Xuyên Về 70: Đại Tiểu Thư Mang Không Gian Lật Ngược Thế Cờ
Chương 42:
Thiển Hạ Miêu
15/12/2024
Dù đang là thời kỳ bài trừ mê tín, nhưng trong lòng đa số mọi người vẫn quy tất cả về hiện tượng "quỷ thần" khó lường.
Lời đồn truyền từ người này sang người khác, càng truyền càng đi xa, thậm chí có người còn nói Liễu Như Yên và Liễu Đại Phát ở dưới kia làm quan, nên mới có đủ năng lực lặng lẽ cuốn sạch cả căn nhà từ gốc rễ.
Trong lòng mọi người bắt đầu tính toán, liệu có nên âm thầm đến mộ thắp hương, kết nối "quan hệ" hay không.
Ý nghĩ này không chỉ 1-2 người có, mà rất nhiều người đều ngấm ngầm tin như vậy, vì bọn họ nghĩ "mắt thấy mới tin", mà nhà họ Thẩm là minh chứng rõ ràng nhất.
Đến cuối cùng, mọi người nhất trí ngầm đồng thuận hai việc:
Thứ nhất, không thể tiếp xúc với người nhà họ Thẩm nữa. Biết đâu một ngày nào đó sẽ bị vạ lây, rồi nhà mình cũng "vù" một phát mà biến mất.
Thứ hai, tuyệt đối không thể bắt nạt cô bé Liễu Tinh Hòa kia. Ai mà biết liệu Liễu Như Yên và Liễu Đại Phát có đến tìm hay không. Sau lưng cô có "người", xây dựng quan hệ cho tốt mới là thượng sách.
Đến khi Liễu Tinh Hòa ăn sáng xong, bước ra đường đến xưởng thép, cô phát hiện trên đường có không ít người vừa tò mò vừa phấn khích nhìn mình. Lại có vài người ánh mắt còn lộ vẻ kính sợ nhìn về thứ gì đó phía sau lưng cô.
Liễu Tinh Hòa kỳ lạ sờ mặt: Hôm nay cô có gì lạ đâu nhỉ?
Cô lại quay đầu nhìn phía sau, chẳng có gì hết mà nhỉ?
Chuyện gì đã xảy ra vậy? Hay là chuyện nhà họ Thẩm đã nổi tiếng đến mức này rồi?
Liễu Tinh Hòa nhún vai, chẳng bận tâm. Dù sao cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cô. Cô bước nhanh tới xưởng thép bên cạnh, đến cổng gặp gia đình ba người của chủ nhiệm Chu. Chủ nhiệm Chu giúp cô và Chu Hiểu Mai làm quen, sau đó đưa bản thỏa thuận chuyển nhượng quyền sử dụng căn nhà ở viện thanh niên trí thức đội Mạc Ngư cho cô ký.
Cả giấy tờ chứng nhận việc đội bên đó đồng ý giao dịch giữa hai người, ông ấy cũng đưa luôn cho cô.
Cầm được giấy tờ, Liễu Tinh Hòa mới yên tâm được một nửa.
Chu Hiểu Mai là cô gái không sợ người lạ, cô ấy vừa nắm lấy cổ tay Liễu Tinh Hòa kéo cô vào trong, vừa đi vừa hào hứng kể cho cô nghe mọi chuyện, từ con người và sự việc trong viện thanh niên trí thức ở đội Mạc Ngư, đến những người trong hợp tác xã cung - tiêu, ai tốt, ai có tính cách ra sao…
Liễu Tinh Hòa chăm chú lắng nghe, ghi nhớ. Nhưng cô chỉ ghi nhận thông tin khách quan, còn kết luận chủ quan của người khác thì nghe rồi để đó, cô cần tự tiếp xúc và đánh giá mới chắc chắn được.
Việc cấp bách là xử lý chuyện công việc. Cô dẫn gia đình chủ nhiệm Chu đến văn phòng xưởng trưởng Tiền. Vừa thấy cô mang người tới nhanh như vậy, xưởng trưởng Tiền có chút lo lắng cô bị lừa, liền kiếm cớ kéo cô ra một góc hỏi:
"Tinh Hòa, người mà cháu tìm được có đáng tin không? Thủ tục vừa xong là công việc này không còn liên quan tới cháu nữa. Cháu nhất định phải đảm bảo phải lấy đủ giấy tờ trước khi giao dịch xong."
Liễu Tinh Hòa mỉm cười chân thành: "Xưởng trưởng yên tâm. Cháu lấy được rồi. Người kia là chủ nhiệm Chu ở cửa hàng thực phẩm, gia cảnh rõ ràng, lại có sở trưởng Trương ở đồn công an làm chứng ngầm cho giao dịch này. Chắc chắn không vấn đề gì."
"Được, cháu tự nắm chắc là tốt."
Nghe thế, xưởng trưởng Tiền cũng an tâm hơn, hai người quay lại văn phòng bắt đầu làm thủ tục xin việc chính thức.
Biết hộ khẩu của Chu Hiểu Mai hiện vẫn ở công xã Thanh Vĩnh, trong đội Mạc Ngư, xưởng trưởng Tiền càng yên tâm, nghĩ thầm cô bé Liễu này sẽ không dễ bị hớ.
Hộ khẩu còn ở quê, nghĩa là hôm nay không thể hoàn thành hết thủ tục. Nếu thật sự bị lừa, cô bé nhà họ Liễu vẫn còn đường cứu vãn. Nhưng xem tình hình này, Liễu Tinh Hòa chắc chắn không phải người chịu thiệt. Ngược lại, e là bên đối phương mới phải lo lắng.
