Chương 65: Cứu Đói Ở Biên Giới (Hạ)
Độc Cô Cầu Bại
18/11/2019
Trời đã giữa khuya, tất cả mọi người đều mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ,
tuy nhiên Liam và Vincent cùng với hơn 20 chiến binh người Buyukguc vẫn
còn thức và quyết định thức trắng đêm để canh gác cho tất cả mọi người.
Trời mờ mờ sáng những người dân đã tỉnh dậy và thu xếp hết tất cả hành lý chuẩn bị xuất phát, người già và trẻ nhỏ được ưu tiên ngồi trên lưng lạc đà, chuẩn bị xong hết tất cả, đoàn người lập tức lên đường, đi theo được nữa ngày trời, nhìn dưới chân bóng đã dựng đứng báo hiệu cho giữa trưa, Vincent cũng vừa đi thám thính trở về, anh liền báo cáo cho Merity.
"Bẩm pharaoh đi thêm vài trăm bước nữa, sẽ có một thị trấn lớn ạ."
Merity nghe thế cũng mừng thầm, chàng quay lại nhìn mọi người lớn giọng nói.
"Tất cả ráng đi thêm vài trăm bước nữa, chúng ta đang tới một thị trấn, tới đó ta có thể nghĩ ngơi rồi."
"Vâng!"
Đoàn người lại tiếp tục đi, đi thêm vài trăm bước thì trước mặt họ xuất hiện một cổng thành làm từ đất sét, họ vui mừng vì đã tới được một thị trấn lớn, những người dân đi cùng lại càng vui mừng hơn vì từ giờ nơi đây chính là nhà mới của họ.
Merity quyết định cho mọi người dừng chân ở đây hết đêm, khi vừa tới thị trấn, Merity ầm thầm đi nói chuyện với quan cai quản vùng này, kêu ông ta chăm sóc và giúp đỡ những người mới tới, nàng lấy trong không gian mấy giỏ hương liệu, gia vị, lương thảo ra đưa cho họ, kêu bọn họ hãy bán và mua lại những thứ cần thiết để trang trải thêm cuộc sống, cộng thêm một số lượng lớn tiền bạc phân phát cho từng hộ gia đình, Liam đi cùng nàng thấy nàng làm như thế, anh không hiểu lắm hỏi.
"Sao người lại cho họ thêm những thứ đó, chỉ cần cho tiền bạc là đủ rồi mà?"
Nàng lắc đầu nhìn bọn họ đang vui vẻ chọn nhà mới, Tịch Dao cười nhẹ.
"Ta chỉ có thể cho họ cần câu để họ tự bắt cá, chứ không thể cho họ cá ăn cả đời được."
Awr lập tức hiểu ra, anh gãi gãi đầu.
"Hoàng phi thật anh minh, câu nói này của hoàng phi, thần xin ghi nhớ trong lòng."
Nàng cười cùng Liam đi dạo chơi một vòng, bỗng nàng nhìn thấy một giếng nước tập thể (nghĩa là giếng sài chung) mà nước được lấy ra thì lại rất đục, nàng hỏi một người dân.
"Bà ơi nước này dùng để làm gì ạ."
Bà lão nhìn nàng, chỉ vào những thùng nước xung quanh nhà.
"Thì dùng để sinh hoạt, giặt giũ, nấu ăn chứ gì nữa, cô chắc không phải là người ở đây nhỉ?"
Nàng gật đầu, sau đó bước tới miệng giếng nhìn vào bên trong, quả thật là rất đục lại có phèn, nàng thở dài, ra lệnh cho Liam tạm thời không cho mọi người vào lấy nước nữa. Nàng từ bên trong không gian lấy ra một ít bột khử phèn bỏ vào trong giếng sau đó, quay người lại nhìn Liam ra lệnh.
"Anh cùng một số binh lính, đi tìm hoặc mua 3 cái lu đựng nước lớn tới đây."
Liam dẫn theo một số binh lính đi lấy lu nước, nàng trách chỗ có người, lén lấy từ bên trong không gian ra bao vật liệu lớn, mỗi bao chứa cát, sỏi, than hoạt tính. Một hồi sau Liam đem được tới ba cái lu nước lớn đến, sau đó bỏ lần lượt sỏi, cát, than vào ba cái lu, rồi nàng đục một cái lỗ nhỏ dưới gần đáy của chiếc lu, xong việc nàng đứng trước những người dân đang bàn tán xôn xao vì nàng không cho họ lấy nước
"Mọi người, xin lỗi vì đã làm phiền mọi người gánh nước, nhưng nước ở giếng này bị vàng và đục, sử dụng để ăn và uống rất có hại cho cơ thể, vì thế ta đã làm cái bình lọc nước này, mọi người chỉ cần đổ nước vào trong bình nước sẽ tự chảy xuống ống bên dưới, rồi dùng nước đó đem nước sôi rồi hãy uống, như vậy sẽ đảm bảo an toàn hơn và tránh được những bệnh nữa."
