Chương 64: Cứu Đói Ở Biên Giới (Thượng)
Độc Cô Cầu Bại
18/11/2019
Tịch Dao thấy bọn họ an tâm như vậy nàng cũng thấy yên lòng, ra lệnh cho binh sĩ cởi trói cho họ, Merity nói chuyện với Vincent xong đang tính
đi tới nói chuyện với nàng lại nghe nàng đòi cởi trói cho họ, anh liền
ngăn cản.
"Tịch Dao, sao nàng lại cởi trói cho chúng, chưa giết bọn chúng là may lắm rồi."
Tịch Dao lắc đầu nhìn anh giải thích.
"Chuyện tại sao ta lại muốn thả họ sau này ta sẽ nói cho chàng biết, giờ cứ cởi trói cho họ đi đã, họ sẽ không bỏ trốn đâu mà lo."
Merity bán tín bán nghi nhưng vẫn cho binh sĩ làm theo lệnh của nàng, bởi anh thừa biết nàng làm gì cũng có chủ đích riêng của mình, binh lính nhận lệnh cởi trói cho tất cả bọn họ, những người bị bắt gồm có hơn 20 người, chính sát hơn thì là 22 người, tất cả bọn họ đều là người Buyukguc bởi người của bộ tộc này rất gắn kết với nhau, họ xem người trong bộ tộc là người thân trong nhà, xem bộ tộc là nhà của mình, ít có khi nào họ lại bỏ rơi người trong tộc của mình.
Người Buyukguc rất dễ để nhận dạng, họ cao tới tận 2 mét, có cơ bắp cuồn cuộn như vận động viên thể hình chuyên nghiệp ngày nay, tóc của họ có màu nâu đất thường được cắt ngắn gọn gàng, nữ nhân cũng không bao giờ để tóc vượt quá vai vì sợ vướng víu, nữ nhân ở bộ tộc này tuy thân hình không được đô con như đám nam nhân nhưng họ cũng có sức mạnh phi thường, thậm chí ngay cả một nha đầu 10 tuổi người Buyukguc cũng có sức mạnh đạp nát sàn gỗ dày 2cm, họ có sức mạnh phi thường hơn người thường gấp ba lần, chính vì vậy họ rất có giá trị trong chợ đen và các trận chiến.
Bọn họ đứng dậy đứng thành một hàng trước mặt của Tịch Dao rồi cúi thấp đầu xuống hô to.
"Hoàng phi, ơn này của người, chúng tôi không bao giờ quên, chúng tôi nguyện đi theo người, làm trâu làm ngựa cho người đến hết cuộc đời này để báo đáp ân tình."
Tịch Dao đỡ lấy bọn họ nàng mỉm cười dịu dàng.
"Ta chỉ giúp các người tới một giai đoạn nhất định thôi, không cần phải ân nghĩa gì to lớn thế đâu, ta chỉ hy vọng con người có thể sống vui vẻ hòa đồng với nhau chứ không phải là đàn áp thống trị lẫn nhau."
Merity thấy bọn người kia hết lòng cảm tạ nàng như thế, anh cũng yên tâm phần nào, Merity nhìn sắc trời anh nói to.
"Nào mọi người trời không còn sớm nữa, phải nhanh chóng vượt qua sa mạc này thôi, tất cả vào vị trí chuẩn bị xuất phát!"
Nghe Merity ra lệnh đoàn quân leo lên lưng lạc đà chuẩn bị xuất phát, Tịch Dao lo lắng hỏi.
"Nhưng còn bọn họ...không lẽ bắt họ phải đi bộ?"
Merity ngẫm nghĩ một hồi rồi cho một số binh lính nhỏ con chia chỗ với bọn họ, dù sao thì một con lạc đà một bướu có thể chở hai người một lượt, sau khi sắp xếp xong mọi việc đoàn quân tiếp tục lên đường, mục tiêu của họ là phải vượt được sa mạc ngay trong ngày.
Đoàn quân đi thêm hai canh giờ nữa thì gặp được một thị trấn nhỏ, tới đây cũng là đã hết phần sa mạc, trời cũng vừa chuyển tối, Merity ra lệnh cho đoàn quân dừng chân ở lại đây nghỉ ngơi qua đêm, Tịch Dao xuống xe đi dạo một hồi vào quanh thị trấn, nơi đây nói là thị trấn thì hơi quá mà nó chỉ đơn giản là một thôn làng nhỏ, nhà cửa làm bằng đất sét thô sơ, tính hết lại của khu này cũng chưa tới 20 căn nhà.
