Xuyên Về Nông Thôn Làm Giàu An Nhiên
Chương 16:
Như Quỳnh
02/10/2023
Lưu Mẫn Hoan muốn để Triệu thị giúp, ai ngờ Triệu thị lấy tay vẫy vẫy:
- Thối quá, sao lại thối như vậy? - Nói xong, xoay người bước đi làm Lưu Mẫn Hoan đơ người, đây là tổ mẫu của mình sao?
Lúc này Lưu Mẫn Hồng nói:
- Ta tìm ngươi mãi, thì ra là trốn ở đây, chúng ta ra ngoài đá cầu thôi, mẫu thân vừa làm cho ta một cái cầu lông gà đẹp lắm.
Đáng tiếc không có người hưởng ứng, Lưu Mẫn Hoan vội vàng việc thay tã cho tiểu tam, còn biết đổ chút nước ấm, dùng một góc sạch của tã bẩn lau mông cho tiểu tam. Xuân Mai cũng giúp, nói với Lưu Mẫn Hồng:
- Mẫn Hồng, ngươi chơi đi, ta bận làm quần áo cho bà, Hoan nhi mắc trông tiểu đệ đệ.
Lưu Mẫn Hồng lúc này mới thấy tiểu cô đang thêu nói:
- Tiểu cô, mẫu thân ta cũng làm quần áo mới cho ta, tiểu cô thêu cho ta chút hoa. Quần áo mới đẹp, mà dù nó có cũ ta cũng không cho Mẫn Hoan.
Lưu Mẫn Hoan nghe xong, cực kì khó chịu, thì ra mình luôn mặc quần áo người khác bỏ đi, chắc chắn là khi chưa ở riêng, Mẫn thị không có chút tài sản nào, mà bạc của nhà mẹ đẻ tuyệt đối không dám đụng, sợ Triệu thị biết thì không hay, đành phải để mấy đứa nhỏ chịu ủy khuất. Nghĩ thông suốt, Lưu Mẫn Hoan nói:
- Hồng tỷ, ngươi yên tâm, về sau ngươi có cho ta, ta cũng không cần.
- Hừ, nói thật dễ nghe, vậy ngươi cởi quần áo trên người ra – Lưu Mẫn Hồng tức giận đáp trả.
Lưu Mẫn Hoan tất nhiên không chịu:
- Hồng tỷ, ta là nói về sau không cần. Chưa nói bây giờ.
Lúc này lão gia tử đã trở lại, đã cúng bái tổ tiên xong. Lưu Mẫn Hồng tức giận ra ngoài.
Xuân Mai lo lắng véo má của Lưu Mẫn Hoan:
- Không ngờ miệng của ngươi lại lợi hại như vậy, ngươi chờ ai đó mắng đi, nhất định nó sẽ mách mẫu thân nó.
Lưu Mẫn Hoan nghe vậy, xong đời rồi, với tính tình đại bá mẫu, không chừng sẽ nói đến chuyện này chuyện kia, đến lúc đó thì mình phải câm lặng, nếu chọc giận trưởng bối trong nhà, mình thì không sao, chỉ sợ cha mẹ chịu không nổi, năm mới mà đã bị mắng.
Sợ cái gì thì đến cái nấy, vừa ngồi vào bàn ăn, Lưu Mẫn Hồng mở miệng:
- Mẫu thân, Mẫn Hoan nói về sau nó không cần quần áo cũ của con nữa.
- Người ta đương nhiên không cần, có một người cha biết kiếm tiền, còn có một ca ca tuổi nhỏ đã biết kiếm tiền mua quần áo cho muội muội, mẫu thân của con không có bản sự này, con đó, đừng dán mặt nóng vào mông người lạnh, mà có dán thì thịt dê cũng không thể dán lên được người chó đâu. Nhớ kỹ không? – Trong giọng nói của Từ thị chẳng che giấu ý trào phúng làm lão gia tử cùng Triệu thị không vui, sắc mặt mọi người rất khó coi.
- Được rồi, nhà lão đại bớt tranh cãi đi, tiểu hài tử thì biết cái gì, ầm ĩ vài câu cũng bình thường, đều là người một nhà, ngươi xem ngươi dạy con mình thế nào đi đã - Lão gia tử lên tiếng.
- Hừ, chỉ sợ ta coi ngươi ta là người một nhà, người ta còn không coi ta là người một nhà – Từ thị vẫn nói thầm, cũng không dám lớn tiếng.
