Xuyên Về 70: Đại Tiểu Thư Mang Không Gian Lật Ngược Thế Cờ
Chương 6:
Thiển Hạ Miêu
09/12/2024
Mọi người xúm lại, tiếng bàn tán xôn xao.
Liễu Tinh Hòa gắng gượng, tay bám chặt vạt áo ông Trương, kiên quyết lắc đầu, một tay cố chấp kéo ông Trương tiến về phía trước: "Không, Trương gia gia, đi...về nhà cháu, cháu...cháu đã đắp ít thảo dược cầm máu, còn...còn chịu được, trước tiên...đi...về nhà cháu, đi báo cảnh sát...nếu không, cháu...chết, không, nhắm, mắt, khụ khụ..."
Trì hoãn nữa chỉ sợ bên kia bất lực không cầm cự lâu, kết thúc qua quýt, bỏ lỡ cơ hội tốt!
"Cháu đừng kích động, máu chảy thế này không được đâu."
Ông Trương lấy khăn tay lau máu nơi khóe miệng cho cô, vừa lo lắng cho tình trạng của Liễu Tinh Hòa, vừa không nỡ làm trái ý cô.
Nghĩ đến nhà cô không xa, chắc còn kịp.
Dưới sự bàn bạc ồn ào của mọi người, bọn họ đút cho cô một viên thuốc, rồi lấy chiếc ghế xếp dùng để nghỉ trong phòng bảo vệ đặt cô nằm lên, ông Trương nghiêm mặt hướng về những người khác căn dặn.
"Các cậu nâng cẩn thận, Lão Chu, anh dẫn người đi báo cảnh sát, gọi luôn con trai tôi. Những người khác theo tôi, đừng la hét ồn ào, cứ lặng lẽ đi. Hôm nay chúng ta nhất định đòi lại công bằng cho Liễu nha đầu."
Chỉ vài phút từ lúc Liễu Tinh Hòa tới, mọi người đã trấn tĩnh, thống nhất chia nhau hành động.
Người thì chạy đi đồn công an, số còn lại khiêng Liễu Tinh Hòa đi thật nhanh và ổn định về hiện trường, phía sau còn có một đám người vừa muốn giúp, vừa muốn xem kịch hay, chân như gắn cánh, không ngừng nghỉ.
Lúc này không một ai nghĩ đến việc báo tin cho người nhà họ Thẩm, chỉ muốn nhanh đến xem náo nhiệt.
Không thể tin nổi, chỉ ba phút sau, bọn họ rón rén, lặng lẽ tiến vào từ cánh cổng hơi hé.
Liễu Tinh Hòa nửa khép mắt, nằm trên ghế, nghe động tĩnh bên trong thì thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng đã bắt kịp.
Những người cùng đến vừa nghe tiếng vọng ra từ bên trong, vừa ghé mắt nhìn qua khe cửa sổ, thấy cảnh hai kẻ trần trụi đang say sưa, lập tức phấn khích, không uổng công tới!
Điều Liễu Tinh Hòa không ngờ là đám người này bình tĩnh đến kỳ lạ, chẳng ai hé môi, tất cả đều mở to mắt, im lặng quan sát màn kịch trong phòng.
Chỉ có ông Trương vẫn luôn kề bên chú ý tình trạng của cô, thử hơi thở, lo ngay sau cô sẽ trút hơi cuối cùng.
Năm phút sau, cảnh sát đạp xe hối hả đến, người dẫn đầu chính là con trai ông Trương, sở trưởng Trương của đồn công an.
Đây chính là một trong những lý do Liễu Tinh Hòa chọn ông Trương làm mục tiêu. Có sở trưởng Trương ra tay, bọn kia có quan hệ lớn mấy cũng chẳng trốn thoát.
Còn một lý do khác là ông Trương căm ghét kẻ ác, đáng tin cậy.
Cô không chọn sai người.
Lúc này, bầu không khí lập tức thay đổi, trở thành một màn "bắt gian" náo nhiệt, cả sân ồn ào hẳn. Người đập cửa sổ đập cửa, người giúp cảnh sát xông vào tóm gọn cặp chó nam nữ, cảnh tượng hỗn loạn, kích thích.
"Á——"
Hai kẻ bên trong nhìn thấy đông người tràn vào, sợ chết khiếp. Thẩm Khê trong lúc mặc đồ đã la hét chói tai: "Tôi muốn tố cáo Lý Binh cưỡng hiếp tôi, tôi vô tội mà, á!"
Trong đầu cô ta chỉ có một ý nghĩ: đổ hết mọi tội lỗi cho Lý Binh, giữ mạng là trên hết.
Nhưng Lý Binh đâu phải hạng xoàng, từng đi theo đám người kia phá nát bao gia đình, sao chịu để Thẩm Khê nói vậy. Hắn lập tức phản công, gào lên: "Con mẹ nó, đồng chí công an, là cô ta dụ dỗ tôi! Cô ta cũng thật ác độc, các người không biết cô ta làm bao nhiêu chuyện xấu với chị gái Liễu Tinh Hòa đâu. Đồng chí công an sáng suốt, tôi muốn tố cáo cô ta làm ô nhục sự trong sạch hai mươi năm của tôi, tố cáo cô ta mưu tài hại mệnh, đồng chí ơi, xin đòi lại công bằng cho tôi!"
Lý Binh quỳ trên đất khóc rống, thê thảm như khóc tang, ai không biết còn tưởng hắn đang cử ai đó về cõi chết.
Càng kêu gào khổ sở, chó cắn chó bóc mẽ nhau trong phòng, Liễu Tinh Hòa nằm ngoài sân càng thấy khoái chí. Nhìn thấy hai kẻ sát nhân bị quần chúng vây xem xông vào đấm đá, xé áo, chút oán khí trong lòng cô cũng vơi đi ít nhiều.
