Xuyên Về Cổ Đại, Ta Chỉ Muốn Bán Bánh Bao

Chương 9:

Trà Ô Long Mật Ong

15/11/2024

Sau này Liễu Diệp đến, nàng là một cô nương chăm chỉ, một mặt cảm thấy mình là nha hoàn mà không nấu được gì đành ở một bên phụ giúp.

Vốn dĩ Liễu Diệp trong nội tâm phiền chán muốn nấu cháo, nhưng Khương Cẩm lại tâm tình tốt muốn ăn bánh hành, nàng trồng rất nhiều hành lá ở dưới cây Ngọc lan Tố Hương viện.

Bởi vậy thời điểm Lục Tề Lâm đi vào, Liễu Diệp đang nhào bột, Khương Cẩm đang cắt hành lá.

Lục Tề Lâm gần như không thể tin vào hai mắt của mình.

Nếu như hắn nhớ không lầm, nương của hắn cưới một thê tử cho hắn chứ không phải là tìm một đầu bếp nữ!

Khương Cẩm ngược lại vẻ mặt thản nhiên, thấy Lục Tề Lâm mặc dù nàng có chút giật mình, nhưng lại thẳng lưng nhìn hắn, cười nói.

“Thế tử? Sao ngài lại đến đây?”

Lục Tề Lâm vốn dĩ có chút xuất thần, nhưng mà nhìn tóc Khương Cẩm vàng xơ xác, khuôn mặt nhỏ nhắn, thân thể gầy gò ốm tong lập tức bị kéo về hiện thực.

Mẫu thân hắn cũng thật là, mặc dù là minh hôn nhưng cũng tìm người đẹp một chút chứ.

Tuy nhiên, dù nói thế nào đi nữa, bản thân cũng vẫn là người tương đối phúc hậu.

Ít nhất, Lục Tề Lâm cảm thấy mình là một người phúc hậu.

Nhìn Khương Cẩm vất vả như vậy, Thế tử đại nhân vốn còn có chút do dự, cuối cùng đã quyết tâm. Cho Khương thị một vị trí thiếp thất thì như thế nào, dù sao cũng chỉ là trên danh nghĩa.

Bất quá bên quận chúa Trường Ninh, phải phí chút tâm tư dỗ dành nàng.

Quyết định chủ ý, Lục Tề Lâm đối với thiếp thất tương lai Khương Cẩm có thêm mấy phần bao dung, thản nhiên nói.

“Ta không có việc gì gấp, ngươi rửa mặt rửa tay sạch sẽ rồi nói chuyện.”



Thế tử đại nhân quen thuộc đều là nữ tử quý tộc, trang điểm tinh xảo, ưu nhã trẻ trung xinh đẹp, phong thái ung dung, thanh lịch. Còn Khương Cẩm, ừm, hắn cảm thấy vẫn nên rửa mặt chải đầu một chút, như vậy mới có vẻ phải phép hơn.

Nhưng mà đối với Khương Cẩm mà nói, dáng vẻ ngạo mạn này của hắn thật đúng là chướng mắt. Mình lại không nghĩ gả cho hắn, ngày đó cũng nói rõ ràng, giờ làm ra dáng vẻ bề trên này cho ai xem?

Bởi vậy, Khương Cẩm chỉ rửa tay, sau đó ngồi, lãnh đạm nói.

“Cũng không cần rửa mặt chải đầu làm gì, cứ như vậy nói chuyện đi.”

Lục Tề Lâm thầm nghĩ, đêm qua ép nàng tự xin rút lui, nghĩ đến vẫn có chút quá đáng, Khương thị có thái độ như vậy cũng bình thường, bởi vậy hắn liền rộng lượng một chút không chấp nàng.

“Lần này ta đến đây, vẫn là muốn nói chuyện lần trước chưa nói xong.”

“Được.”

Khương Cẩm vừa nghe vừa rót cho mình một ly trà, vừa rồi làm bánh hành, bận rộn nửa ngày miệng không một miếng nước, có chút khát.

Khương Cẩm bình tĩnh, Lục Tề Lâm có chút kinh ngạc, nhưng mà hắn nghĩ lại, bình tĩnh cũng tốt, khi mình đề xuất, nàng cũng sẽ không quá phản đối.

“Xuất thân của ngươi quá thấp.”

“Đúng vậy.” Khương Cẩm vừa gật đầu vừa uống trà.

“Tướng mạo cũng không đẹp mắt.”

Lục Tề Lâm cảm thấy có chút không đúng, cũng không biết là không đúng chỗ nào , vì vậy vẫn tiếp tục nói.

“Cho nên, vị trí chính thê, ta không thể để cho ngươi. Nhưng nghĩ đến ngươi cũng như là vì ta ăn chay niệm Phật ba năm, trong phủ cũng không phải là không dung được ngươi.”



“Ách, đây là ý gì?” Khương Cẩm đột nhiên có một dự cảm không ổn.

“Làm thiếp thất của ta, cũng không bôi nhọ ngươi nhỉ.”

Lục Tề Lâm tràn đầy tự tin, hắn xuất thân cao quý, bản thân là thế tử Hầu phủ, tổ mẫu là trưởng công chúa, biểu ca là hoàng tử, tướng mạo anh tuấn, còn lập công lớn, nha đầu tóc vàng như Khương Cẩm làm thiếp của hắn cũng là mộ tổ tiên bóc khói xanh đi.

Tuy nhiên, chỉ một khắc sau, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy tự tin của hắn liền bị phun một ngụm trà vào mặt.

Khương Cẩm bị một câu này của hắn làm cho sặc, một ngụm trà phun ra, nửa tiếng mới lên tiếng.

“Người anh em, ngươi nói nghiêm túc chứ?”

Lục Tề Lâm dù ngốc đến mấy cũng biết Khương Cẩm phun nước trà lên mặt mình, đối với sự rộng lượng của mình thì là thái độ gì.

Cũng chính vì vậy, Lục Tề Lâm trong lòng vô cùng tức giận!

Làm thiếp cho ta, đối với nàng thiệt thòi chỗ nào? Một cô gái xấu xí, xuất thân lại thấp hèn như vậy!

Ta vì nàng mà phải muối mặt dụ dỗ Trường Ninh, lại dỗ dành nàng ấy nửa ngày, vậy mà nàng ta lại không biết xấu hổ!

“Thật sự là không biết điều!”

Lục Tề Lâm dùng tay áo lau nước trà trên mặt, hung hăng trừng mắt nhìn Khương Cẩm một cái, liền muốn đứng dậy.

Khương Cẩm vừa nhìn thấy ánh mắt của hắn, đã biết không ổn, Lục Tề Lâm đây là ghi hận lên mình! Nhưng vừa rồi, nàng thật sự không cố ý!

“Thế tử xin dừng bước.”

Khương Cẩm do dự một chút, vẫn mở miệng giữ lại Lục Tề Lâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Về Cổ Đại, Ta Chỉ Muốn Bán Bánh Bao

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook