Xuyên Về Cổ Đại, Ta Chỉ Muốn Bán Bánh Bao
Chương 10:
Trà Ô Long Mật Ong
22/11/2024
Nàng không thể thật sự đắc tội Lục Tề Lâm, nếu không nàng sợ mạng của mình cũng không giữ được.
“Ngươi còn có chuyện gì để nói?”
Nếu như nói Lục Tề Lâm lúc nãy còn có chút dương dương tự đắc của một đại nam nhân, thì bây giờ sắc mặt của hắn liền âm trầm cực kỳ.
Dù sao phản ứng của Khương Cẩm cũng quá đánh vào mặt hắn.
Nghĩ đến đây, Lục Tề Lâm cười lạnh hai tiếng, “Hối hận? Gia ta cũng hối hận, chỉ dựa vào khuôn mặt này của ngươi, làm thiếp của ta cũng không xứng!”
Khác với Khương Cẩm, ngoại hình của Lục Tề Lâm thực sự rất tốt, dù danh hiệu mỹ nam số một kinh thành có phần cường điệu, nhưng chắc chắn là thuộc hàng ngôi sao điện ảnh kiếp trước, huống chi người ta còn là thế tử Hầu phủ, khí độ tôn quý.
Dáng người thon dài, lưng thẳng tắp, khuôn mặt hoàn mỹ, ngũ quan sâu sắc, mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, một thân áo cẩm y màu đen càng tôn lên vẻ đẹp như ngọc của hắn, khí độ phi phàm.
Nhân vật rực rỡ như vậy, dù là một kẻ ăn chơi trác táng cũng đáng khen ngợi, huống chi bản thân Lục Tề Lâm hẳn là cũng rất có năng lực, bằng không cũng không thể lập được đại công.
Lúc này bị đôi mắt sáng ngời của hắn nhìn chằm chằm, tim Khương Cẩm đập thình thịch. Người đàn ông như vậy, ở kiếp trước cũng là một nam thần, đầy sức hút.
Nhưng Khương Cẩm ghét nhất là kiểu đàn ông đẹp trai như vậy, nếu không phải cái tên mặt trắng ở kiếp trước, nàng đâu đến nỗi gặp chuyện không may xuyên việt?
Người đàn ông trước mắt này cũng đã gián tiếp hại cả đời của mẹ Khương Cẩm.
Khương Cẩm không phải là thánh nhân, cũng chỉ là một người phàm, không có năng lực dựa vào thân phận một cô gái mồ côi để báo thù cho mẹ, nhưng không có nghĩa là nàng không cảm động.
Ít nhất là hiện tại, cảm giác của nàng đối với Lục Tề Lâm đã giảm xuống mức thấp nhất.
Có lẽ Lục Tề Lâm đã bảo vệ đất nước trên chiến trường, cũng mở rộng lãnh thổ cho Đại Lương, nhưng dù thừa nhận công lao của hắn, cũng không thể phủ nhận cả nhà hắn đã gián tiếp giết hại Khương mẫu!
Khương Cẩm không có nhiều cảm giác thuộc về Đại Lương, huống chi là đối với Lục Tề Lâm.
Tuy nhiên lúc này, Khương Cẩm thật sự không thể đắc tội Lục Tề Lâm.
Bởi vì nàng còn chưa muốn chết!
Trước mặt sinh tử, do dự một chút, Khương Cẩm vẫn nói trái lương tâm: “Thế tử hiểu lầm rồi, ta biết thế tử có ý tốt.”
Ý tốt của ngươi sao? Còn phun nước trà vào mặt ta, Lục Tề Lâm hung hăng trừng mắt nhìn Khương Cẩm, nhưng nhìn đôi mắt trầm tĩnh chân thành của Khương Cẩm, lại nuốt lời muốn nói vào.
Hãy xem nàng nói gì đi.
Khương Cẩm dịu dàng nói: “Ta biết Thế tử trách ta cười, chỉ là việc này ta cũng phải lo lắng cho Thế tử.”
“Ngươi cười ra tiếng, còn nói là lo lắng cho ta?”
Lục Tề Lâm liếc mắt, nhưng lúc này Khương Cẫm lại cúi đầu, nàng vốn đã thấp bé, Lục Tề Lâm cũng chỉ có thể nhìn đỉnh đầu và cằm nhọn của nàng.
Cằm nàng quả thực rất đẹp, nhỏ nhắn tinh xảo, Lục Tề Lâm trong nháy mắt ngẩn người, nhưng rất nhanh lại bị giọng nói dịu dàng của Khương Cẩm kéo trở lại.
