang theo khăn dã ngoại, xách đồ ăn, vừa ngân nga tiểu khúc, vừa cưỡi chiếc xe điện nhỏ, rạng rỡ phóng trên quốc lộ, hướng về bờ sông cách ba dặm.
Giây tiếp theo, sắc mặt Liễu Tinh Hòa đột ngột thay đổi.
"Rầm" một tiếng, cô ngã lăn khỏi xe, hai tay đau đớn ôm lấy cổ.
Miệng cô ộc ra mấy ngụm máu, run rẩy kéo sợi dây trong suốt quấn quanh cổ, đôi mắt mở lớn không dám tin.
Máu từ động mạch cổ phun ra bắn tung tóe khắp nơi.
"Á, có chuyện rồi, có chuyện rồi, mau cứu người!"
"Mau gọi điện cấp cứu, mau báo cảnh sát!"
Tiếng hét, tiếng kêu hoảng loạn của cư dân xung quanh, người đi chợ, người từ ô tô bước xuống vang dội.
"Mau, chạy qua phòng khám bên cạnh lấy thuốc cầm máu, cô gái này bị dây diều cứa cổ!"
Nghe có người hét vậy, hai mắt Liễu Tinh Hòa đảo ngược, hai tay buông lỏng, đầu nghiêng sang một bên, mất đi ý thức.
Máu từ cổ cô chảy xuống, thấm vào áo, nhuộm đỏ cả miếng ngọc quyết đeo bên trong.
Đồng xu may mắn trên cổ tay cũng chìm trong máu.
Không ai thấy ngọc quyết và đồng xu hấp thu máu tươi, đồng thời lóe lên tia sáng yếu ớt rồi biến mất.
Năm 1975, tại một góc sân nhỏ sát bên nhà máy thép thành phố Dương, tỉnh Xuyên.
Trên mặt đất, Liễu Tinh Hòa nằm sấp hình chữ đại, lưng quay lên trời, bỗng mở to đôi mắt tràn ngập kinh hoàng. Cô nửa chống người, thở hổn hển, vừa cảm nhận cơn đau dữ dội truyền đến từ cổ. Trên đất một vũng máu, cô đưa tay sờ thử, bàn tay lập tức nhuốm đầy máu tươi.
Chết tiệt, thật sự bị dây diều cứa cổ sao?!
Ai lại vô đạo đức đến mức thả diều ngay sát quốc lộ thế này?
Không xong rồi, chảy máu thế này sẽ chết mất, cô phải tự cứu lấy mình.
Vết thương ở cổ đau như khoan vào tận xương, Liễu Tinh Hòa nghiến chặt răng ép bản thân bình tĩnh. Cô chống tay cố gắng trở mình, vừa cúi đầu xuống suýt nữa lại đập vào một hòn đá sắc bén nhô từ dưới đất lên vài centimet, suýt thì “cắt cổ” thêm phát nữa.
"......"
Cơ thể cứng lại, cô kịp thời phanh gấp.
Mẹ ơi, nếu bị thêm lần nữa thì thật hết đường sống.
Liễu Tinh Hòa sợ hãi lùi mông về sau mấy cái, giữ chút khoảng cách an toàn, rồi một tay túm lấy góc áo chưa bị máu thấm. Cô cau mày do dự một giây, sau đó dứt khoát xé một miếng vải dài quấn quanh cổ để cầm máu.
Đồng thời, hai mắt cô nhanh chóng đảo khắp bốn phía, sau đó dừng lại ở một chỗ.
Cắn răng, chân tay run rẩy, cô bò dậy, chậm rãi lê tới, ngồi phịch xuống đất. Cô rút từ kẽ đá ra hai bụi cỏ ngải đắng, ngắt hết lá, vò mạnh đến khi ra nhựa xanh xanh.
Liễu Tinh Hòa nhẹ nhàng kéo miếng vải trắng trên cổ ra, lớp vải đã nhuốm đỏ máu tươi, để lộ vết thương thịt da lẫn lộn. Cô đắp nắm lá ngải đắng lên vết thương rồi buộc chặt lại bằng mảnh vải.
Lúc này, vì mất máu quá nhiều nên sắc mặt cô tái nhợt, trông còn dọa người hơn ma quá tuần. Nhưng cũng may, tìm được thứ cầm máu, cảm nhận vết thương dần ngừng chảy máu nhờ ngải đắng, Liễu Tinh Hòa thở phào, mạng nhỏ tạm thời giữ được.
Cô ngẩng đầu quan sát xung quanh xa lạ, trong mắt càng lúc càng đầy nghi hoặc.
Đây là chỗ quái quỷ nào?
Khi xé áo để băng vết thương, cô đã cảm thấy có gì không đúng, vì quần áo này không phải chiếc áo thun cô mặc lúc ra khỏi nhà, mà quanh đây cũng không phải kiểu nhà cửa cũ kỹ như ở trấn nhỏ cô sống.
Còn nữa, sao cô lại nằm trong sân? Rõ ràng lúc gặp chuyện, có người chạy tới giúp cầm máu, ít nhất cũng phải đang ở trên quốc lộ hoặc trong bệnh viện chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.