Xuyên Về Cổ Đại, Đoạt Lấy Yêu Thương!!!
Chương 12: Đố vui có thưởng (1)
Phụng Phụng
07/06/2018
- Tiểu thư... tiểu thư .... hôm qua người buồn ngủ lắm ạ, y phục cũng chưa có thay ra a...
Tiểu Hoa lay nhè nhẹ Dương Quả.
- Ơ... ưm... hôm qua đi chơi về có hơi trễ, nhưng mà vui lắm, Hoa tỷ, tỷ có vui không?
Dương Quả ngồi dụi dụi mắt, mỉm cười hỏi Tiểu Hoa
- Vui lắm ạ, người biết không, mẹ nô tì mừng đến phát khóc, thực rất cảm ơn tiểu thư nha.
Tiểu Hoa rạng rỡ nói.
- Tỷ vui ta cũng vui mà.
Dương Quả cười đáp lại.
*Cạch*
- Tiểu thư...
Phúc Linh bước vào
- Tiểu thư... nô tì về trễ... tại gia đình nô tì... giữ nô tì quá... hộc hộc... đây là bánh... mẹ nô tì gởi cám ơn tiểu thư... hộc hộc...
Phúc Linh vừa nói vừa thở hồng hộc trông mệt lắm. Lại đặt một túi bánh đậu đỏ thơm phức lên bàn.
- Ngươi đó... bình tĩnh...
Tiểu Hoa buồn cười nói, đưa cho Phúc Linh chén trà, Phúc Linh một hơi uống hết mà suýt phỏng lưỡi.
- Tiểu thư, nhờ người mà nô tì được đón 1 tết Trung thu vui lắm nha, còn người có vui không?
-.........
- Tiểu thư?...
Tiểu Hoa cùng Phúc Linh thấy Dương Quả không đáp thì quay sang nhìn, chỉ thấy nàng đang đăm chiêu vào túi bánh đậu đỏ.
- Hả... a... a. Ta nói này...chúng ta... ăn được chưa...
Dương Quả mắt long lanh lóng lánh hỏi... gì chứ... bánh đậu đỏ nàng thích nhất nha...
- Khục... Ta nói này Tiểu Hoa, tiểu thư của chúng ta là đáng yêu nhất trên thế gian này đúng không?
Phúc Linh cố nhịn cười nói.
- Ngươi nói vô cùng chính xác, tiểu thư người ăn đi ạ.
Dương Quả nghe Tiểu Hoa nói xong, tay cầm chiếc bánh lên, hai mắt nàng sáng lên.
- Oa... cái nào cũng béo tròn ú núc hết a...thật thơm...
Dương Quả thích thú reo hò, Tiểu Hoa cùng Phúc Linh cố gắng hết sức nhịn cười vì biểu hiện đáng yêu của nàng, kết cục bị nàng nhồi nhét cho 1 người 1 chiếc bánh. A~ Dương Quả cảm thán, nơi đây thực tốt hơn rất nhiều so với hiện tại của nàng, thực tốt...
Ngồi nói chuyện một lúc, Dương Quả được người gọi tới sảnh chính. Dương Quả nhẹ đứng lên, lại lấy bánh cho Dương Phúc, cùng Tiểu Hoa và Phúc Linh tới sảnh chính. Tới nơi... a~ ... Nguyệt Quang rảnh rỗi lại ở đây nha, còn có... ai lạ hoắc à... cơ mà người đó trông cũng rất đẹp, làn da ngăm ngăm, ngủ quan tinh xảo, trông vô cùng thân thiện, 1 thân y phục trắng tinh tựa như... tiên giáng trần vậy, ha~... nàng có hảo cảm nha. Nơi dây còn có Dương Linh, Dương Hi, Chu Tịnh cùng Dương Phúc, cơ mà sao... hổng có Nguyệt Diễm nha...
- Tiểu thư, người đó là Nhị hoàng tử, năm nay 15 tuổi, tên Nguyệt Thắng.
Phúc Linh nhắc nhở, Dương Quả gật gù, ra là Nhị hoàng tử, thực là gen của Nguyệt Quang tốt nha, sinh ra toàn trai đẹp, nghe nói ông có 4 Hoàng tử cùng 2 vị công chúa. Mà Nhị hoàng tử là con của Đức phi, tiếc là mẹ mất sớm, lại được hoàng hậu nhận nuôi, đối Nguyệt Diễm vô cùng thân thiết nha.
- Dương Quả bái kiến hoàng thượng, Nhị hoàng tử, phụ thân, Chu di nương.
Dương Quả nhẹ nhàng hành lễ, thu hút ánh nhìn từ mọi người. Nguyệt Thắng nhìn nàng, nhận xét lại như Nguyệt Diễm, hai từ "đáng yêu" nha.
