Xuyên Về Cổ Đại, Đoạt Lấy Yêu Thương!!!
Chương 10: Hội Hoa Đăng (2)
Phụng Phụng
07/06/2018
Sông Nguyệt Hà đêm nay vô cùng náo nhiệt, khắp sông đều là đèn Hoa đăng
sáng rực rỡ, lại cùng với ánh trăng hòa vào nhau tạo nên một khung càng
mơ mộng khiến cho Dương Quả cứ ngẩn ngơ đứng ngắm một hồi mới ngồi xuống viết điều ươc.
- Thái tử không viết điều ước a....a... Thái tử hết ngân lượng ạ... nên mới không mua đèn....
Dương Quả thấy Nguyệt Diễm không có đèn thì cuống quít lên, lúc nãy thấy hắn dùng ngân lượng mua đèn cho Dương Hi va Dương Linh, còn mua cho nàng nữa, có phải hay không hắn hết ngân lượng rồi, chưa kể trên đường còn mua đồ ăn cho nàng nữa, là nàng hại hắn không có đèn để thả a...
- Ahaha...
Nguyệt Diễm cười trừ. Hắn là Thái tử, là Thái tử đó, sao lại có chuyện hết ngân lượng được, chã qua hăn đang mặc đồ thường dân, chứ nếu không, hắn mua còn chẳng phải trả tiền.
- Xin lỗi... là tại Quả Quả ham ăn ham chơi... làm Thái tử hết ngân lượng...
Dương Quả thút thít nói. Ngân lượng nàng có, nhưng Tiểu Hoa cất ở tủ cao quá nàng với không tới, vốn dĩ nàng định chỉ đi ngắm thôi... nhưng mà... là tại tật ham chơi của nàng a...
Nguyệt Diễm hơi cau mày, gì chứ một hai nói hắn hết ngân lượng a. Dương Quả thấy hắn cau mày thì ngỡ hắn bực nàng, đã cuống lại càng cuống hơn, Nguyệt Diễm thấy nàng như đang muốn khóc, muốn tiến lên an ủi lại thấy nàng xé đôi tờ giấy ước ra
- Thái tử dùng chung với Quả Quả đi.
Quả Quả cười, tay đưa mảnh giấy ước cho Nguyệt Diễm khiến hắn như muốn nổ tung, hận không thể lập tức ôm nàng vào lòng.
- Cám ơn Quả Quả.
Nguyệt Diễm cười, nhận lấy mảnh giấy, rồi cả hai hí hoáy ngồi viết.
- Quả Quả biết viết chữ sao?
Vốn đang định chỉ Dương Quả tập viết thì lại thấy nàng tay cầm bút thuần phục viết từng chữ, Nguyệt Diễm không khỏi ngạc nhiên, nàng là mới có 5 tuổi nha, hắn đây 6 tuổi mới biết nhận mặt chữ đã dược coi là thiên tài, còn nàng...
- Là Hoa tỷ dạy Quả Quả.
Dương Quả cười híp mắt, chữ ở thời đại này gần giống với chữ ở hiện đại, mà Dương Quả vốn thông minh, đọc mười mấy cuốn sách lại có thể nhận biết tất cả các mặt chữ, Tiểu Hoa cùng Phúc Linh không ngừng khen nàng nha. Nguyệt Diễm lại cảm thán, nhìn mảnh giấy ước của nàng khẽ mỉm cười, lại nhìn qua đèn của Dương Hi và Dương Linh, đem mọi chữ viết thu lại vào mắt.
Mọi người thả đèn xong, lại dạo chơi một lúc. Tới khi mặt trăng lên gần đỉnh đầu mới rảo bước về phủ. Dương Quả bước cùng Nguyệt Diễm, cảnh vật xung quanh sao dần im ắng, thỉnh thoảng nàng nói chuyện với hắn, tiếng cười lại vang vọng khắp đường. Dương Hi và Dương Linh nhìn thấy mà tức đỏ mắt. Hai mắt Dương Quả bấy giờ đã nặng trĩu, từ lúc đến thời đại này, nàng vốn ngủ rất sớm. Dương Quả buồn ngủ, bước đi cũng chậm hơn, khiến Nguyệt Diễm lâu lâu lại đứng chờ.
