Xuyên Về 70: Đại Tiểu Thư Mang Không Gian Lật Ngược Thế Cờ
Chương 46:
Thiển Hạ Miêu
15/12/2024
"Tinh Hòa, đi lối nhỏ bên này có thể băng thẳng vào sảnh. Chúng ta phải vào đại sảnh mua vé xe về công xã, phải nhanh lên, tranh thủ xếp hàng trước. Vừa rồi tôi thấy xe về công xã Thanh Vĩnh hình như đang đỗ trong bến, chúng ta nhất định phải kịp chuyến này, nếu không sẽ phải ra ngoài bến chen chúc bắt xe. Khi đó vừa đông vừa mệt, chắc chắn không có chỗ ngồi. Cha, cha cũng nhanh lên đi."
Chu Hiểu Mai nói xong, liền kéo Liễu Tinh Hòa rẽ vào một con đường nhỏ. Vừa đi qua là tới quầy xếp hàng mua vé.
Trong trí nhớ của Liễu Tinh Hòa, hình ảnh đám đông chen chúc lên xe không chỗ ngồi trong cái nắng tháng Bảy thật sự khó chịu. Mùi người, mồ hôi, hơi nóng… chỉ tưởng tượng thôi cô đã thấy ngao ngán.
Không được, hôm nay cô nhất định phải giành được chỗ ngồi!
Nghĩ vậy, bước chân cô nhanh hơn, lần này đến lượt Liễu Tinh Hòa kéo Chu Hiểu Mai chạy lên trước. Ba người mau chóng xếp hàng mua vé.
Đang cầm vé, Liễu Tinh Hòa vừa bước về phía cổng soát vé thì đã nghe thấy từ chỗ cửa dành cho xe công xã Thanh Vĩnh có người đứng gọi về phía hàng người đang mua vé:
"Còn ai đi công xã Thanh Vĩnh nữa không? Chỉ còn bốn chỗ nữa thôi, ai đi thì mau lên, sắp xuất bến rồi!"
"Có đây, bên này có ba người, đồng chí ơi, chờ một chút!" Liễu Tinh Hòa giơ vé, vẫy tay đáp lớn.
Người soát vé nghe thấy liền hô lên: "Muốn đi thì nhanh lên, sắp tới giờ rồi!"
"Đến đây, đến đây!" Chu Hiểu Mai cầm vé của mình, vừa chạy vừa vẫy tay, còn ngoái đầu gọi chủ nhiệm Chu đang mua vé: "Cha, nhanh lên, xe sắp đi rồi!"
"Được, con đi trước, cha tới ngay." Chủ nhiệm Chu đáp, nhìn vào ô cửa sổ thấy nhân viên bán vé bên trong vẫn chậm rãi, ông ấy nóng ruột nhưng không dám thúc giục.
Với tư cách là chủ nhiệm cửa hàng thực phẩm, ông ấy hiểu rất rõ, lúc này càng không được thúc nhân viên "nồi đồng cối đá" ấy, kẻo bị làm khó. Đây chính là bát cơm sắt!
Chủ nhiệm Chu đành sốt ruột trong lòng, liếc nhìn cổng soát vé đằng kia.
Cuối cùng cũng cầm được vé, ông dốc hết sức bình sinh, già mà chạy nhanh, sải bước lao đến. Chu Hiểu Mai còn quay lại kéo tay ba mình một cái.
Bọn họ kịp chen qua cổng đúng vào lúc cửa chắn sắp đóng.
Sau khi qua cổng, ba người theo chân soát vé tới chiếc xe khách tương ứng. Chờ nhân viên soát vé phía sau lên xe, cửa xe "rầm" một tiếng khép lại.
Nhân viên soát vé nhắc: "Ba người mau tìm chỗ ngồi đi, xe chạy rồi!"
"Vâng, vâng!"
Trên xe còn đúng bốn chỗ trống. Ở hàng ghế cuối có hai chỗ ngồi cạnh nhau, Liễu Tinh Hòa và Chu Hiểu Mai bước nhanh đến chiếm ngay, chủ nhiệm Chu cũng ngồi vào chỗ trống gần đó.
Ngồi xuống ghế, Liễu Tinh Hòa mới thở phào, lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán. Thấy xe bắt đầu chuyển bánh, cô vội mở cửa sổ cho gió lùa vào, rồi nâng bình nước lên uống một ngụm, thoáng chốc cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Giữa ngày hè mà chạy tới chạy lui thế này, quả thực rất nóng!
"Chúng ta suýt chút nữa phải chờ chuyến sau, mà chờ là phải mất vài giờ đấy, may mắn thật, bắt kịp rồi!" Chu Hiểu Mai vỗ ngực, vui mừng nhẹ nhõm.
"Đúng là may thật. Giờ trên xe chỉ còn một chỗ trống. Nếu ra khỏi bến xe đi tranh chỗ, chưa chắc đã giành nổi."
Liễu Tinh Hòa nhìn chiếc ghế trống còn lại, không biết lát nữa chiếc ghế này sẽ thuộc về ai trong đám "cao thủ cướp ghế".
Xe về nông thôn ít chuyến, nếu bỏ lỡ một chuyến sẽ phải đợi rất lâu, ai gấp gáp thường sẽ đứng ngoài bến, đợi ở xa hơn một chút để đón xe qua đường, vé xe có thể rẻ hơn, cũng tiện, nhưng phải chen chúc, không chắc sẽ có ghế để ngồi.
Có thể tưởng tượng, người chờ xe ngoài đó đông đến mức nào.
"Trước giờ tôi chưa từng cướp được ghế, lần nào cũng chen chúc mệt mỏi." Chu Hiểu Mai nhớ lại cảnh bị ép chặt đến buồn nôn, lần nào cũng khiến cô ấy khiếp đảm.