- Phụ thân, con có ít bánh đậu đỏ, muốn đưa phụ thân cùng mọi người ăn a.
Dương Quả nói, Phúc Linh đem số bánh vẫn còn nóng hổi do được bọc kĩ lên.
- Quả nhi thật có lòng.
Dương Phúc nói.
- Được rồi, bánh xem như để vừa ăn vừa chơi đi. Đem ra.
Nguyệt Quang mỉm cười lên tiếng, lại thấy Gia công công là người phục vụ hắn bưng lên 1 khay chứa 3 quả cầu, 1 quả bằng vàng, hoa văn lộng lẫy làm Dương Hi cùng Dương Linh cứ tít mắt nhìn, 1 quả bằng bạc cũng đẹp không kém, còn 1 quả làm bằng dây mây.
- Thắng nhi sang Nam quốc được tặng 3 quả cầu này, tuy nhiên trong cung lại không ai thích chơi, nay trẫm đem sang đây tặng cho 3 nữ nhi của thừa tướng, không biết 3 tiểu thư có thích không? - Thích ạ!!!
Cả 3 không hẹn mà cùng đồng thanh. Quả cầu vàng kia đều được Dương Linh cùng Dương Hi nhắm tới, Dương Quả nàng cũng thích, nhưng là 1 quả cầu khác nha...
- Ta rất vui khi 3 tiểu thư thích. Bất quá... 3 quả cầu này lại khác nhau, nay trẫm đưa ra 3 câu đố, ai giải được trước sẽ được tự chọn quả cầu mình thích, do Thắng nhi đem về, chi bằng để Thắng nhi ra câu đố.
Nguyệt Quang nói, không có nghe ai phản đối, Dương Linh và Dương Hi rất tự tin nha.
- Vậy Nguyệt Thắng ta xin phép. Ta vốn qua Nam quốc, lại học được nhiều điều mới, thực có nhiều câu hỏi lạ lùng, nay ta mạn phép xin hỏi 3 tam tiểu thư đây vậy. Câu thứ nhất : 1 đàn voi điếc, đi sang cái cầu, hỏi đàn voi đó có bao nhiêu con?
Nguyệt Thắng ôn hòa nói. Tất cả mọi người trong đại sảnh đều cau mày, bất kể lớn bé, câu đố gì mà hóc búa quá, không cho số liệu, làm sao mà tính.... Riêng Dương Quả nàng mỉm cười, câu đố này ở hiện đại rất thịnh nha, quả cầu đó... là của nàng rồi nha...
- Ta biết...
Tiểu Hoa lay nhè nhẹ Dương Quả.
- Ơ... ưm... hôm qua đi chơi về có hơi trễ, nhưng mà vui lắm, Hoa tỷ, tỷ có vui không?
Dương Quả ngồi dụi dụi mắt, mỉm cười hỏi Tiểu Hoa
- Vui lắm ạ, người biết không, mẹ nô tì mừng đến phát khóc, thực rất cảm ơn tiểu thư nha.
Tiểu Hoa rạng rỡ nói.
- Tỷ vui ta cũng vui mà.
Dương Quả cười đáp lại.
*Cạch*
- Tiểu thư...
Phúc Linh bước vào
- Tiểu thư... nô tì về trễ... tại gia đình nô tì... giữ nô tì quá... hộc hộc... đây là bánh... mẹ nô tì gởi cám ơn tiểu thư... hộc hộc...
Phúc Linh vừa nói vừa thở hồng hộc trông mệt lắm. Lại đặt một túi bánh đậu đỏ thơm phức lên bàn.
- Ngươi đó... bình tĩnh...
Tiểu Hoa buồn cười nói, đưa cho Phúc Linh chén trà, Phúc Linh một hơi uống hết mà suýt phỏng lưỡi.
- Tiểu thư, nhờ người mà nô tì được đón 1 tết Trung thu vui lắm nha, còn người có vui không?
-.........
- Tiểu thư?...
Tiểu Hoa cùng Phúc Linh thấy Dương Quả không đáp thì quay sang nhìn, chỉ thấy nàng đang đăm chiêu vào túi bánh đậu đỏ.
- Hả... a... a. Ta nói này...chúng ta... ăn được chưa...
Dương Quả mắt long lanh lóng lánh hỏi... gì chứ... bánh đậu đỏ nàng thích nhất nha...
- Khục... Ta nói này Tiểu Hoa, tiểu thư của chúng ta là đáng yêu nhất trên thế gian này đúng không?
Phúc Linh cố nhịn cười nói.
- Ngươi nói vô cùng chính xác, tiểu thư người ăn đi ạ.
Dương Quả nghe Tiểu Hoa nói xong, tay cầm chiếc bánh lên, hai mắt nàng sáng lên.
