Xuyên Về Nông Thôn Làm Giàu An Nhiên
Chương 15:
Như Quỳnh
01/10/2023
Vì thế, Lưu Mẫn Hoan đáy lòng mềm mại nhỏ nhẹ thuyết phục:
- Vũ Hoài ca ca, huynh hãy cầm chút mầm móng dương khoai về trồng thử, có gì muội sẽ giúp huynh – Sở dĩ không đưa mầm móng dưa hấu là vì dưa hấu vẫn chưa ai trồng, trong lòng nàng cũng không nắm chắc lắm, đợi nàng thử nghiệm thành công rồi đưa cho họ cũng không muộn.
Nhìn gương mặt chân thành của Lưu Mẫn Hoan lại nhớ tới đề nghị bán câu đối của nàng lần này đã giúp hắn kiếm được ít tiền, trong nội tâm có thanh âm hối thúc hắn tin tưởng nàng, Dương Vũ Hoài chần chừ một lát rồi cũng đồng ý:
- Được, ta đồng ý với muội nhưng ta trả tiền mầm móng cho muội, và 50 văn tiền vốn bán câu đối ban đầu, còn có 100 văn học phí nữa – Sau đó đặt tiền vào tay của Lưu Mẫn Hoan.
Lưu Hoài An muốn nói gì đó, bị Lưu Hoài Cẩn ra hiệu im lặng, Lưu Mẫn Hoan cũng có cùng suy nghĩ, tiền bạc phải rõ ràng vừa là tôn trọng Dương Vũ Hoài vừa tránh tổn thương tình cảm của hai bên cho nên nàng sảng khoái nhận tiền. Trước khi đi về, Dương Vũ Hoài kéo mấy người Lưu Hoài Cẩn đi tới quầy hàng, mua ít kẹo cho tiểu đệ, còn không quên mua ít điểm tâm nhờ Lưu Hoài Cân đem về cho Lưu gia, còn không quên chạy một chuyến đến y quán lấy thêm mấy thang thuốc cho đệ đệ.
Về nhà, Lưu Mẫn Hoan âm thầm cất điểm tâm vào phòng của Mẫn thị, điểm tâm quá ít nàng chỉ muốn để cho họ ăn, rồi cùng Lưu Hoài Cẩn, Lưu Hoài An bắt đầu kiểm kê tiền thừa, cứ 100 văn đại ca lại để sang một bên, Lưu Mẫn Hoan dùng dây thừng nhỏ tết bằng sợi bông xâu lại, không ngờ có tới 26 xâu, trừ đi số tiền mua mầm móng, lần này bán câu đối được hơn 7 lượng bạc, lúc Lưu Mẫn Hoan giao hết tiền lại cho Mẫn thị cộng thêm tiền nàng bán túi lưới, cầm 8 lượng bạc Mẫn thị bỗng dưng khóc, Mẫn thị vừa khóc, ánh mắt Lưu Hoài Cẩn, Hoài An và Mẫn Hoan cũng đỏ, nàng đang không biết làm sao an ủi Mẫn thị thì Lưu Hán Văn vào.
Thấy bốn người đều rơi lệ, Lưu Hán Văn hoảng hốt hỏi:
- Có chuyện gì xảy ra hả?
- Không có gì, ta cao hứng, bọn nhỏ rất hiểu chuyện, ta vui, cha bọn nhỏ à, ngươi đoán bọn nhỏ kiếm được bao nhiêu tiền? – Mẫn thị lau nước mắt mỉm cười hỏi.
- Bao nhiêu? Được 5 lượng không? – Lưu Hán Văn đoán.
- Cha bọn nhỏ à, tính thêm Hoan nhi bện túi lưới kiếm tiền tổng cộng bọn nhỏ kiếm được 8 lượng, bọn nhỏ còn mua mầm móng để đầu xuân trồng. Ngươi thấy chúng ta có thêm 8 lượng này có đủ để xây nhà không? Nếu để bọn nhỏ ở nhà gỗ, mà qua năm mới trời vẫn rất lạnh – Mẫn thị bàn bạc với Lưu Hán Văn.