Tịch Dao lúc này mới phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng trong ngôi làng nhỏ này tất cả đều chỉ có phụ nữ, người già và trẻ con, hơn nữa họ còn bị suy dinh dưỡng và thiếu nước cực kỳ nghiêm trọng, tất cả bọn họ cứ như cương thi da mặt tán nhợt gầy gò ốm yếu cực kỳ, trong lúc ấy Merity cũng đã nhận ra vấn đề, chàng bước tới chỗ nàng đang đứng, thì thầm với nàng.
"Ta biết là ở vùng biên giới sẽ có cảnh nghèo đói, nhưng không ngờ nó lại nghiêm trọng như thế này, hiện giờ chúng ta lại không còn nhiều nước nữa phải làm sao đây?"
Tịch Dao liếc mắt nhìn Merity, khuôn mặt của anh hiện rõ sự lo lắng và bất lực, nàng mỉm cười xem ra anh cũng rất quan tâm đến con dân của mình chứ không phải như trong sách sử từng viết, thấy anh lo lắng như thế nàng thì lại cảm thấy rất vui.
Tịch Dao tìm chỗ núp rồi sờ tay chạm vào chiếc nhẫn không gian, lấy từ trong đó ra hơn 100 bình nước loại 21 lít, hàng tá thuốc bổ loại đông y và lương thực (gạo, khoai, bắp (ngô) và một lượng lớn rau củ quả, thịt heo và bò) lấy xong nàng nhờ một đám binh sĩ đem cái mớ hỗn độn đó đem ra ngoài giúp nàng. Những người dân ở đây nhìn thấy nước như thấy vàng lập tức chạy đến, nàng hét to.
"Mọi người bình tĩnh, tất cả số nước này đều là của mọi người, nhưng mọi người xếp hàng từng người từng người một, để ta còn xem bệnh và bốc thuốc cho từng người nữa... được chứ? Hãy ưu tiên trẻ em và người già trước được không?"
Bọn họ nghe nàng nói thế, họ như tìm thấy vị cứu tinh trong cuộc đời, những đứa trẻ vui mừng khóc nức nở, lập tức đoàn người xếp hàng theo trật tự từng người từng từ từ bước lên, họ không chen lấn xô đẩy như lúc nãy nữa, Merity nhìn thấy những điều kỳ diệu đó cũng không hỏi gì thêm, bởi anh thừa biết nàng không phải là người bình thường, anh ra lệnh cho binh lính đi giúp nàng một tay, một số nữ nhân nhận nhiệm vụ nấu ăn cho tất cả mọi người, từng người đều phân phát thức ăn và nước uống cho đầy đủ.
Chớp mắt một cái đã là nửa đêm, cuối cùng mọi chuyện cũng gần như đâu vào đấy, những đứa trẻ đã được cho ăn uống và khám bệnh đầy đủ, hầu như những người ở đây đều bệnh về dinh dưỡng mà thôi, Tịch Dao nàng cũng đã dặn những người mẹ nên cho trẻ ăn uống thứ gì để mau lấy lại vóc dáng bình thường, ai ai cũng vui mừng, họ không tiếc lời cảm ơn bọn nàng, lúc này Liam và Vincent vừa đi đâu mới về, hai người họ chạy tới chỗ Merity thông báo.
"Bẩm pharaoh theo như lời người, chúng thần đã đi điều tra và biết rằng xung quanh đây chỉ có duy nhất một thị trấn nhỏ này thôi, mà bọn họ toàn bộ đều là phụ nữ, người già và trẻ nhỏ, thần e rằng không thể để bọn họ tiếp tục ở lại đây được đâu ạ."
Merity và nàng nghe những lời Liam nói thế mà cũng phiền lòng. Merity ngẫm nghĩ một chút rồi thở dài lên tiếng.
"Quả thật không thể để bọn họ ở lại cái nơi hoang vu hẻo lánh như thế này được nữa, thôi thì cứ dẫn bọn họ theo cùng, khi nào tìm được một thị trấn lớn và bình an hơn thì để bọn họ ở lại đó cũng được."
"Vâng, thần lập tức đi sắp xếp ngay ạ."
Tịch Dao cũng cảm thấy cách đó là hữu hiệu nhất, dù sao cũng không thể để họ ở lại nơi này được nữa. Những người dân vẫn còn thức nghe tới từ "Pharaoh" lập tức hồn bay phách vía, tất cả đồng loạt quỳ xuống.