“Tuy ta không quá rõ luật pháp, nhưng cũng biết một chút, “đừng lấy thiếp làm thê”, nghĩ ngược lại cũng vậy.” Khương Cẩm nhẹ giọng nói, “Tuy ta không có tam thư lục lễ nhưng hôn thư vẫn có.”
“Làm sao, ngươi còn muốn uy hiếp ta hay sao?”
“Không, ta không có ý này.” Khương Cẩm thấy Lục Tề Lâm lại nổi lòng nghi ngờ, vội nói: “Nhưng mà bây giờ thế tử đang ở đầu ngọn gió trong kinh thành, chỉ sợ có người lấy ra bêu xấu.”
“Ồ?”
Lục Tề Lâm nhìn Khương Cẩm bình tĩnh suy nghĩ rõ ràng, khí độ bình thản nói chuyện này, rốt cuộc cũng dùng ánh mắt khác nhìn thiếu nữ trên danh nghĩa thê tử của mình.
“Vậy ngươi cam tâm rời phủ? Hầu phủ giàu sang, rời Hầu phủ, cuộc sống của một nữ tử như ngươi cũng chưa chắc đã tốt hơn.”
Dừng lại một chút, hắn vẫn nhắc nhở Khương Cẩm.
“Nhà mẹ đẻ của ngươi, người có thể bán nữ nhi với giá hai trăm lượng để nữ nhi trở thành góa phụ cũng không phải là kẻ đáng tin.”
Khương Cẩm lại nở nụ cười.
“Lúc Thế tử điện hạ vào cửa cũng nhìn thấy ta đang làm gì, ta làm sao lại có lưu luyến? Về phần ngày sau như thế nào, ta đúng thật là hi vọng Thế tử giúp ta một tay. Dù sao, cũng vì Thế tử đèn sáng Cổ Phật, giữ đạo hiếu bốn năm.”
Lục Tề Lâm liếc mắt nhìn Khương Cẩm một cái thật sâu, Khương Cẩm không sợ hãi nhìn thẳng vào hắn.
Nhìn đôi mắt trầm tĩnh sáng ngời kia, Lục Tề Lâm đột nhiên giống như bị một chậu nước lạnh tưới lên đầu, trong nháy mắt bình tĩnh.
Sau khi bình tĩnh lại, Lục Tề Lâm đột nhiên sinh lòng cảm khái.
Nữ tử trước mắt này, thật sự đáng tiếc.
“Ngươi còn có chuyện gì để nói?”
Nếu như nói Lục Tề Lâm lúc nãy còn có chút dương dương tự đắc của một đại nam nhân, thì bây giờ sắc mặt của hắn liền âm trầm cực kỳ.
Dù sao phản ứng của Khương Cẩm cũng quá đánh vào mặt hắn.
Nghĩ đến đây, Lục Tề Lâm cười lạnh hai tiếng, “Hối hận? Gia ta cũng hối hận, chỉ dựa vào khuôn mặt này của ngươi, làm thiếp của ta cũng không xứng!”
Khác với Khương Cẩm, ngoại hình của Lục Tề Lâm thực sự rất tốt, dù danh hiệu mỹ nam số một kinh thành có phần cường điệu, nhưng chắc chắn là thuộc hàng ngôi sao điện ảnh kiếp trước, huống chi người ta còn là thế tử Hầu phủ, khí độ tôn quý.
Dáng người thon dài, lưng thẳng tắp, khuôn mặt hoàn mỹ, ngũ quan sâu sắc, mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, một thân áo cẩm y màu đen càng tôn lên vẻ đẹp như ngọc của hắn, khí độ phi phàm.
Nhân vật rực rỡ như vậy, dù là một kẻ ăn chơi trác táng cũng đáng khen ngợi, huống chi bản thân Lục Tề Lâm hẳn là cũng rất có năng lực, bằng không cũng không thể lập được đại công.
Lúc này bị đôi mắt sáng ngời của hắn nhìn chằm chằm, tim Khương Cẩm đập thình thịch. Người đàn ông như vậy, ở kiếp trước cũng là một nam thần, đầy sức hút.
Nhưng Khương Cẩm ghét nhất là kiểu đàn ông đẹp trai như vậy, nếu không phải cái tên mặt trắng ở kiếp trước, nàng đâu đến nỗi gặp chuyện không may xuyên việt?
Người đàn ông trước mắt này cũng đã gián tiếp hại cả đời của mẹ Khương Cẩm.