Lưu Hán Văn trầm ngâm một hồi, nói:
- Muốn xây một căn nhà có 6 phòng lớn thì vẫn thiếu, 4 gian thì cũng tạm, ngươi để ta cẩn thận suy nghĩ, xem xây được mấy phòng, rồi quyết định sau.
Lưu Mẫn Hoan nghe vậy, nghĩ tới giấc mộng của mình, ngôi nhà phương bắc – tứ hợp viện của kiếp trước nhưng nàng không có cách nào mở miệng, đành phải đem chủ ý đánh lên người Lưu Hoài Cẩn đề nghị:
- Đại ca, cái hôm viết câu đối ca có thấy quyển Phong Tục không, trong đó cái gì cũng có nhỉ, ca tìm xem có kiến trúc nhà cửa nào hợp với gia đình mình không nha?
Chờ cơm nước buổi chiều xong, Lưu Hoài Cẩn vẫn còn ôm sách vở nghiên cứu, Mẫn Hoan lò đầu vô xem, thấy Hoài Cẩn đang lật quyển kinh đô bản triều, thì ra triều đại này gọi là Phong triều, thủ đô là Nâng kinh, kiến trúc đúng là tứ hợp viện, không biết lịch sử lại rẽ đường chỗ nào. Lưu Hoài Cẩn quả nhiên không cô phụ tâm nguyện của Lưu Mẫn Hoan, cầm sách tìm Lưu Hán Văn tham khảo, Mẫn Hoan cũng đi theo, vừa vặn cả nhà đều ở, Hoài Cẩn đem ý tưởng nói một lần:
- Phụ thân, mẫu thân, chúng ta người nhiều, mà bây giờ có tính chúng ta ở trong 6 gian phòng thì sau này cũng không đủ chỗ khi chúng con trưởng thành. Con thấy loại nhà tứ hợp viện rất tốt, có nhà giữa, có sương phòng, còn có sân, thích hợp với gia đình nhiều người như chúng ta. Chúng ta xây sương phòng trước, tương lai có tiền thì xây thêm, như vậy thì bên trái và phải sương phòng đều có thể xây thêm cho người ở, cũng có thể làm nhà bếp hoặc nhà kho.
Lưu Hán Văn nói hắn từng đi phương Bắc, đã ở căn nhà như vậy, cảm thấy ánh sáng hứng được nhiều hơn so với bây giờ, nhưng mà ở đây chưa ai xây nhà kiểu này, chỉ sợ có người nhiều lời, hắn sẽ cân nhắc. Lưu Mẫn Hoan cuối cùng còn không quên đem điểm tâm Dương Vũ Hoài đã mua ra chia cho bọn họ, Mẫn thị vẫn không quên hỏi nguồn gốc của nó, Lưu Hoài An nhanh miệng đáp:
- Là Vũ Hoài mua cho chúng ta đó.
- Chúng con đã bảo không cần nhưng hắn nhất quyết bảo bọn con cầm về - Lưu Hoài Cẩn giải thích một phen, sợ phụ mẫu trách cứ.
Lúc này, Lưu Hán Văn mới nhớ tới mấy ngày nay Dương Vũ Hoài vẫn theo chân con mình cùng bán câu đối mở miệng hỏi:
- Câu đối của Vũ Hoài bán thế nào? Sao nó lại có tiền mua điểm tâm?
- Cũng khá tốt, con đoán chắc cũng được tầm 4 lượng, cha yên tâm đi – Lưu Mẫn Hoan trả lời.