"Chúng...chúng thảo dân không thể ngờ người chính là pharaoh, xin người tha tội."
"Xin hãy thứ lỗi cho chúng thảo dân, chúng thảo dân có làm gì khiến người không vừa lòng hay không? Nếu có xin người hãy giơ cao đánh khẽ."
"Cầu xin người hãy tha cho bọn trẻ, người kêu bọn thảo dân làm gì cũng được, chỉ xin người tha cho bọn nó."
"Pharaoh...xin người tha cho..."
"..."
Nhìn thấy bọn họ sợ mình như thế, Merity dỡ khóc dỡ cười, anh không biết nên vui hay nên buồn vì bọn họ nghe tới anh liền sợ hãi thế kia, Tịch Dao từ trong đám người bước ra đỡ bọn họ dậy, nàng giọng nàng từ tốn nhưng đầy châm biếm cất lên.
"Mọi người đừng sợ, tất cả mọi người đều không hề làm việc gì sai trái hết, pharaoh sẽ không trừng phạt mọi người đâu, pharaoh đâu phải là người không biết lý lẽ."
Merity cau mày, lỗ tai anh đang cảm thấy rất khó chịu bởi những lời châm biếm kia của nàng, Merity cười gượng bước tới chỗ nàng, thuận tay ôm lấy vòng eo con kiến của nàng.
"Đúng vậy, mọi người không làm gì sai cả, không cần phải sợ gì hết. Ta là pharaoh của mọi người đương nhiên phải có trách nhiệm bảo vệ và chăm lo cho mọi người rồi, phải vậy không? Ái Phi của ta?"
Những người dân nghe thấy những lời nói và cử chỉ của Merity dành cho nàng, lập tức họ kinh ngạt tới
mức mồm chữ O mắt chữ A, bắt đầu xì xào bàn tán.
"Thì ra người đã chữa bệnh cho chúng ta nãy giờ chính là hoàng phi sao?"
"Ta từng nghe nói hoàng phi rất dịu hiền và lương thiện, hôm nay gặp được cảm thấy lời đồn quả là không sai một ly."
"Ôi trời thật sự là hoàng phi rồi, không thể ngờ ta lại được đích thân hoàng phi khám bệnh, ta xỉu."
"..."
Tất cả những người còn thức ấy đều đồng loạt quỳ xuống đất, cảm tạ nàng và hắn, người dân ở đây họ cảm thấy rất hạnh phúc vì Ai Cập đã có những nhà lãnh đạo yêu dân như con.
"Tịch Dao, sao nàng lại cởi trói cho chúng, chưa giết bọn chúng là may lắm rồi."
Tịch Dao lắc đầu nhìn anh giải thích.
"Chuyện tại sao ta lại muốn thả họ sau này ta sẽ nói cho chàng biết, giờ cứ cởi trói cho họ đi đã, họ sẽ không bỏ trốn đâu mà lo."
Merity bán tín bán nghi nhưng vẫn cho binh sĩ làm theo lệnh của nàng, bởi anh thừa biết nàng làm gì cũng có chủ đích riêng của mình, binh lính nhận lệnh cởi trói cho tất cả bọn họ, những người bị bắt gồm có hơn 20 người, chính sát hơn thì là 22 người, tất cả bọn họ đều là người Buyukguc bởi người của bộ tộc này rất gắn kết với nhau, họ xem người trong bộ tộc là người thân trong nhà, xem bộ tộc là nhà của mình, ít có khi nào họ lại bỏ rơi người trong tộc của mình.
Người Buyukguc rất dễ để nhận dạng, họ cao tới tận 2 mét, có cơ bắp cuồn cuộn như vận động viên thể hình chuyên nghiệp ngày nay, tóc của họ có màu nâu đất thường được cắt ngắn gọn gàng, nữ nhân cũng không bao giờ để tóc vượt quá vai vì sợ vướng víu, nữ nhân ở bộ tộc này tuy thân hình không được đô con như đám nam nhân nhưng họ cũng có sức mạnh phi thường, thậm chí ngay cả một nha đầu 10 tuổi người Buyukguc cũng có sức mạnh đạp nát sàn gỗ dày 2cm, họ có sức mạnh phi thường hơn người thường gấp ba lần, chính vì vậy họ rất có giá trị trong chợ đen và các trận chiến.
Bọn họ đứng dậy đứng thành một hàng trước mặt của Tịch Dao rồi cúi thấp đầu xuống hô to.