Khương Cẩm không phải là thánh nhân, cũng chỉ là một người phàm, không có năng lực dựa vào thân phận một cô gái mồ côi để báo thù cho mẹ, nhưng không có nghĩa là nàng không cảm động.
Ít nhất là hiện tại, cảm giác của nàng đối với Lục Tề Lâm đã giảm xuống mức thấp nhất.
Có lẽ Lục Tề Lâm đã bảo vệ đất nước trên chiến trường, cũng mở rộng lãnh thổ cho Đại Lương, nhưng dù thừa nhận công lao của hắn, cũng không thể phủ nhận cả nhà hắn đã gián tiếp giết hại Khương mẫu!
Khương Cẩm không có nhiều cảm giác thuộc về Đại Lương, huống chi là đối với Lục Tề Lâm.
Tuy nhiên lúc này, Khương Cẩm thật sự không thể đắc tội Lục Tề Lâm.
Bởi vì nàng còn chưa muốn chết!
Trước mặt sinh tử, do dự một chút, Khương Cẩm vẫn nói trái lương tâm: “Thế tử hiểu lầm rồi, ta biết thế tử có ý tốt.”
Ý tốt của ngươi sao? Còn phun nước trà vào mặt ta, Lục Tề Lâm hung hăng trừng mắt nhìn Khương Cẩm, nhưng nhìn đôi mắt trầm tĩnh chân thành của Khương Cẩm, lại nuốt lời muốn nói vào.
Hãy xem nàng nói gì đi.
Khương Cẩm dịu dàng nói: “Ta biết Thế tử trách ta cười, chỉ là việc này ta cũng phải lo lắng cho Thế tử.”
“Ngươi cười ra tiếng, còn nói là lo lắng cho ta?”
Lục Tề Lâm liếc mắt, nhưng lúc này Khương Cẫm lại cúi đầu, nàng vốn đã thấp bé, Lục Tề Lâm cũng chỉ có thể nhìn đỉnh đầu và cằm nhọn của nàng.
Cằm nàng quả thực rất đẹp, nhỏ nhắn tinh xảo, Lục Tề Lâm trong nháy mắt ngẩn người, nhưng rất nhanh lại bị giọng nói dịu dàng của Khương Cẩm kéo trở lại.
“Tuy ta không quá rõ luật pháp, nhưng cũng biết một chút, “đừng lấy thiếp làm thê”, nghĩ ngược lại cũng vậy.” Khương Cẩm nhẹ giọng nói, “Tuy ta không có tam thư lục lễ nhưng hôn thư vẫn có.”
“Làm sao, ngươi còn muốn uy hiếp ta hay sao?”
“Không, ta không có ý này.” Khương Cẩm thấy Lục Tề Lâm lại nổi lòng nghi ngờ, vội nói: “Nhưng mà bây giờ thế tử đang ở đầu ngọn gió trong kinh thành, chỉ sợ có người lấy ra bêu xấu.”
“Ồ?”
Lục Tề Lâm nhìn Khương Cẩm bình tĩnh suy nghĩ rõ ràng, khí độ bình thản nói chuyện này, rốt cuộc cũng dùng ánh mắt khác nhìn thiếu nữ trên danh nghĩa thê tử của mình.
“Vậy ngươi cam tâm rời phủ? Hầu phủ giàu sang, rời Hầu phủ, cuộc sống của một nữ tử như ngươi cũng chưa chắc đã tốt hơn.”
Dừng lại một chút, hắn vẫn nhắc nhở Khương Cẩm.
“Nhà mẹ đẻ của ngươi, người có thể bán nữ nhi với giá hai trăm lượng để nữ nhi trở thành góa phụ cũng không phải là kẻ đáng tin.”
Khương Cẩm lại nở nụ cười.
“Lúc Thế tử điện hạ vào cửa cũng nhìn thấy ta đang làm gì, ta làm sao lại có lưu luyến? Về phần ngày sau như thế nào, ta đúng thật là hi vọng Thế tử giúp ta một tay. Dù sao, cũng vì Thế tử đèn sáng Cổ Phật, giữ đạo hiếu bốn năm.”
Lục Tề Lâm liếc mắt nhìn Khương Cẩm một cái thật sâu, Khương Cẩm không sợ hãi nhìn thẳng vào hắn.
Nhìn đôi mắt trầm tĩnh sáng ngời kia, Lục Tề Lâm đột nhiên giống như bị một chậu nước lạnh tưới lên đầu, trong nháy mắt bình tĩnh.
Sau khi bình tĩnh lại, Lục Tề Lâm đột nhiên sinh lòng cảm khái.
Nữ tử trước mắt này, thật sự đáng tiếc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.