Xuyên Về Cổ Đại, Đoạt Lấy Yêu Thương!!!
Chương 11: Hội Hoa Đăng (3)
Phụng Phụng
07/06/2018
Dương Quả được Nguyệt Diễm kéo đi. Phút chốc, mắt không nhịn được mà rơi ra những giọt lệ long lanh, là nàng không có tranh dành gì hết mà, sao
Nhị tỷ lại nói nàng như thế, Dương Quả nàng lúc buồn ngủ thực không
khống chế được cảm xúc nha. Nguyệt Diễm thấy nàng uất ức, rơi lệ như thế thì không khỏi đau lòng, chợt hắn ngồi xuống trước cạnh nàng, dịu dàng
đưa tay xoa đầu nàng.
- Quả Quả, ta tin Quả Quả mà, Quả Quả là đứa bé ngoan!
- Ưm...ưm... cảm ơn Thái tử.
Dương Quả cảm động nói, hai má phiếm hồng nở nụ cười mặc dù mắt vẫn ướt đẫm. Nụ cười đó thực lại làm Nguyệt Diễm hắn xuyến xao nha. Nhẹ nhàng bế nàng lên, ôm nàng vào lòng, A... thật mềm mại, ôm có cảm giác thật thoải mái...
- Tô mama không bế, ta bế...
Nguyệt Diễm mỉm cười, Dương Quả giật mình, hai má hệt như trái cà chua chín.
- Thả Quả Quả xuống, Thái tử sẽ mệt đó.
- Không sao...
Dương Quả thấy mình dãy dụa thoát ra không thành công đành ngoan ngoãn "chịu trận". Nguyệt Diễm thấy nàng không dãy nữa thì mỉm cười hài lòng đi tiếp. Dương Quả nằm trong lòng hắn mà xấu hổ ứ chịu được, nàng cố mở hai mắt thật to, áp chế cơn buồn ngủ, vì nàng sợ nếu nàng ngủ.... nước dãi sẽ....
Hai người hai chân cứ như thế mà tiến về phủ. Dương Quả thỉnh thoảng lại ngẩn ngơ nhìn Nguyệt Diễm, chốc chốc lại hỏi có mệt không, có mệt không khiến Nguyệt Diễm dù mệt cũng không muốn thả, chỉ mỉm cười hưởng thụ nàng lau mồ hôi cho mình nha. Về phía Dương Linh và Dương Hi đi từ xa mà không khỏi ghen tị.
- Cảm ơn Thái tử.
Về tới viện của Dương Quả, Nguyệt Diễm đặt nàng xuống mà lòng thực không muốn xa, Dương Quả thì mắt nhắm mắt mở nói lời cảm ơn. Nguyệt Diễm mỉm cười xoa đầu nàng không nói, bước chân nặng nề hướng ra cửa.
- Thái tử, ngủ ngon.
Nguyệt Diễm nghe âm,quay đầu, thấy Dương Quả đang vẫy tay chào mình thì trong lòng ấm hẳn lên.
- Ưm, ngủ ngon.
Khi bước chân kia vừa xa thì Dương Quả vừa nhảy thẳng lên giường, chẳng màng tới có cần thay y phục hay không.
-----------------------
- Phụ hoàng, Dương thúc.... oa...Mẫu thân, người cũng ở đây
Nguyệt Diễm vừa bước vào sảnh chính liền chạy đến người phụ nữ vô cùng đẹp, diễm lệ, lại không thiếu phần dịu dàng. Đó chính là hoàng hậu Nguyễn Hoa.
- Diễm nhi, chơi có vui không?
Nguyễn Hoa dịu dàng xoa đầu Nguyệt Diễm.
- Ái phi, nàng hỏi thừa rồi, không thấy vẻ mặt tươi cười của Diễm nhi khi bước vào sao? Được đi chơi với Dương Quả mà lại.
Nguyệt Quang nói, vẻ mặt đầy sủng nịnh với hai mẹ con. Nguyệt Diễm đỏ mặt làm Nguyễn Hoa và Nguyệt Quang cười lớn, thực là gia đình hạnh phúc. Dương Phúc thấy thế thì không khỏi nhói lòng, giá như... giá như... có Uyển nhi ở đây...
- Dương thúc, chuyện thúc nhờ... Đại tiểu thư muốn có thêm nhiều y phục đẹp... còn Nhị tiểu thư muốn.... hai tỷ muội của mình trở nên xấu xí, không được yêu thương.... tất nhiên ta đã lén ném tờ giấy ước đó đi rồi.
Nguyệt Diễm lạnh lùng nói. Thực ra Dương Phúc có nhờ hắn ngó dùm điều ước của các con mình để ông thực hiện giúp, coi như quà Trung thu... mặc dù cách này có hơi..... nhưng mà, ông cau mày....
- Linh nhi... đứa nhỏ này... chắc do thiếu tình thương từ mẹ...
Dương Phúc buồn rầu nói, Nguyệt Quang lắc đầu ngao ngán.
- Còn Dương Quả, nàng ấy ước Uyển thúc mau khỏe, ước nàng ấy ngoan hơn, được cha yêu thương...
Nguyệt Diễm nói tới Dương Quả, mắt không khỏi dịu dàng, biểu cảm đó cũng được Nguyễn Hoa thu lại...
- Thực là đứa nhỏ dễ thương...
Nguyễn Hoa dịu dàng nói, a~ con dâu tương lai của bà đây sao...
- .....
Dương Phúc khẽ cười không nói, ông đã quên mất, Dương Quả cũng mất mẹ từ nhỏ, lúc trước vốn nhút nhát, bây giờ thì... thực luôn làm ông ấm lòng... Dương Linh... cùng thiếu đi tình mẹ từ nhỏ, cớ sao khác nhau đến thế...