"Hoàng phi, ơn này của người, chúng tôi không bao giờ quên, chúng tôi nguyện đi theo người, làm trâu làm ngựa cho người đến hết cuộc đời này để báo đáp ân tình."
Tịch Dao đỡ lấy bọn họ nàng mỉm cười dịu dàng.
"Ta chỉ giúp các người tới một giai đoạn nhất định thôi, không cần phải ân nghĩa gì to lớn thế đâu, ta chỉ hy vọng con người có thể sống vui vẻ hòa đồng với nhau chứ không phải là đàn áp thống trị lẫn nhau."
Merity thấy bọn người kia hết lòng cảm tạ nàng như thế, anh cũng yên tâm phần nào, Merity nhìn sắc trời anh nói to.
"Nào mọi người trời không còn sớm nữa, phải nhanh chóng vượt qua sa mạc này thôi, tất cả vào vị trí chuẩn bị xuất phát!"
Nghe Merity ra lệnh đoàn quân leo lên lưng lạc đà chuẩn bị xuất phát, Tịch Dao lo lắng hỏi.
"Nhưng còn bọn họ...không lẽ bắt họ phải đi bộ?"
Merity ngẫm nghĩ một hồi rồi cho một số binh lính nhỏ con chia chỗ với bọn họ, dù sao thì một con lạc đà một bướu có thể chở hai người một lượt, sau khi sắp xếp xong mọi việc đoàn quân tiếp tục lên đường, mục tiêu của họ là phải vượt được sa mạc ngay trong ngày.
Đoàn quân đi thêm hai canh giờ nữa thì gặp được một thị trấn nhỏ, tới đây cũng là đã hết phần sa mạc, trời cũng vừa chuyển tối, Merity ra lệnh cho đoàn quân dừng chân ở lại đây nghỉ ngơi qua đêm, Tịch Dao xuống xe đi dạo một hồi vào quanh thị trấn, nơi đây nói là thị trấn thì hơi quá mà nó chỉ đơn giản là một thôn làng nhỏ, nhà cửa làm bằng đất sét thô sơ, tính hết lại của khu này cũng chưa tới 20 căn nhà.
Tịch Dao lúc này mới phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng trong ngôi làng nhỏ này tất cả đều chỉ có phụ nữ, người già và trẻ con, hơn nữa họ còn bị suy dinh dưỡng và thiếu nước cực kỳ nghiêm trọng, tất cả bọn họ cứ như cương thi da mặt tán nhợt gầy gò ốm yếu cực kỳ, trong lúc ấy Merity cũng đã nhận ra vấn đề, chàng bước tới chỗ nàng đang đứng, thì thầm với nàng.
"Ta biết là ở vùng biên giới sẽ có cảnh nghèo đói, nhưng không ngờ nó lại nghiêm trọng như thế này, hiện giờ chúng ta lại không còn nhiều nước nữa phải làm sao đây?"
Tịch Dao liếc mắt nhìn Merity, khuôn mặt của anh hiện rõ sự lo lắng và bất lực, nàng mỉm cười xem ra anh cũng rất quan tâm đến con dân của mình chứ không phải như trong sách sử từng viết, thấy anh lo lắng như thế nàng thì lại cảm thấy rất vui.
Tịch Dao tìm chỗ núp rồi sờ tay chạm vào chiếc nhẫn không gian, lấy từ trong đó ra hơn 100 bình nước loại 21 lít, hàng tá thuốc bổ loại đông y và lương thực (gạo, khoai, bắp (ngô) và một lượng lớn rau củ quả, thịt heo và bò) lấy xong nàng nhờ một đám binh sĩ đem cái mớ hỗn độn đó đem ra ngoài giúp nàng. Những người dân ở đây nhìn thấy nước như thấy vàng lập tức chạy đến, nàng hét to.
"Mọi người bình tĩnh, tất cả số nước này đều là của mọi người, nhưng mọi người xếp hàng từng người từng người một, để ta còn xem bệnh và bốc thuốc cho từng người nữa... được chứ? Hãy ưu tiên trẻ em và người già trước được không?"
Bọn họ nghe nàng nói thế, họ như tìm thấy vị cứu tinh trong cuộc đời, những đứa trẻ vui mừng khóc nức nở, lập tức đoàn người xếp hàng theo trật tự từng người từng từ từ bước lên, họ không chen lấn xô đẩy như lúc nãy nữa, Merity nhìn thấy những điều kỳ diệu đó cũng không hỏi gì thêm, bởi anh thừa biết nàng không phải là người bình thường, anh ra lệnh cho binh lính đi giúp nàng một tay, một số nữ nhân nhận nhiệm vụ nấu ăn cho tất cả mọi người, từng người đều phân phát thức ăn và nước uống cho đầy đủ.
