Xuyên Về 70: Đại Tiểu Thư Mang Không Gian Lật Ngược Thế Cờ
Chương 47:
Thiển Hạ Miêu
15/12/2024
Liễu Tinh Hòa nhìn ra, quả đúng là người đông như kiến, chẳng khác gì cảnh cô từng chen xe buýt ở Hoành Điếm. Giờ cô đã có ghế ngồi, không phải lo bị cướp, không có di động để nghịch, ngủ cũng đủ rồi, giờ rảnh rỗi chẳng có việc gì, cô bỗng tò mò xem ai sẽ giành được chỗ cuối cùng kia.
Cô chăm chú nhìn đám người ngoài cửa sổ. Xe vừa phanh chưa kịp dừng hẳn, một đám đông đã vọt tới, dùng hết sức như trẻ con đòi ăn, bâu chặt quanh cửa xe, mắt dán vào cánh cửa, chỉ chờ cửa mở là tràn lên.
"Tinh Hòa, cậu nghĩ ai sẽ ngồi được chiếc ghế kia?"
Chu Hiểu Mai cũng nhìn ra, có thể nói người ngồi trên xe giờ đều tập trung về phía cửa xe. Dù sao cũng không có việc gì làm, xem cũng vui.
"Phía trước có hai ông bà kia có vẻ nhiều hy vọng. Xem ai nhanh chân hơn."
Hai ông bà tuy lớn tuổi nhưng tranh giành không hề kém ai, nhìn cách bọn họ bám vào cửa xe kìa, quả là khí thế ngút trời!
"Tôi cược bà thím sẽ thắng. Cửa mở rồi, kìa kìa!"
Chu Hiểu Mai ngồi sát lối đi, sợ bị kéo ra nên cô ấy ôm lấy cánh tay Liễu Tinh Hòa, nhích sâu vào ghế, nhưng mắt vẫn không rời cửa xe. Cô ấy ghé sát tai Liễu Tinh Hòa thì thầm:
"Ái chà, bà thím mới hích một cái đã chen được lên trước ông cụ. Có lẽ bà thím sẽ cướp được ghế!"
Nào ngờ, cả hai đều đoán sai. Bà thím chỉ cách ghế trống một bước thì đột nhiên có một bóng người từ cửa sổ chui vào, nhanh như chớp, rơi đúng vào chiếc ghế đó.
Liễu Tinh Hòa và Chu Hiểu Mai chỉ thấy bóng lưng người kia trên ghế, hoàn toàn không để ý anh ta chui vào bằng cách nào.
Bà thím chẳng ngờ mình bỏ xa bao nhiêu người, lên trước tiên, mà ghế lại bị một thanh niên nẫng mất. Bà thím tức tối, chửi bới mấy câu chua ngoét, ánh mắt hằn học nhìn kẻ đó, giọng điệu mỉa mai:
"Thanh niên thời nay chẳng biết phép tắc lễ nghĩa gì cả, cướp ghế của bà già mà cũng ngồi được, mặt dày hơn đáy nồi, không thấy xấu hổ à, lại còn là đàn ông hẳn hoi."
Đang ngồi nhàn rỗi, Liễu Tinh Hòa bỗng thấy hứng thú. Có kịch để xem à? Hay đấy, cô ngồi thẳng lưng, muốn xem tiếp tình hình.
"Ây dà, bà ơi, bà cứ gọi xem liệu cái ghế có trả lời bà không."
Người thanh niên không hề sợ, ngồi vững vàng, khoanh tay, nghiêng đầu nhìn bà thím đáp trả:
"Là bà không biết quy tắc. Ai giành được thì ngồi. Sao thế? Cháu dùng sức mình cướp được, tại sao không được ngồi? Tại sao lại đáng xấu hổ? Bà là người già thì cháu phải nhường à? Xin lỗi, cháu còn trẻ, cháu đã ngồi xuống rồi và sẽ không nhường đâu. Bà lớn tuổi mà vẫn trơ trẽn muốn cướp ghế, bà không biết ngại, tại sao cháu phải ngại?"
Tuyệt! Liễu Tinh Hòa khâm phục chàng trai trẻ, một dũng sĩ dám khẩu chiến với bà cụ.
Chỉ là... giọng của người trẻ này sao nghe quen quen nhỉ, giống như cô từng nghe thấy ở đâu.
Liễu Tinh Hòa ngồi thẳng lưng, nghiêng tai về phía trước, chuẩn bị nghe tiếp.
"Cậu, cậu, cậu..."
Bà thím đó miệng lưỡi hơi kém, bị đối phương nói đến á khẩu, quay sang định dùng vũ lực, chìa tay muốn kéo anh chàng kia dậy. Nào ngờ cậu thanh niên cũng nhanh không kém, lập tức chụp lấy cổ tay bà ta.
"Sao thế? Tức quá hóa giận, muốn đánh người à?"
"Đừng đánh nhau mà, chàng trai trẻ, cậu nhường bà ta ngồi đi, chỉ là một chỗ ngồi mà thôi, có gì đáng tranh, cậu còn trẻ thì đừng chấp người già làm gì, náo loạn thế này phiền lắm." Một ông cụ ngồi sau lưng chàng thanh niên, tự cho rằng mình đầy chính nghĩa, lên tiếng khuyên.
Chàng trai nghe vậy bật cười thành tiếng, hắn quay đầu nhìn ông cụ, chân thành đề xuất: "Này, ông à, hay là ông đứng lên nhường chỗ cho bà ấy đi? Cháu thấy ông trẻ hơn bà ấy một chút, rất hợp đấy."
Liễu Tinh Hòa nhìn thấy gương mặt chàng thanh niên, ngạc nhiên nhướng mày.