- Oa... cái nào cũng béo tròn ú núc hết a...thật thơm...
Dương Quả thích thú reo hò, Tiểu Hoa cùng Phúc Linh cố gắng hết sức nhịn cười vì biểu hiện đáng yêu của nàng, kết cục bị nàng nhồi nhét cho 1 người 1 chiếc bánh. A~ Dương Quả cảm thán, nơi đây thực tốt hơn rất nhiều so với hiện tại của nàng, thực tốt...
Ngồi nói chuyện một lúc, Dương Quả được người gọi tới sảnh chính. Dương Quả nhẹ đứng lên, lại lấy bánh cho Dương Phúc, cùng Tiểu Hoa và Phúc Linh tới sảnh chính. Tới nơi... a~ ... Nguyệt Quang rảnh rỗi lại ở đây nha, còn có... ai lạ hoắc à... cơ mà người đó trông cũng rất đẹp, làn da ngăm ngăm, ngủ quan tinh xảo, trông vô cùng thân thiện, 1 thân y phục trắng tinh tựa như... tiên giáng trần vậy, ha~... nàng có hảo cảm nha. Nơi dây còn có Dương Linh, Dương Hi, Chu Tịnh cùng Dương Phúc, cơ mà sao... hổng có Nguyệt Diễm nha...
- Tiểu thư, người đó là Nhị hoàng tử, năm nay 15 tuổi, tên Nguyệt Thắng.
Phúc Linh nhắc nhở, Dương Quả gật gù, ra là Nhị hoàng tử, thực là gen của Nguyệt Quang tốt nha, sinh ra toàn trai đẹp, nghe nói ông có 4 Hoàng tử cùng 2 vị công chúa. Mà Nhị hoàng tử là con của Đức phi, tiếc là mẹ mất sớm, lại được hoàng hậu nhận nuôi, đối Nguyệt Diễm vô cùng thân thiết nha.
- Dương Quả bái kiến hoàng thượng, Nhị hoàng tử, phụ thân, Chu di nương.
Dương Quả nhẹ nhàng hành lễ, thu hút ánh nhìn từ mọi người. Nguyệt Thắng nhìn nàng, nhận xét lại như Nguyệt Diễm, hai từ "đáng yêu" nha.
- Phụ thân, con có ít bánh đậu đỏ, muốn đưa phụ thân cùng mọi người ăn a.
Dương Quả nói, Phúc Linh đem số bánh vẫn còn nóng hổi do được bọc kĩ lên.
- Quả nhi thật có lòng.
Dương Phúc nói.
- Được rồi, bánh xem như để vừa ăn vừa chơi đi. Đem ra.
Nguyệt Quang mỉm cười lên tiếng, lại thấy Gia công công là người phục vụ hắn bưng lên 1 khay chứa 3 quả cầu, 1 quả bằng vàng, hoa văn lộng lẫy làm Dương Hi cùng Dương Linh cứ tít mắt nhìn, 1 quả bằng bạc cũng đẹp không kém, còn 1 quả làm bằng dây mây.
- Thắng nhi sang Nam quốc được tặng 3 quả cầu này, tuy nhiên trong cung lại không ai thích chơi, nay trẫm đem sang đây tặng cho 3 nữ nhi của thừa tướng, không biết 3 tiểu thư có thích không? - Thích ạ!!!
Cả 3 không hẹn mà cùng đồng thanh. Quả cầu vàng kia đều được Dương Linh cùng Dương Hi nhắm tới, Dương Quả nàng cũng thích, nhưng là 1 quả cầu khác nha...
- Ta rất vui khi 3 tiểu thư thích. Bất quá... 3 quả cầu này lại khác nhau, nay trẫm đưa ra 3 câu đố, ai giải được trước sẽ được tự chọn quả cầu mình thích, do Thắng nhi đem về, chi bằng để Thắng nhi ra câu đố.
Nguyệt Quang nói, không có nghe ai phản đối, Dương Linh và Dương Hi rất tự tin nha.
- Vậy Nguyệt Thắng ta xin phép. Ta vốn qua Nam quốc, lại học được nhiều điều mới, thực có nhiều câu hỏi lạ lùng, nay ta mạn phép xin hỏi 3 tam tiểu thư đây vậy. Câu thứ nhất : 1 đàn voi điếc, đi sang cái cầu, hỏi đàn voi đó có bao nhiêu con?
Nguyệt Thắng ôn hòa nói. Tất cả mọi người trong đại sảnh đều cau mày, bất kể lớn bé, câu đố gì mà hóc búa quá, không cho số liệu, làm sao mà tính.... Riêng Dương Quả nàng mỉm cười, câu đố này ở hiện đại rất thịnh nha, quả cầu đó... là của nàng rồi nha...
- Ta biết...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.