Chớp mắt một cái đã là nửa đêm, cuối cùng mọi chuyện cũng gần như đâu vào đấy, những đứa trẻ đã được cho ăn uống và khám bệnh đầy đủ, hầu như những người ở đây đều bệnh về dinh dưỡng mà thôi, Tịch Dao nàng cũng đã dặn những người mẹ nên cho trẻ ăn uống thứ gì để mau lấy lại vóc dáng bình thường, ai ai cũng vui mừng, họ không tiếc lời cảm ơn bọn nàng, lúc này Liam và Vincent vừa đi đâu mới về, hai người họ chạy tới chỗ Merity thông báo.
"Bẩm pharaoh theo như lời người, chúng thần đã đi điều tra và biết rằng xung quanh đây chỉ có duy nhất một thị trấn nhỏ này thôi, mà bọn họ toàn bộ đều là phụ nữ, người già và trẻ nhỏ, thần e rằng không thể để bọn họ tiếp tục ở lại đây được đâu ạ."
Merity và nàng nghe những lời Liam nói thế mà cũng phiền lòng. Merity ngẫm nghĩ một chút rồi thở dài lên tiếng.
"Quả thật không thể để bọn họ ở lại cái nơi hoang vu hẻo lánh như thế này được nữa, thôi thì cứ dẫn bọn họ theo cùng, khi nào tìm được một thị trấn lớn và bình an hơn thì để bọn họ ở lại đó cũng được."
"Vâng, thần lập tức đi sắp xếp ngay ạ."
Tịch Dao cũng cảm thấy cách đó là hữu hiệu nhất, dù sao cũng không thể để họ ở lại nơi này được nữa. Những người dân vẫn còn thức nghe tới từ "Pharaoh" lập tức hồn bay phách vía, tất cả đồng loạt quỳ xuống.
"Chúng...chúng thảo dân không thể ngờ người chính là pharaoh, xin người tha tội."
"Xin hãy thứ lỗi cho chúng thảo dân, chúng thảo dân có làm gì khiến người không vừa lòng hay không? Nếu có xin người hãy giơ cao đánh khẽ."
"Cầu xin người hãy tha cho bọn trẻ, người kêu bọn thảo dân làm gì cũng được, chỉ xin người tha cho bọn nó."
"Pharaoh...xin người tha cho..."
"..."
Nhìn thấy bọn họ sợ mình như thế, Merity dỡ khóc dỡ cười, anh không biết nên vui hay nên buồn vì bọn họ nghe tới anh liền sợ hãi thế kia, Tịch Dao từ trong đám người bước ra đỡ bọn họ dậy, nàng giọng nàng từ tốn nhưng đầy châm biếm cất lên.
"Mọi người đừng sợ, tất cả mọi người đều không hề làm việc gì sai trái hết, pharaoh sẽ không trừng phạt mọi người đâu, pharaoh đâu phải là người không biết lý lẽ."
Merity cau mày, lỗ tai anh đang cảm thấy rất khó chịu bởi những lời châm biếm kia của nàng, Merity cười gượng bước tới chỗ nàng, thuận tay ôm lấy vòng eo con kiến của nàng.
"Đúng vậy, mọi người không làm gì sai cả, không cần phải sợ gì hết. Ta là pharaoh của mọi người đương nhiên phải có trách nhiệm bảo vệ và chăm lo cho mọi người rồi, phải vậy không? Ái Phi của ta?"
Những người dân nghe thấy những lời nói và cử chỉ của Merity dành cho nàng, lập tức họ kinh ngạt tới
mức mồm chữ O mắt chữ A, bắt đầu xì xào bàn tán.
"Thì ra người đã chữa bệnh cho chúng ta nãy giờ chính là hoàng phi sao?"
"Ta từng nghe nói hoàng phi rất dịu hiền và lương thiện, hôm nay gặp được cảm thấy lời đồn quả là không sai một ly."
"Ôi trời thật sự là hoàng phi rồi, không thể ngờ ta lại được đích thân hoàng phi khám bệnh, ta xỉu."
"..."
Tất cả những người còn thức ấy đều đồng loạt quỳ xuống đất, cảm tạ nàng và hắn, người dân ở đây họ cảm thấy rất hạnh phúc vì Ai Cập đã có những nhà lãnh đạo yêu dân như con.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.