Mọi người cùng nâng cốc vui vẻ chúc mừng Trung thu, chỉ có riêng Dương Phúc mang tâm sự trong lòng... Uyển nhi à, nàng mau khỏe... trở về... cùng nhau dạy dỗ nữ nhi của chúng ta...
- Quả Quả, ta tin Quả Quả mà, Quả Quả là đứa bé ngoan!
- Ưm...ưm... cảm ơn Thái tử.
Dương Quả cảm động nói, hai má phiếm hồng nở nụ cười mặc dù mắt vẫn ướt đẫm. Nụ cười đó thực lại làm Nguyệt Diễm hắn xuyến xao nha. Nhẹ nhàng bế nàng lên, ôm nàng vào lòng, A... thật mềm mại, ôm có cảm giác thật thoải mái...
- Tô mama không bế, ta bế...
Nguyệt Diễm mỉm cười, Dương Quả giật mình, hai má hệt như trái cà chua chín.
- Thả Quả Quả xuống, Thái tử sẽ mệt đó.
- Không sao...
Dương Quả thấy mình dãy dụa thoát ra không thành công đành ngoan ngoãn "chịu trận". Nguyệt Diễm thấy nàng không dãy nữa thì mỉm cười hài lòng đi tiếp. Dương Quả nằm trong lòng hắn mà xấu hổ ứ chịu được, nàng cố mở hai mắt thật to, áp chế cơn buồn ngủ, vì nàng sợ nếu nàng ngủ.... nước dãi sẽ....
Hai người hai chân cứ như thế mà tiến về phủ. Dương Quả thỉnh thoảng lại ngẩn ngơ nhìn Nguyệt Diễm, chốc chốc lại hỏi có mệt không, có mệt không khiến Nguyệt Diễm dù mệt cũng không muốn thả, chỉ mỉm cười hưởng thụ nàng lau mồ hôi cho mình nha. Về phía Dương Linh và Dương Hi đi từ xa mà không khỏi ghen tị.
- Cảm ơn Thái tử.
Về tới viện của Dương Quả, Nguyệt Diễm đặt nàng xuống mà lòng thực không muốn xa, Dương Quả thì mắt nhắm mắt mở nói lời cảm ơn. Nguyệt Diễm mỉm cười xoa đầu nàng không nói, bước chân nặng nề hướng ra cửa.
- Thái tử, ngủ ngon.
Nguyệt Diễm nghe âm,quay đầu, thấy Dương Quả đang vẫy tay chào mình thì trong lòng ấm hẳn lên.
- Ưm, ngủ ngon.
Khi bước chân kia vừa xa thì Dương Quả vừa nhảy thẳng lên giường, chẳng màng tới có cần thay y phục hay không.
-----------------------
- Phụ hoàng, Dương thúc.... oa...Mẫu thân, người cũng ở đây
Nguyệt Diễm vừa bước vào sảnh chính liền chạy đến người phụ nữ vô cùng đẹp, diễm lệ, lại không thiếu phần dịu dàng. Đó chính là hoàng hậu Nguyễn Hoa.
- Diễm nhi, chơi có vui không?
Nguyễn Hoa dịu dàng xoa đầu Nguyệt Diễm.
- Ái phi, nàng hỏi thừa rồi, không thấy vẻ mặt tươi cười của Diễm nhi khi bước vào sao? Được đi chơi với Dương Quả mà lại.
Nguyệt Quang nói, vẻ mặt đầy sủng nịnh với hai mẹ con. Nguyệt Diễm đỏ mặt làm Nguyễn Hoa và Nguyệt Quang cười lớn, thực là gia đình hạnh phúc. Dương Phúc thấy thế thì không khỏi nhói lòng, giá như... giá như... có Uyển nhi ở đây...
- Dương thúc, chuyện thúc nhờ... Đại tiểu thư muốn có thêm nhiều y phục đẹp... còn Nhị tiểu thư muốn.... hai tỷ muội của mình trở nên xấu xí, không được yêu thương.... tất nhiên ta đã lén ném tờ giấy ước đó đi rồi.
Nguyệt Diễm lạnh lùng nói. Thực ra Dương Phúc có nhờ hắn ngó dùm điều ước của các con mình để ông thực hiện giúp, coi như quà Trung thu... mặc dù cách này có hơi..... nhưng mà, ông cau mày....
- Linh nhi... đứa nhỏ này... chắc do thiếu tình thương từ mẹ...
Dương Phúc buồn rầu nói, Nguyệt Quang lắc đầu ngao ngán.
- Còn Dương Quả, nàng ấy ước Uyển thúc mau khỏe, ước nàng ấy ngoan hơn, được cha yêu thương...
Nguyệt Diễm nói tới Dương Quả, mắt không khỏi dịu dàng, biểu cảm đó cũng được Nguyễn Hoa thu lại...
- Thực là đứa nhỏ dễ thương...
Nguyễn Hoa dịu dàng nói, a~ con dâu tương lai của bà đây sao...
- .....
Dương Phúc khẽ cười không nói, ông đã quên mất, Dương Quả cũng mất mẹ từ nhỏ, lúc trước vốn nhút nhát, bây giờ thì... thực luôn làm ông ấm lòng... Dương Linh... cùng thiếu đi tình mẹ từ nhỏ, cớ sao khác nhau đến thế...
Mọi người cùng nâng cốc vui vẻ chúc mừng Trung thu, chỉ có riêng Dương Phúc mang tâm sự trong lòng... Uyển nhi à, nàng mau khỏe... trở về... cùng nhau dạy dỗ nữ nhi của chúng ta...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.