Bọn họ nửa hiểu nửa không, nhưng nhìn những giọt nước từ bình lọc chảy ra trong lành và không đục nữa thì bọn họ vui hết chỗ nói, một ông lão lưng gù cầm gậy bước đến chỗ nàng, giọng ông mang theo niềm cảm kích vô cùng.
"Dân làng chúng tôi đã 3 năm trời không có nước trong để sử dụng, nay cô tới và làm phép khiến cho nước trong trở lại, ta là trưởng lão của làng này thay mặt làng và thị trấn này cảm ơn cô rất nhiều."
Ông ấy cúi đầu xuống, nàng lập tức đỡ lấy, cười gượng nói.
"Trưởng lão hà tất phải như vậy, ta chỉ là muốn giúp mọi người mà thôi."
Lúc này Merity cùng quan cai quản nghe tin nên cũng đã tới nơi, nhìn thấy nàng quan cai quản kia lập tức quỳ xuống nói.
"Thần, tham kiến hoàng phi, hoàng phi vạn an."
Một câu này của quan cai quản khiến mọi người đều thẫn thờ, họ từng nghe nói pharaoh và hoàng phi sẽ đi qua đây, nhưng họ không thể ngờ cô gái xinh đẹp và thần thông này là hoàng phi của bọn họ, họ vui mừng quỳ rạp xuống đất hô to.
"Đa tạ hoàng phi, hoàng phi vạn tuế!!!"
Nàng cười trừ lập tức bỏ đi mất, sợ lại như những lần trước bị bọn họ bao quanh lấy, muốn đi cũng đi không xong nữa. Merity thấy nàng chạy mất mà buồn cười, hắn cũng lặn mất tăm, để lại những người dân đang ăn mừng vì hạnh phúc. Sáng sớm hôm sau đoàn quân cũng biến mất, không một lời từ biệt, bởi vì cả bọn đều sợ sẽ không thoát khỏi sự vây kín của dân làng, và thời gian tới ngày lễ của thần Ra cũng không còn nhiều nữa.
Đi cả một ngày trời, cuối cùng bọn nàng cũng đã nhìn thấy kinh thành Memphis thân thương quen thuộc ngày nào, hiện kinh thành đang rất bận rộn cho việc chào đón hoàng phi và lễ hội, lính gác ngoài cổng nhìn thấy cờ hiệu của nhà vua lập tức chạy về hoàng cung thông báo, tể tướng cùng với các quan đại thần đang ngoài bàn chuyện nghe tin lập tức ra lệnh cho binh lính mở toàn bộ cửa thành và hoàng cung trải thảm đỏ, xếp hàng trật tự nghênh tiếp pharaoh và hoàng phi hồi cung.
Trời mờ mờ sáng những người dân đã tỉnh dậy và thu xếp hết tất cả hành lý chuẩn bị xuất phát, người già và trẻ nhỏ được ưu tiên ngồi trên lưng lạc đà, chuẩn bị xong hết tất cả, đoàn người lập tức lên đường, đi theo được nữa ngày trời, nhìn dưới chân bóng đã dựng đứng báo hiệu cho giữa trưa, Vincent cũng vừa đi thám thính trở về, anh liền báo cáo cho Merity.
"Bẩm pharaoh đi thêm vài trăm bước nữa, sẽ có một thị trấn lớn ạ."
Merity nghe thế cũng mừng thầm, chàng quay lại nhìn mọi người lớn giọng nói.
"Tất cả ráng đi thêm vài trăm bước nữa, chúng ta đang tới một thị trấn, tới đó ta có thể nghĩ ngơi rồi."
"Vâng!"
Đoàn người lại tiếp tục đi, đi thêm vài trăm bước thì trước mặt họ xuất hiện một cổng thành làm từ đất sét, họ vui mừng vì đã tới được một thị trấn lớn, những người dân đi cùng lại càng vui mừng hơn vì từ giờ nơi đây chính là nhà mới của họ.
Merity quyết định cho mọi người dừng chân ở đây hết đêm, khi vừa tới thị trấn, Merity ầm thầm đi nói chuyện với quan cai quản vùng này, kêu ông ta chăm sóc và giúp đỡ những người mới tới, nàng lấy trong không gian mấy giỏ hương liệu, gia vị, lương thảo ra đưa cho họ, kêu bọn họ hãy bán và mua lại những thứ cần thiết để trang trải thêm cuộc sống, cộng thêm một số lượng lớn tiền bạc phân phát cho từng hộ gia đình, Liam đi cùng nàng thấy nàng làm như thế, anh không hiểu lắm hỏi.
"Sao người lại cho họ thêm những thứ đó, chỉ cần cho tiền bạc là đủ rồi mà?"
Nàng lắc đầu nhìn bọn họ đang vui vẻ chọn nhà mới, Tịch Dao cười nhẹ.
"Ta chỉ có thể cho họ cần câu để họ tự bắt cá, chứ không thể cho họ cá ăn cả đời được."