Lời đồn truyền từ người này sang người khác, càng truyền càng đi xa, thậm chí có người còn nói Liễu Như Yên và Liễu Đại Phát ở dưới kia làm quan, nên mới có đủ năng lực lặng lẽ cuốn sạch cả căn nhà từ gốc rễ.
Trong lòng mọi người bắt đầu tính toán, liệu có nên âm thầm đến mộ thắp hương, kết nối "quan hệ" hay không.
Ý nghĩ này không chỉ 1-2 người có, mà rất nhiều người đều ngấm ngầm tin như vậy, vì bọn họ nghĩ "mắt thấy mới tin", mà nhà họ Thẩm là minh chứng rõ ràng nhất.
Đến cuối cùng, mọi người nhất trí ngầm đồng thuận hai việc:
Thứ nhất, không thể tiếp xúc với người nhà họ Thẩm nữa. Biết đâu một ngày nào đó sẽ bị vạ lây, rồi nhà mình cũng "vù" một phát mà biến mất.
Thứ hai, tuyệt đối không thể bắt nạt cô bé Liễu Tinh Hòa kia. Ai mà biết liệu Liễu Như Yên và Liễu Đại Phát có đến tìm hay không. Sau lưng cô có "người", xây dựng quan hệ cho tốt mới là thượng sách.
Đến khi Liễu Tinh Hòa ăn sáng xong, bước ra đường đến xưởng thép, cô phát hiện trên đường có không ít người vừa tò mò vừa phấn khích nhìn mình. Lại có vài người ánh mắt còn lộ vẻ kính sợ nhìn về thứ gì đó phía sau lưng cô.
Liễu Tinh Hòa kỳ lạ sờ mặt: Hôm nay cô có gì lạ đâu nhỉ?
Cô lại quay đầu nhìn phía sau, chẳng có gì hết mà nhỉ?
Chuyện gì đã xảy ra vậy? Hay là chuyện nhà họ Thẩm đã nổi tiếng đến mức này rồi?
Liễu Tinh Hòa nhún vai, chẳng bận tâm. Dù sao cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cô. Cô bước nhanh tới xưởng thép bên cạnh, đến cổng gặp gia đình ba người của chủ nhiệm Chu. Chủ nhiệm Chu giúp cô và Chu Hiểu Mai làm quen, sau đó đưa bản thỏa thuận chuyển nhượng quyền sử dụng căn nhà ở viện thanh niên trí thức đội Mạc Ngư cho cô ký.
Cả giấy tờ chứng nhận việc đội bên đó đồng ý giao dịch giữa hai người, ông ấy cũng đưa luôn cho cô.
Cầm được giấy tờ, Liễu Tinh Hòa mới yên tâm được một nửa.
Chu Hiểu Mai là cô gái không sợ người lạ, cô ấy vừa nắm lấy cổ tay Liễu Tinh Hòa kéo cô vào trong, vừa đi vừa hào hứng kể cho cô nghe mọi chuyện, từ con người và sự việc trong viện thanh niên trí thức ở đội Mạc Ngư, đến những người trong hợp tác xã cung - tiêu, ai tốt, ai có tính cách ra sao…
Liễu Tinh Hòa chăm chú lắng nghe, ghi nhớ. Nhưng cô chỉ ghi nhận thông tin khách quan, còn kết luận chủ quan của người khác thì nghe rồi để đó, cô cần tự tiếp xúc và đánh giá mới chắc chắn được.
Việc cấp bách là xử lý chuyện công việc. Cô dẫn gia đình chủ nhiệm Chu đến văn phòng xưởng trưởng Tiền. Vừa thấy cô mang người tới nhanh như vậy, xưởng trưởng Tiền có chút lo lắng cô bị lừa, liền kiếm cớ kéo cô ra một góc hỏi:
"Tinh Hòa, người mà cháu tìm được có đáng tin không? Thủ tục vừa xong là công việc này không còn liên quan tới cháu nữa. Cháu nhất định phải đảm bảo phải lấy đủ giấy tờ trước khi giao dịch xong."
Liễu Tinh Hòa mỉm cười chân thành: "Xưởng trưởng yên tâm. Cháu lấy được rồi. Người kia là chủ nhiệm Chu ở cửa hàng thực phẩm, gia cảnh rõ ràng, lại có sở trưởng Trương ở đồn công an làm chứng ngầm cho giao dịch này. Chắc chắn không vấn đề gì."
"Được, cháu tự nắm chắc là tốt."
Nghe thế, xưởng trưởng Tiền cũng an tâm hơn, hai người quay lại văn phòng bắt đầu làm thủ tục xin việc chính thức.
Biết hộ khẩu của Chu Hiểu Mai hiện vẫn ở công xã Thanh Vĩnh, trong đội Mạc Ngư, xưởng trưởng Tiền càng yên tâm, nghĩ thầm cô bé Liễu này sẽ không dễ bị hớ.
Hộ khẩu còn ở quê, nghĩa là hôm nay không thể hoàn thành hết thủ tục. Nếu thật sự bị lừa, cô bé nhà họ Liễu vẫn còn đường cứu vãn. Nhưng xem tình hình này, Liễu Tinh Hòa chắc chắn không phải người chịu thiệt. Ngược lại, e là bên đối phương mới phải lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.