Bà thím cũng quay đầu lại, chen đến sát chỗ ông cụ kia, bất ngờ túm lấy ông cụ đang ngơ ngác, giật ông ta đứng dậy. Rồi bà ta phịch mông ngồi xuống chỗ đó, gương mặt nở nụ cười cảm kích:
Cô chăm chú nhìn đám người ngoài cửa sổ. Xe vừa phanh chưa kịp dừng hẳn, một đám đông đã vọt tới, dùng hết sức như trẻ con đòi ăn, bâu chặt quanh cửa xe, mắt dán vào cánh cửa, chỉ chờ cửa mở là tràn lên.
"Tinh Hòa, cậu nghĩ ai sẽ ngồi được chiếc ghế kia?"
Chu Hiểu Mai cũng nhìn ra, có thể nói người ngồi trên xe giờ đều tập trung về phía cửa xe. Dù sao cũng không có việc gì làm, xem cũng vui.
"Phía trước có hai ông bà kia có vẻ nhiều hy vọng. Xem ai nhanh chân hơn."
Hai ông bà tuy lớn tuổi nhưng tranh giành không hề kém ai, nhìn cách bọn họ bám vào cửa xe kìa, quả là khí thế ngút trời!
"Tôi cược bà thím sẽ thắng. Cửa mở rồi, kìa kìa!"
Chu Hiểu Mai ngồi sát lối đi, sợ bị kéo ra nên cô ấy ôm lấy cánh tay Liễu Tinh Hòa, nhích sâu vào ghế, nhưng mắt vẫn không rời cửa xe. Cô ấy ghé sát tai Liễu Tinh Hòa thì thầm:
"Ái chà, bà thím mới hích một cái đã chen được lên trước ông cụ. Có lẽ bà thím sẽ cướp được ghế!"
Nào ngờ, cả hai đều đoán sai. Bà thím chỉ cách ghế trống một bước thì đột nhiên có một bóng người từ cửa sổ chui vào, nhanh như chớp, rơi đúng vào chiếc ghế đó.
Liễu Tinh Hòa và Chu Hiểu Mai chỉ thấy bóng lưng người kia trên ghế, hoàn toàn không để ý anh ta chui vào bằng cách nào.
Bà thím chẳng ngờ mình bỏ xa bao nhiêu người, lên trước tiên, mà ghế lại bị một thanh niên nẫng mất. Bà thím tức tối, chửi bới mấy câu chua ngoét, ánh mắt hằn học nhìn kẻ đó, giọng điệu mỉa mai:
"Thanh niên thời nay chẳng biết phép tắc lễ nghĩa gì cả, cướp ghế của bà già mà cũng ngồi được, mặt dày hơn đáy nồi, không thấy xấu hổ à, lại còn là đàn ông hẳn hoi."
Đang ngồi nhàn rỗi, Liễu Tinh Hòa bỗng thấy hứng thú. Có kịch để xem à? Hay đấy, cô ngồi thẳng lưng, muốn xem tiếp tình hình.
"Ây dà, bà ơi, bà cứ gọi xem liệu cái ghế có trả lời bà không."
Người thanh niên không hề sợ, ngồi vững vàng, khoanh tay, nghiêng đầu nhìn bà thím đáp trả:
"Là bà không biết quy tắc. Ai giành được thì ngồi. Sao thế? Cháu dùng sức mình cướp được, tại sao không được ngồi? Tại sao lại đáng xấu hổ? Bà là người già thì cháu phải nhường à? Xin lỗi, cháu còn trẻ, cháu đã ngồi xuống rồi và sẽ không nhường đâu. Bà lớn tuổi mà vẫn trơ trẽn muốn cướp ghế, bà không biết ngại, tại sao cháu phải ngại?"
Tuyệt! Liễu Tinh Hòa khâm phục chàng trai trẻ, một dũng sĩ dám khẩu chiến với bà cụ.
Chỉ là... giọng của người trẻ này sao nghe quen quen nhỉ, giống như cô từng nghe thấy ở đâu.
Liễu Tinh Hòa ngồi thẳng lưng, nghiêng tai về phía trước, chuẩn bị nghe tiếp.
"Cậu, cậu, cậu..."
Bà thím đó miệng lưỡi hơi kém, bị đối phương nói đến á khẩu, quay sang định dùng vũ lực, chìa tay muốn kéo anh chàng kia dậy. Nào ngờ cậu thanh niên cũng nhanh không kém, lập tức chụp lấy cổ tay bà ta.
"Sao thế? Tức quá hóa giận, muốn đánh người à?"
"Đừng đánh nhau mà, chàng trai trẻ, cậu nhường bà ta ngồi đi, chỉ là một chỗ ngồi mà thôi, có gì đáng tranh, cậu còn trẻ thì đừng chấp người già làm gì, náo loạn thế này phiền lắm." Một ông cụ ngồi sau lưng chàng thanh niên, tự cho rằng mình đầy chính nghĩa, lên tiếng khuyên.
Chàng trai nghe vậy bật cười thành tiếng, hắn quay đầu nhìn ông cụ, chân thành đề xuất: "Này, ông à, hay là ông đứng lên nhường chỗ cho bà ấy đi? Cháu thấy ông trẻ hơn bà ấy một chút, rất hợp đấy."
Liễu Tinh Hòa nhìn thấy gương mặt chàng thanh niên, ngạc nhiên nhướng mày.
Bà thím cũng quay đầu lại, chen đến sát chỗ ông cụ kia, bất ngờ túm lấy ông cụ đang ngơ ngác, giật ông ta đứng dậy. Rồi bà ta phịch mông ngồi xuống chỗ đó, gương mặt nở nụ cười cảm kích:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.