Càng tới gần cuối năm, người lớn càng bận rộn. Lão gia tử cùng Triệu thị dẫn ba đứa nhi tử và tiểu nữ nhi vội vàng đặt mua hàng tết, Từ thị, Mẫn thị và Hà thị quét dọn phòng ở, sắp xếp đồ đạc, ước chừng nên đãi khách đầu năm món gì, và chuẩn bị bàn tiệc rượu mồng một tết cho Hoài Du và Mẫn Tú ghi tên vào gia phả. Tóm lại, Mẫn thị rất bận, thời gian cho con bú cũng không có, cả việc may quần áo cho con cũng làm vào buổi tối. Con nít thì lại rãnh rỗi hơn, không phải đi nhặt củi, Lưu Mẫn Hoan dùng lông gà đẹp nhất làm quả cầu, không có việc gì thì kéo các ca ca chạy đến bãi đất trống gần sông chơi đá cầu, hoặc là cùng Lưu Hoài Cẩn và Lưu Hoài An bắt sâu cho gà con.
Lưu Hoài Cẩn nghe xong còn nghi ngờ:
- Hoan nhi, ngươi nghe ai nói bắt sâu cho gà ăn vậy? Sao ta cứ cảm thấy từ sau khi ngươi hết bệnh lại thông minh hơn nhiều.
- Đại ca, ngươi không thấy lúc bà cùng đại bá mẫu nhặt rau mà thấy sâu, đều ném lên đất, gà tranh nhau ăn. Tranh nhau thứ gì thì khảng định đó là thứ tốt, ngươi thấy hình dáng bọn Đại Cẩu Tử ăn thịt là biết mà. Với lại chúng ta không có thóc cho gà ăn.
Lưu Hoài Cẩn nghe xong cười ha hả, chắc là nhớ đến bọn Đại Cẩu Tử cướp thịt, sau lại vội dặn dò Lưu Mẫn Hoan không được nói vậy khi ra ngoài.
Thoắt cái đã đến 30, Lưu Mẫn Hoan bị Mẫn thị lôi dậy sớm để coi tiểu đệ và tiểu muội, vì hôm nay nam đinh trong nhà đều đi từ đường cúng bái, bọn Mẫn thị phải chuẩn bị trước nhiều thứ, Lưu Mẫn Hoan cũng muốn đi xem náo nhiệt, nên ôm tiểu đệ và tiểu muội đã ngủ say để lên giường của Xuân Mai, rồi đến sảnh đường nhìn người lớn bận rộn. Trên bàn dài đặt cá chép, một đầu heo, một đuôi heo, một chén cơm, bên trên còn để bốn quả táo đỏ, một ít rượu nhạt, trên đất có cái rổ đựng pháo, một nén hương, cặp nến đỏ, một bộ câu đối, câu đối là Lưu Hoài Cẩn viết: "Hỉ cư bảo địa ngàn năm vượng, phúc chiếu con cháu mọi sự hưng. Cung chúc tân xuân." Chuẩn bị đầy đủ, lão gia tử mang theo nam đinh trong nhà rời đi. Từ thị lại làm điểm tâm, Mẫn thị vội cho heo gà ăn, còn Hà thị thì dọn dẹp phòng ốc, Lưu Mẫn Hoan trở lại phòng của tiểu cô trông coi tiểu đệ và tiểu muội, Xuân Mai đang ngồi trước cửa sổ thêu hoa lên quần áo của Triệu thị, quần áo đỏ thẩm đã hiện ra chút hình của hoa mai vàng.
- Tiểu cô, ngươi thêu thật là đẹp, tiểu cô dạy ta thêu hoa được sao? Ta cũng muốn học – Lưu Mẫn Hoan cảm thán.
Xuân Mai tất nhiên là đồng ý:
- Được chứ, nhưng mà muốn học phải kiên nhẫn, lần trước dạy Mẫn Hồng mới có một lần đã sợ mệt bỏ ngang rồi.
- Không có đâu, con thích lắm mà – Lưu Mẫn Hoan nở nụ cười ngọt ngào.
Lúc này tiểu đệ tỉnh, Lưu Mẫn Hoan mở tã, phát hiện đứa bé đi “nặng”, muốn gọi Mẫn thị tiến vào thay tã cho đệ đệ thì Triệu thị cùng Lưu Mẫn Hồng vào, Lưu Mẫn Hồng nói:
- Thẩm thẩm đi ra ngoài, không có ở nhà.