- Sao thế Quả Quả, buồn ngủ à.?
Nhìn vẻ mặt buồn ngủ đáng yêu của Dương Quả, Nguyệt Diễm không nhịn được hỏi 1 câu.
- Ơ...um...
Dương Quả đưa tay dụi mắt, lại khiến Nguyệt Diễm muốn đem mọi hành động của nàng cho riêng mình a. Dương Quả chợt quay đầu, hướng Tô mama bước tới.
- Mama... có thể hay không bế ta...
Dương Quả giọng ngái ngủ, đưa hai tay ngắn ngủn giơ lên. Tô mama không khỏi thấy Dương Quả đáng yêu, giá mà bà được hầu hạ cục bột nhỏ này thì tốt biết mấy. Nguyệt Diễm đen mặt, vì sao không nhờ hắn, là chê hắn không bế được nàng sao?
- A... được .. được..
Tô mama sủng nịnh nói, toan bế Dương Quả lên thì một bàn tay hất Dương Quả ra.
- Tam muội à... tỷ cũng muốn bế, muội không dành với tỷ chứ.
Dương Linh cao ngạo nói, Dương Quả ngã về sau lại được Nguyệt Diễm đỡ lấy.
- A... tam muội à, ta thực rất muốn bế, ở phủ cái gì muội cũng dành của ta rồi, lần này nể mặt Thái tử tha cho ta nha.
Thấy Nguyệt Diễm ở đó, Dương Linh bắt đầu nói xấu.
- Theo bổn Thái tử thấy thì Nhị tiểu thư mới là người dành, ngươi nên một chút học tập Đại tỷ điềm tĩnh của ngươi đi.
Nguyệt Diễm lạnh lùng nói, kéo tay Dương Quả đang ấm ức bước đi. Dương Hi lại khẽ mỉm cười vì Nguyệt Diễm có để ý đến nàng.
- Hừ, đừng nghĩ Thái tử nói một chút là lên mặt, điềm tĩnh gì chứ, ngươi chêt đi. Chết đi cho ta.
Dương Linh cáu gắt đạp vào Dương Hi, Tô mama và Tâm Linh chỉ biết nhìn trong sợ hãi, các nàng biết, nếu xen vào, các nàng khó sống a. Dương Hi nắm chặt tay, " Ta nhịn, đợi đấy, sau này ta thành Thái tử phi, ta sẽ trả gấp 10 lần cho ngươi, Dương Linh"
- Thái tử không viết điều ước a....a... Thái tử hết ngân lượng ạ... nên mới không mua đèn....
Dương Quả thấy Nguyệt Diễm không có đèn thì cuống quít lên, lúc nãy thấy hắn dùng ngân lượng mua đèn cho Dương Hi va Dương Linh, còn mua cho nàng nữa, có phải hay không hắn hết ngân lượng rồi, chưa kể trên đường còn mua đồ ăn cho nàng nữa, là nàng hại hắn không có đèn để thả a...
- Ahaha...
Nguyệt Diễm cười trừ. Hắn là Thái tử, là Thái tử đó, sao lại có chuyện hết ngân lượng được, chã qua hăn đang mặc đồ thường dân, chứ nếu không, hắn mua còn chẳng phải trả tiền.
- Xin lỗi... là tại Quả Quả ham ăn ham chơi... làm Thái tử hết ngân lượng...
Dương Quả thút thít nói. Ngân lượng nàng có, nhưng Tiểu Hoa cất ở tủ cao quá nàng với không tới, vốn dĩ nàng định chỉ đi ngắm thôi... nhưng mà... là tại tật ham chơi của nàng a...
Nguyệt Diễm hơi cau mày, gì chứ một hai nói hắn hết ngân lượng a. Dương Quả thấy hắn cau mày thì ngỡ hắn bực nàng, đã cuống lại càng cuống hơn, Nguyệt Diễm thấy nàng như đang muốn khóc, muốn tiến lên an ủi lại thấy nàng xé đôi tờ giấy ước ra
- Thái tử dùng chung với Quả Quả đi.
Quả Quả cười, tay đưa mảnh giấy ước cho Nguyệt Diễm khiến hắn như muốn nổ tung, hận không thể lập tức ôm nàng vào lòng.
- Cám ơn Quả Quả.