Awr lập tức hiểu ra, anh gãi gãi đầu.
"Hoàng phi thật anh minh, câu nói này của hoàng phi, thần xin ghi nhớ trong lòng."
Nàng cười cùng Liam đi dạo chơi một vòng, bỗng nàng nhìn thấy một giếng nước tập thể (nghĩa là giếng sài chung) mà nước được lấy ra thì lại rất đục, nàng hỏi một người dân.
"Bà ơi nước này dùng để làm gì ạ."
Bà lão nhìn nàng, chỉ vào những thùng nước xung quanh nhà.
"Thì dùng để sinh hoạt, giặt giũ, nấu ăn chứ gì nữa, cô chắc không phải là người ở đây nhỉ?"
Nàng gật đầu, sau đó bước tới miệng giếng nhìn vào bên trong, quả thật là rất đục lại có phèn, nàng thở dài, ra lệnh cho Liam tạm thời không cho mọi người vào lấy nước nữa. Nàng từ bên trong không gian lấy ra một ít bột khử phèn bỏ vào trong giếng sau đó, quay người lại nhìn Liam ra lệnh.
"Anh cùng một số binh lính, đi tìm hoặc mua 3 cái lu đựng nước lớn tới đây."
Liam dẫn theo một số binh lính đi lấy lu nước, nàng trách chỗ có người, lén lấy từ bên trong không gian ra bao vật liệu lớn, mỗi bao chứa cát, sỏi, than hoạt tính. Một hồi sau Liam đem được tới ba cái lu nước lớn đến, sau đó bỏ lần lượt sỏi, cát, than vào ba cái lu, rồi nàng đục một cái lỗ nhỏ dưới gần đáy của chiếc lu, xong việc nàng đứng trước những người dân đang bàn tán xôn xao vì nàng không cho họ lấy nước
"Mọi người, xin lỗi vì đã làm phiền mọi người gánh nước, nhưng nước ở giếng này bị vàng và đục, sử dụng để ăn và uống rất có hại cho cơ thể, vì thế ta đã làm cái bình lọc nước này, mọi người chỉ cần đổ nước vào trong bình nước sẽ tự chảy xuống ống bên dưới, rồi dùng nước đó đem nước sôi rồi hãy uống, như vậy sẽ đảm bảo an toàn hơn và tránh được những bệnh nữa."
Bọn họ nửa hiểu nửa không, nhưng nhìn những giọt nước từ bình lọc chảy ra trong lành và không đục nữa thì bọn họ vui hết chỗ nói, một ông lão lưng gù cầm gậy bước đến chỗ nàng, giọng ông mang theo niềm cảm kích vô cùng.
"Dân làng chúng tôi đã 3 năm trời không có nước trong để sử dụng, nay cô tới và làm phép khiến cho nước trong trở lại, ta là trưởng lão của làng này thay mặt làng và thị trấn này cảm ơn cô rất nhiều."
Ông ấy cúi đầu xuống, nàng lập tức đỡ lấy, cười gượng nói.
"Trưởng lão hà tất phải như vậy, ta chỉ là muốn giúp mọi người mà thôi."
Lúc này Merity cùng quan cai quản nghe tin nên cũng đã tới nơi, nhìn thấy nàng quan cai quản kia lập tức quỳ xuống nói.
"Thần, tham kiến hoàng phi, hoàng phi vạn an."
Một câu này của quan cai quản khiến mọi người đều thẫn thờ, họ từng nghe nói pharaoh và hoàng phi sẽ đi qua đây, nhưng họ không thể ngờ cô gái xinh đẹp và thần thông này là hoàng phi của bọn họ, họ vui mừng quỳ rạp xuống đất hô to.
"Đa tạ hoàng phi, hoàng phi vạn tuế!!!"
Nàng cười trừ lập tức bỏ đi mất, sợ lại như những lần trước bị bọn họ bao quanh lấy, muốn đi cũng đi không xong nữa. Merity thấy nàng chạy mất mà buồn cười, hắn cũng lặn mất tăm, để lại những người dân đang ăn mừng vì hạnh phúc. Sáng sớm hôm sau đoàn quân cũng biến mất, không một lời từ biệt, bởi vì cả bọn đều sợ sẽ không thoát khỏi sự vây kín của dân làng, và thời gian tới ngày lễ của thần Ra cũng không còn nhiều nữa.
Đi cả một ngày trời, cuối cùng bọn nàng cũng đã nhìn thấy kinh thành Memphis thân thương quen thuộc ngày nào, hiện kinh thành đang rất bận rộn cho việc chào đón hoàng phi và lễ hội, lính gác ngoài cổng nhìn thấy cờ hiệu của nhà vua lập tức chạy về hoàng cung thông báo, tể tướng cùng với các quan đại thần đang ngoài bàn chuyện nghe tin lập tức ra lệnh cho binh lính mở toàn bộ cửa thành và hoàng cung trải thảm đỏ, xếp hàng trật tự nghênh tiếp pharaoh và hoàng phi hồi cung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.