- Vũ Hoài ca ca, huynh hãy cầm chút mầm móng dương khoai về trồng thử, có gì muội sẽ giúp huynh – Sở dĩ không đưa mầm móng dưa hấu là vì dưa hấu vẫn chưa ai trồng, trong lòng nàng cũng không nắm chắc lắm, đợi nàng thử nghiệm thành công rồi đưa cho họ cũng không muộn.
Nhìn gương mặt chân thành của Lưu Mẫn Hoan lại nhớ tới đề nghị bán câu đối của nàng lần này đã giúp hắn kiếm được ít tiền, trong nội tâm có thanh âm hối thúc hắn tin tưởng nàng, Dương Vũ Hoài chần chừ một lát rồi cũng đồng ý:
- Được, ta đồng ý với muội nhưng ta trả tiền mầm móng cho muội, và 50 văn tiền vốn bán câu đối ban đầu, còn có 100 văn học phí nữa – Sau đó đặt tiền vào tay của Lưu Mẫn Hoan.
Lưu Hoài An muốn nói gì đó, bị Lưu Hoài Cẩn ra hiệu im lặng, Lưu Mẫn Hoan cũng có cùng suy nghĩ, tiền bạc phải rõ ràng vừa là tôn trọng Dương Vũ Hoài vừa tránh tổn thương tình cảm của hai bên cho nên nàng sảng khoái nhận tiền. Trước khi đi về, Dương Vũ Hoài kéo mấy người Lưu Hoài Cẩn đi tới quầy hàng, mua ít kẹo cho tiểu đệ, còn không quên mua ít điểm tâm nhờ Lưu Hoài Cân đem về cho Lưu gia, còn không quên chạy một chuyến đến y quán lấy thêm mấy thang thuốc cho đệ đệ.
Về nhà, Lưu Mẫn Hoan âm thầm cất điểm tâm vào phòng của Mẫn thị, điểm tâm quá ít nàng chỉ muốn để cho họ ăn, rồi cùng Lưu Hoài Cẩn, Lưu Hoài An bắt đầu kiểm kê tiền thừa, cứ 100 văn đại ca lại để sang một bên, Lưu Mẫn Hoan dùng dây thừng nhỏ tết bằng sợi bông xâu lại, không ngờ có tới 26 xâu, trừ đi số tiền mua mầm móng, lần này bán câu đối được hơn 7 lượng bạc, lúc Lưu Mẫn Hoan giao hết tiền lại cho Mẫn thị cộng thêm tiền nàng bán túi lưới, cầm 8 lượng bạc Mẫn thị bỗng dưng khóc, Mẫn thị vừa khóc, ánh mắt Lưu Hoài Cẩn, Hoài An và Mẫn Hoan cũng đỏ, nàng đang không biết làm sao an ủi Mẫn thị thì Lưu Hán Văn vào.
Thấy bốn người đều rơi lệ, Lưu Hán Văn hoảng hốt hỏi:
- Có chuyện gì xảy ra hả?
- Không có gì, ta cao hứng, bọn nhỏ rất hiểu chuyện, ta vui, cha bọn nhỏ à, ngươi đoán bọn nhỏ kiếm được bao nhiêu tiền? – Mẫn thị lau nước mắt mỉm cười hỏi.
- Bao nhiêu? Được 5 lượng không? – Lưu Hán Văn đoán.
- Cha bọn nhỏ à, tính thêm Hoan nhi bện túi lưới kiếm tiền tổng cộng bọn nhỏ kiếm được 8 lượng, bọn nhỏ còn mua mầm móng để đầu xuân trồng. Ngươi thấy chúng ta có thêm 8 lượng này có đủ để xây nhà không? Nếu để bọn nhỏ ở nhà gỗ, mà qua năm mới trời vẫn rất lạnh – Mẫn thị bàn bạc với Lưu Hán Văn.