Nguyệt Diễm cười, nhận lấy mảnh giấy, rồi cả hai hí hoáy ngồi viết.
- Quả Quả biết viết chữ sao?
Vốn đang định chỉ Dương Quả tập viết thì lại thấy nàng tay cầm bút thuần phục viết từng chữ, Nguyệt Diễm không khỏi ngạc nhiên, nàng là mới có 5 tuổi nha, hắn đây 6 tuổi mới biết nhận mặt chữ đã dược coi là thiên tài, còn nàng...
- Là Hoa tỷ dạy Quả Quả.
Dương Quả cười híp mắt, chữ ở thời đại này gần giống với chữ ở hiện đại, mà Dương Quả vốn thông minh, đọc mười mấy cuốn sách lại có thể nhận biết tất cả các mặt chữ, Tiểu Hoa cùng Phúc Linh không ngừng khen nàng nha. Nguyệt Diễm lại cảm thán, nhìn mảnh giấy ước của nàng khẽ mỉm cười, lại nhìn qua đèn của Dương Hi và Dương Linh, đem mọi chữ viết thu lại vào mắt.
Mọi người thả đèn xong, lại dạo chơi một lúc. Tới khi mặt trăng lên gần đỉnh đầu mới rảo bước về phủ. Dương Quả bước cùng Nguyệt Diễm, cảnh vật xung quanh sao dần im ắng, thỉnh thoảng nàng nói chuyện với hắn, tiếng cười lại vang vọng khắp đường. Dương Hi và Dương Linh nhìn thấy mà tức đỏ mắt. Hai mắt Dương Quả bấy giờ đã nặng trĩu, từ lúc đến thời đại này, nàng vốn ngủ rất sớm. Dương Quả buồn ngủ, bước đi cũng chậm hơn, khiến Nguyệt Diễm lâu lâu lại đứng chờ.
- Sao thế Quả Quả, buồn ngủ à.?
Nhìn vẻ mặt buồn ngủ đáng yêu của Dương Quả, Nguyệt Diễm không nhịn được hỏi 1 câu.
- Ơ...um...
Dương Quả đưa tay dụi mắt, lại khiến Nguyệt Diễm muốn đem mọi hành động của nàng cho riêng mình a. Dương Quả chợt quay đầu, hướng Tô mama bước tới.
- Mama... có thể hay không bế ta...
Dương Quả giọng ngái ngủ, đưa hai tay ngắn ngủn giơ lên. Tô mama không khỏi thấy Dương Quả đáng yêu, giá mà bà được hầu hạ cục bột nhỏ này thì tốt biết mấy. Nguyệt Diễm đen mặt, vì sao không nhờ hắn, là chê hắn không bế được nàng sao?
- A... được .. được..
Tô mama sủng nịnh nói, toan bế Dương Quả lên thì một bàn tay hất Dương Quả ra.
- Tam muội à... tỷ cũng muốn bế, muội không dành với tỷ chứ.
Dương Linh cao ngạo nói, Dương Quả ngã về sau lại được Nguyệt Diễm đỡ lấy.
- A... tam muội à, ta thực rất muốn bế, ở phủ cái gì muội cũng dành của ta rồi, lần này nể mặt Thái tử tha cho ta nha.
Thấy Nguyệt Diễm ở đó, Dương Linh bắt đầu nói xấu.
- Theo bổn Thái tử thấy thì Nhị tiểu thư mới là người dành, ngươi nên một chút học tập Đại tỷ điềm tĩnh của ngươi đi.
Nguyệt Diễm lạnh lùng nói, kéo tay Dương Quả đang ấm ức bước đi. Dương Hi lại khẽ mỉm cười vì Nguyệt Diễm có để ý đến nàng.
- Hừ, đừng nghĩ Thái tử nói một chút là lên mặt, điềm tĩnh gì chứ, ngươi chêt đi. Chết đi cho ta.
Dương Linh cáu gắt đạp vào Dương Hi, Tô mama và Tâm Linh chỉ biết nhìn trong sợ hãi, các nàng biết, nếu xen vào, các nàng khó sống a. Dương Hi nắm chặt tay, " Ta nhịn, đợi đấy, sau này ta thành Thái tử phi, ta sẽ trả gấp 10 lần cho ngươi, Dương Linh"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.