Liễu Tinh Hòa gắng gượng, tay bám chặt vạt áo ông Trương, kiên quyết lắc đầu, một tay cố chấp kéo ông Trương tiến về phía trước: "Không, Trương gia gia, đi...về nhà cháu, cháu...cháu đã đắp ít thảo dược cầm máu, còn...còn chịu được, trước tiên...đi...về nhà cháu, đi báo cảnh sát...nếu không, cháu...chết, không, nhắm, mắt, khụ khụ..."
Trì hoãn nữa chỉ sợ bên kia bất lực không cầm cự lâu, kết thúc qua quýt, bỏ lỡ cơ hội tốt!
"Cháu đừng kích động, máu chảy thế này không được đâu."
Ông Trương lấy khăn tay lau máu nơi khóe miệng cho cô, vừa lo lắng cho tình trạng của Liễu Tinh Hòa, vừa không nỡ làm trái ý cô.
Nghĩ đến nhà cô không xa, chắc còn kịp.
Dưới sự bàn bạc ồn ào của mọi người, bọn họ đút cho cô một viên thuốc, rồi lấy chiếc ghế xếp dùng để nghỉ trong phòng bảo vệ đặt cô nằm lên, ông Trương nghiêm mặt hướng về những người khác căn dặn.
"Các cậu nâng cẩn thận, Lão Chu, anh dẫn người đi báo cảnh sát, gọi luôn con trai tôi. Những người khác theo tôi, đừng la hét ồn ào, cứ lặng lẽ đi. Hôm nay chúng ta nhất định đòi lại công bằng cho Liễu nha đầu."
Chỉ vài phút từ lúc Liễu Tinh Hòa tới, mọi người đã trấn tĩnh, thống nhất chia nhau hành động.
Người thì chạy đi đồn công an, số còn lại khiêng Liễu Tinh Hòa đi thật nhanh và ổn định về hiện trường, phía sau còn có một đám người vừa muốn giúp, vừa muốn xem kịch hay, chân như gắn cánh, không ngừng nghỉ.
Lúc này không một ai nghĩ đến việc báo tin cho người nhà họ Thẩm, chỉ muốn nhanh đến xem náo nhiệt.
Không thể tin nổi, chỉ ba phút sau, bọn họ rón rén, lặng lẽ tiến vào từ cánh cổng hơi hé.
Liễu Tinh Hòa nửa khép mắt, nằm trên ghế, nghe động tĩnh bên trong thì thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng đã bắt kịp.
Những người cùng đến vừa nghe tiếng vọng ra từ bên trong, vừa ghé mắt nhìn qua khe cửa sổ, thấy cảnh hai kẻ trần trụi đang say sưa, lập tức phấn khích, không uổng công tới!
Điều Liễu Tinh Hòa không ngờ là đám người này bình tĩnh đến kỳ lạ, chẳng ai hé môi, tất cả đều mở to mắt, im lặng quan sát màn kịch trong phòng.
Chỉ có ông Trương vẫn luôn kề bên chú ý tình trạng của cô, thử hơi thở, lo ngay sau cô sẽ trút hơi cuối cùng.
Năm phút sau, cảnh sát đạp xe hối hả đến, người dẫn đầu chính là con trai ông Trương, sở trưởng Trương của đồn công an.
Đây chính là một trong những lý do Liễu Tinh Hòa chọn ông Trương làm mục tiêu. Có sở trưởng Trương ra tay, bọn kia có quan hệ lớn mấy cũng chẳng trốn thoát.
Còn một lý do khác là ông Trương căm ghét kẻ ác, đáng tin cậy.
Cô không chọn sai người.
Lúc này, bầu không khí lập tức thay đổi, trở thành một màn "bắt gian" náo nhiệt, cả sân ồn ào hẳn. Người đập cửa sổ đập cửa, người giúp cảnh sát xông vào tóm gọn cặp chó nam nữ, cảnh tượng hỗn loạn, kích thích.
"Á——"
Hai kẻ bên trong nhìn thấy đông người tràn vào, sợ chết khiếp. Thẩm Khê trong lúc mặc đồ đã la hét chói tai: "Tôi muốn tố cáo Lý Binh cưỡng hiếp tôi, tôi vô tội mà, á!"
Trong đầu cô ta chỉ có một ý nghĩ: đổ hết mọi tội lỗi cho Lý Binh, giữ mạng là trên hết.
Nhưng Lý Binh đâu phải hạng xoàng, từng đi theo đám người kia phá nát bao gia đình, sao chịu để Thẩm Khê nói vậy. Hắn lập tức phản công, gào lên: "Con mẹ nó, đồng chí công an, là cô ta dụ dỗ tôi! Cô ta cũng thật ác độc, các người không biết cô ta làm bao nhiêu chuyện xấu với chị gái Liễu Tinh Hòa đâu. Đồng chí công an sáng suốt, tôi muốn tố cáo cô ta làm ô nhục sự trong sạch hai mươi năm của tôi, tố cáo cô ta mưu tài hại mệnh, đồng chí ơi, xin đòi lại công bằng cho tôi!"
Lý Binh quỳ trên đất khóc rống, thê thảm như khóc tang, ai không biết còn tưởng hắn đang cử ai đó về cõi chết.
Càng kêu gào khổ sở, chó cắn chó bóc mẽ nhau trong phòng, Liễu Tinh Hòa nằm ngoài sân càng thấy khoái chí. Nhìn thấy hai kẻ sát nhân bị quần chúng vây xem xông vào đấm đá, xé áo, chút oán khí trong lòng cô cũng vơi đi ít nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.