Lưu Hán Văn trầm ngâm một hồi, nói:
- Muốn xây một căn nhà có 6 phòng lớn thì vẫn thiếu, 4 gian thì cũng tạm, ngươi để ta cẩn thận suy nghĩ, xem xây được mấy phòng, rồi quyết định sau.
Lưu Mẫn Hoan nghe vậy, nghĩ tới giấc mộng của mình, ngôi nhà phương bắc – tứ hợp viện của kiếp trước nhưng nàng không có cách nào mở miệng, đành phải đem chủ ý đánh lên người Lưu Hoài Cẩn đề nghị:
- Đại ca, cái hôm viết câu đối ca có thấy quyển Phong Tục không, trong đó cái gì cũng có nhỉ, ca tìm xem có kiến trúc nhà cửa nào hợp với gia đình mình không nha?
Chờ cơm nước buổi chiều xong, Lưu Hoài Cẩn vẫn còn ôm sách vở nghiên cứu, Mẫn Hoan lò đầu vô xem, thấy Hoài Cẩn đang lật quyển kinh đô bản triều, thì ra triều đại này gọi là Phong triều, thủ đô là Nâng kinh, kiến trúc đúng là tứ hợp viện, không biết lịch sử lại rẽ đường chỗ nào. Lưu Hoài Cẩn quả nhiên không cô phụ tâm nguyện của Lưu Mẫn Hoan, cầm sách tìm Lưu Hán Văn tham khảo, Mẫn Hoan cũng đi theo, vừa vặn cả nhà đều ở, Hoài Cẩn đem ý tưởng nói một lần:
- Phụ thân, mẫu thân, chúng ta người nhiều, mà bây giờ có tính chúng ta ở trong 6 gian phòng thì sau này cũng không đủ chỗ khi chúng con trưởng thành. Con thấy loại nhà tứ hợp viện rất tốt, có nhà giữa, có sương phòng, còn có sân, thích hợp với gia đình nhiều người như chúng ta. Chúng ta xây sương phòng trước, tương lai có tiền thì xây thêm, như vậy thì bên trái và phải sương phòng đều có thể xây thêm cho người ở, cũng có thể làm nhà bếp hoặc nhà kho.
Lưu Hán Văn nói hắn từng đi phương Bắc, đã ở căn nhà như vậy, cảm thấy ánh sáng hứng được nhiều hơn so với bây giờ, nhưng mà ở đây chưa ai xây nhà kiểu này, chỉ sợ có người nhiều lời, hắn sẽ cân nhắc. Lưu Mẫn Hoan cuối cùng còn không quên đem điểm tâm Dương Vũ Hoài đã mua ra chia cho bọn họ, Mẫn thị vẫn không quên hỏi nguồn gốc của nó, Lưu Hoài An nhanh miệng đáp:
- Là Vũ Hoài mua cho chúng ta đó.
- Chúng con đã bảo không cần nhưng hắn nhất quyết bảo bọn con cầm về - Lưu Hoài Cẩn giải thích một phen, sợ phụ mẫu trách cứ.
Lúc này, Lưu Hán Văn mới nhớ tới mấy ngày nay Dương Vũ Hoài vẫn theo chân con mình cùng bán câu đối mở miệng hỏi:
- Câu đối của Vũ Hoài bán thế nào? Sao nó lại có tiền mua điểm tâm?
- Cũng khá tốt, con đoán chắc cũng được tầm 4 lượng, cha yên tâm đi – Lưu Mẫn Hoan trả lời.