Bữa ăn sáng cuối năm kết thúc trong bầu không khí nặng nề, người lớn vội vàng chuẩn bị cơm tất niên, đây mới là phần quan trọng, vất vả một năm, người nghèo mới làm một bàn bữa tối phong phú, tiểu hài tử đều ngóng trông có thể ăn cơm ngon. Lưu Mẫn Hoan đến được khoảng thời gian dài như vậy cũng chưa ăn cơm no, chỉ ngửi được hương thịt một lần. Bày đồ ăn lên bàn, cả nhà chuẩn bị ngồi thì lão gia tử phân phó Lưu Hoài An đi đốt pháo, bảo Lưu Hoài Cẩn rót rượu cho các trưởng bối, lão gia tử bưng ly rượu, vành mắt hơi đỏ, nói:
- Năm nay là một năm cuối cùng cả nhà ta xum họp thế này, qua năm huynh đệ các ngươi sẽ ở riêng, đời này cha không có bản sự, không cho con cháu sống cuộc sống giàu có, nhưng cha không hề thiếu ăn thiếu mặc cho các ngươi, hơn nữa ba đứa con trai của cha đều có tiền đồ hơn cha, cha cao hứng, hộ nông dân nào mà có người cha như vậy, cũng thấy tự hào, cha chỉ hy vọng, ở riêng, huynh đệ vẫn là huynh đệ, trong nhà có một muội muội, cũng nên suy nghĩ cho nó. Cha cũng không mong muốn điều gì thêm, chỉ mong các ngươi sống tốt. Cạn chén.
Câu cuối cùng, lão gia tử nghẹn ngào nói ra. Vành mắt trưởng bối đều đỏ, Xuân Mai đều khóc thành tiếng, Triệu thị lấy tay lau nước mắt, cười nói:
- Tết đến mà lão nhân còn làm cả nhà khóc, cả đời cũng chưa từng thấy ngươi nói lời nào như vậy, bọn nhỏ cũng không đi xa, nhà lão nhị và nhà lão tam chuyển ra ngoài, ngươi muốn thì đi thăm, tết muốn gọi bọn họ trở về thì chỉ cần nói một câu.
- Đúng vậy, lão cha lão nương, một bàn đồ ăn còn chưa để chúng ta ăn đã bắt chúng ta khóc, khóc no rồi thì đồ ăn cũng ăn ít, có gì thì cứ để sau, cả nhà ăn cơ thôi – Xuân Mai làm cả nhà vui vẻ lên, mà chỉ có Xuân Mai mới dám làm nũng trước mặt lão gia tử, nàng gắp thức ăn trước, nói nói cười cười, bữa cơm tất niên cuối cùng cũng hơi vui vẻ.
Sau khi ăn xong, lão gia tử đốt rễ cây to trong cái hố, cả nhà ngồi vây quanh, bên cạnh còn đặt một cái bàn nhỏ 3 chân, trên có đặt bình trà ấm, mọi người tưởng tượng về tương lai, ánh lửa hồng hồng ấm áp mỗi người, giờ khắc này, Lưu Mẫn Hoan cảm thấy tình thân ấm áp.
Cũng không biết bây giờ là giờ gì, Lưu Hoài An và Lưu Mẫn Hoan đều mệt, lão gia tử để Mẫn thị và Từ thị mang tiểu hài tử về ngủ trước, không cần đón giao thừa, để Lưu Hán Văn ở đây là được. Trở lại phòng, Lưu Mẫn Hoan bất giác cảm thấy đau lòng. Vào thời khắc gia đình xum họp, Lưu Mẫn Hoan lại ở một thời không xa xôi, cùng một đám người xa lạ nhân hưởng thụ tết, cha mẹ kiếp trước làm gì để giảm đi nỗi đau mất con? Ai có thể nói cho nàng? Đêm nay, Lưu Mẫn Hoan nghe tiếng pháo vang lên không ngừng, như mộng như tỉnh, rõ ràng là thấy cha mẹ kiếp trước, dặn nàng phải sống cho tốt, chỉ cần nàng hạnh phúc, cho dù ở thời không nào, cha mẹ đều vui mừng, bởi vì còn sống là điều quan trọng nhất. Khi bóng dáng cha mẹ dần dần biến mất, Lưu Mẫn Hoan khóc òa, gọi to: "Ba ba, mẹ ", mà lại có một lực đạo đẩy nàng, nói với nàng: "Về đi, cả đời bọn họ áo cơm không lo, khỏe mạnh trường thọ."