Cô ấy lại nhìn ra ngoài, chỉ tay về phía đám đông cho Liễu Tinh Hòa xem: "Đến chỗ rồi kìa, nhìn người kìa, đông thế! Không được, tôi phải níu chặt cậu, sợ mình bị dòng người lôi đi mất ghế."
Chu Hiểu Mai nói xong, liền kéo Liễu Tinh Hòa rẽ vào một con đường nhỏ. Vừa đi qua là tới quầy xếp hàng mua vé.
Trong trí nhớ của Liễu Tinh Hòa, hình ảnh đám đông chen chúc lên xe không chỗ ngồi trong cái nắng tháng Bảy thật sự khó chịu. Mùi người, mồ hôi, hơi nóng… chỉ tưởng tượng thôi cô đã thấy ngao ngán.
Không được, hôm nay cô nhất định phải giành được chỗ ngồi!
Nghĩ vậy, bước chân cô nhanh hơn, lần này đến lượt Liễu Tinh Hòa kéo Chu Hiểu Mai chạy lên trước. Ba người mau chóng xếp hàng mua vé.
Đang cầm vé, Liễu Tinh Hòa vừa bước về phía cổng soát vé thì đã nghe thấy từ chỗ cửa dành cho xe công xã Thanh Vĩnh có người đứng gọi về phía hàng người đang mua vé:
"Còn ai đi công xã Thanh Vĩnh nữa không? Chỉ còn bốn chỗ nữa thôi, ai đi thì mau lên, sắp xuất bến rồi!"
"Có đây, bên này có ba người, đồng chí ơi, chờ một chút!" Liễu Tinh Hòa giơ vé, vẫy tay đáp lớn.
Người soát vé nghe thấy liền hô lên: "Muốn đi thì nhanh lên, sắp tới giờ rồi!"
"Đến đây, đến đây!" Chu Hiểu Mai cầm vé của mình, vừa chạy vừa vẫy tay, còn ngoái đầu gọi chủ nhiệm Chu đang mua vé: "Cha, nhanh lên, xe sắp đi rồi!"
"Được, con đi trước, cha tới ngay." Chủ nhiệm Chu đáp, nhìn vào ô cửa sổ thấy nhân viên bán vé bên trong vẫn chậm rãi, ông ấy nóng ruột nhưng không dám thúc giục.
Với tư cách là chủ nhiệm cửa hàng thực phẩm, ông ấy hiểu rất rõ, lúc này càng không được thúc nhân viên "nồi đồng cối đá" ấy, kẻo bị làm khó. Đây chính là bát cơm sắt!
Chủ nhiệm Chu đành sốt ruột trong lòng, liếc nhìn cổng soát vé đằng kia.
Cuối cùng cũng cầm được vé, ông dốc hết sức bình sinh, già mà chạy nhanh, sải bước lao đến. Chu Hiểu Mai còn quay lại kéo tay ba mình một cái.
Bọn họ kịp chen qua cổng đúng vào lúc cửa chắn sắp đóng.
Sau khi qua cổng, ba người theo chân soát vé tới chiếc xe khách tương ứng. Chờ nhân viên soát vé phía sau lên xe, cửa xe "rầm" một tiếng khép lại.
Nhân viên soát vé nhắc: "Ba người mau tìm chỗ ngồi đi, xe chạy rồi!"
"Vâng, vâng!"
Trên xe còn đúng bốn chỗ trống. Ở hàng ghế cuối có hai chỗ ngồi cạnh nhau, Liễu Tinh Hòa và Chu Hiểu Mai bước nhanh đến chiếm ngay, chủ nhiệm Chu cũng ngồi vào chỗ trống gần đó.
Ngồi xuống ghế, Liễu Tinh Hòa mới thở phào, lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán. Thấy xe bắt đầu chuyển bánh, cô vội mở cửa sổ cho gió lùa vào, rồi nâng bình nước lên uống một ngụm, thoáng chốc cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Giữa ngày hè mà chạy tới chạy lui thế này, quả thực rất nóng!
"Chúng ta suýt chút nữa phải chờ chuyến sau, mà chờ là phải mất vài giờ đấy, may mắn thật, bắt kịp rồi!" Chu Hiểu Mai vỗ ngực, vui mừng nhẹ nhõm.
"Đúng là may thật. Giờ trên xe chỉ còn một chỗ trống. Nếu ra khỏi bến xe đi tranh chỗ, chưa chắc đã giành nổi."
Liễu Tinh Hòa nhìn chiếc ghế trống còn lại, không biết lát nữa chiếc ghế này sẽ thuộc về ai trong đám "cao thủ cướp ghế".
Xe về nông thôn ít chuyến, nếu bỏ lỡ một chuyến sẽ phải đợi rất lâu, ai gấp gáp thường sẽ đứng ngoài bến, đợi ở xa hơn một chút để đón xe qua đường, vé xe có thể rẻ hơn, cũng tiện, nhưng phải chen chúc, không chắc sẽ có ghế để ngồi.
Có thể tưởng tượng, người chờ xe ngoài đó đông đến mức nào.
"Trước giờ tôi chưa từng cướp được ghế, lần nào cũng chen chúc mệt mỏi." Chu Hiểu Mai nhớ lại cảnh bị ép chặt đến buồn nôn, lần nào cũng khiến cô ấy khiếp đảm.
Cô ấy lại nhìn ra ngoài, chỉ tay về phía đám đông cho Liễu Tinh Hòa xem: "Đến chỗ rồi kìa, nhìn người kìa, đông thế! Không được, tôi phải níu chặt cậu, sợ mình bị dòng người lôi đi mất ghế."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.