Càng tới gần cuối năm, người lớn càng bận rộn. Lão gia tử cùng Triệu thị dẫn ba đứa nhi tử và tiểu nữ nhi vội vàng đặt mua hàng tết, Từ thị, Mẫn thị và Hà thị quét dọn phòng ở, sắp xếp đồ đạc, ước chừng nên đãi khách đầu năm món gì, và chuẩn bị bàn tiệc rượu mồng một tết cho Hoài Du và Mẫn Tú ghi tên vào gia phả. Tóm lại, Mẫn thị rất bận, thời gian cho con bú cũng không có, cả việc may quần áo cho con cũng làm vào buổi tối. Con nít thì lại rãnh rỗi hơn, không phải đi nhặt củi, Lưu Mẫn Hoan dùng lông gà đẹp nhất làm quả cầu, không có việc gì thì kéo các ca ca chạy đến bãi đất trống gần sông chơi đá cầu, hoặc là cùng Lưu Hoài Cẩn và Lưu Hoài An bắt sâu cho gà con.
Lưu Hoài Cẩn nghe xong còn nghi ngờ:
- Hoan nhi, ngươi nghe ai nói bắt sâu cho gà ăn vậy? Sao ta cứ cảm thấy từ sau khi ngươi hết bệnh lại thông minh hơn nhiều.
- Đại ca, ngươi không thấy lúc bà cùng đại bá mẫu nhặt rau mà thấy sâu, đều ném lên đất, gà tranh nhau ăn. Tranh nhau thứ gì thì khảng định đó là thứ tốt, ngươi thấy hình dáng bọn Đại Cẩu Tử ăn thịt là biết mà. Với lại chúng ta không có thóc cho gà ăn.
Lưu Hoài Cẩn nghe xong cười ha hả, chắc là nhớ đến bọn Đại Cẩu Tử cướp thịt, sau lại vội dặn dò Lưu Mẫn Hoan không được nói vậy khi ra ngoài.
Thoắt cái đã đến 30, Lưu Mẫn Hoan bị Mẫn thị lôi dậy sớm để coi tiểu đệ và tiểu muội, vì hôm nay nam đinh trong nhà đều đi từ đường cúng bái, bọn Mẫn thị phải chuẩn bị trước nhiều thứ, Lưu Mẫn Hoan cũng muốn đi xem náo nhiệt, nên ôm tiểu đệ và tiểu muội đã ngủ say để lên giường của Xuân Mai, rồi đến sảnh đường nhìn người lớn bận rộn. Trên bàn dài đặt cá chép, một đầu heo, một đuôi heo, một chén cơm, bên trên còn để bốn quả táo đỏ, một ít rượu nhạt, trên đất có cái rổ đựng pháo, một nén hương, cặp nến đỏ, một bộ câu đối, câu đối là Lưu Hoài Cẩn viết: "Hỉ cư bảo địa ngàn năm vượng, phúc chiếu con cháu mọi sự hưng. Cung chúc tân xuân." Chuẩn bị đầy đủ, lão gia tử mang theo nam đinh trong nhà rời đi. Từ thị lại làm điểm tâm, Mẫn thị vội cho heo gà ăn, còn Hà thị thì dọn dẹp phòng ốc, Lưu Mẫn Hoan trở lại phòng của tiểu cô trông coi tiểu đệ và tiểu muội, Xuân Mai đang ngồi trước cửa sổ thêu hoa lên quần áo của Triệu thị, quần áo đỏ thẩm đã hiện ra chút hình của hoa mai vàng.
- Tiểu cô, ngươi thêu thật là đẹp, tiểu cô dạy ta thêu hoa được sao? Ta cũng muốn học – Lưu Mẫn Hoan cảm thán.
Xuân Mai tất nhiên là đồng ý:
- Được chứ, nhưng mà muốn học phải kiên nhẫn, lần trước dạy Mẫn Hồng mới có một lần đã sợ mệt bỏ ngang rồi.
- Không có đâu, con thích lắm mà – Lưu Mẫn Hoan nở nụ cười ngọt ngào.
Lúc này tiểu đệ tỉnh, Lưu Mẫn Hoan mở tã, phát hiện đứa bé đi “nặng”, muốn gọi Mẫn thị tiến vào thay tã cho đệ đệ thì Triệu thị cùng Lưu Mẫn Hồng vào, Lưu Mẫn Hồng nói:
- Thẩm thẩm đi ra ngoài, không có ở nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.