- Hoan nhi, ngươi làm sao vậy, gặp ác mộng à? Hoan nhi, ngươi tỉnh nào, Hoan nhi - Lưu Mẫn Hoan mở to mắt, Lưu Hoài Cẩn đang sốt ruột ôm lấy nàng gọi nàng - Không có việc gì, Hoan nhi ngoan, đừng sợ , đại ca ở bên cạnh ngươi. Đừng sợ, Hoan nhi.
Lưu Mẫn Hoan ôm cổ Lưu Hoài Cẩn, khóc rầm rầm rào rào, nhưng cũng sợ đánh thức người khác, không dám lớn tiếng, Lưu Hoài Cẩn luôn luôn vỗ nhẹ lưng nàng, trong tiếng dỗ dành của đại ca, Lưu Mẫn Hoan một lần nữa đi vào giấc ngủ, một giấc ngủ ngon.
Sáng mùng một tỉnh lại, Lưu Hoài Cẩn đã mặc quần áo mới, cũng đem quần áo mới của Lưu Hoài An và Lưu Mẫn Hoan lấy đến, mặc đồ cho Mẫn Hoan, nàng định tự mình mặc, nhưng giờ mình chỉ năm tuổi, cho nên vươn tay, cười hì hì nhìn Lưu Hoài Cẩn giúp nàng mặc quần áo, hắn sờ sờ đầu nàng, hỏi:
- Sao Hoan nhi vui vẻ vậy?
- Vì hôm nay là tết, bởi vì ca ca đối tốt với Hoan nhi – Lưu Mẫn Hoan miệng ngọt như đường.
- Hoan nhi ngoan, vậy Hoan nhi có đối xử tốt với ca ca không? – Lưu Hoài Cẩn mỉm cười tiếp tục hỏi.
- Có chứ, Hoan nhi sẽ đối tốt với cha mẹ, ca ca, cả đệ đệ và muội muội nữa - Nói xong, dùng hành động thực tế, hôn má Lưu Hoài Cẩn một cái, hắn đơ người vài giây, Lưu Hoài An cũng hôn hắn một cái, ba người cười ha ha.
- Thối quá, sao lại thối như vậy? - Nói xong, xoay người bước đi làm Lưu Mẫn Hoan đơ người, đây là tổ mẫu của mình sao?
Lúc này Lưu Mẫn Hồng nói:
- Ta tìm ngươi mãi, thì ra là trốn ở đây, chúng ta ra ngoài đá cầu thôi, mẫu thân vừa làm cho ta một cái cầu lông gà đẹp lắm.
Đáng tiếc không có người hưởng ứng, Lưu Mẫn Hoan vội vàng việc thay tã cho tiểu tam, còn biết đổ chút nước ấm, dùng một góc sạch của tã bẩn lau mông cho tiểu tam. Xuân Mai cũng giúp, nói với Lưu Mẫn Hồng:
- Mẫn Hồng, ngươi chơi đi, ta bận làm quần áo cho bà, Hoan nhi mắc trông tiểu đệ đệ.
Lưu Mẫn Hồng lúc này mới thấy tiểu cô đang thêu nói:
- Tiểu cô, mẫu thân ta cũng làm quần áo mới cho ta, tiểu cô thêu cho ta chút hoa. Quần áo mới đẹp, mà dù nó có cũ ta cũng không cho Mẫn Hoan.
Lưu Mẫn Hoan nghe xong, cực kì khó chịu, thì ra mình luôn mặc quần áo người khác bỏ đi, chắc chắn là khi chưa ở riêng, Mẫn thị không có chút tài sản nào, mà bạc của nhà mẹ đẻ tuyệt đối không dám đụng, sợ Triệu thị biết thì không hay, đành phải để mấy đứa nhỏ chịu ủy khuất. Nghĩ thông suốt, Lưu Mẫn Hoan nói:
- Hồng tỷ, ngươi yên tâm, về sau ngươi có cho ta, ta cũng không cần.
- Hừ, nói thật dễ nghe, vậy ngươi cởi quần áo trên người ra – Lưu Mẫn Hồng tức giận đáp trả.
Lưu Mẫn Hoan tất nhiên không chịu:
- Hồng tỷ, ta là nói về sau không cần. Chưa nói bây giờ.
Lúc này lão gia tử đã trở lại, đã cúng bái tổ tiên xong. Lưu Mẫn Hồng tức giận ra ngoài.
Xuân Mai lo lắng véo má của Lưu Mẫn Hoan:
- Không ngờ miệng của ngươi lại lợi hại như vậy, ngươi chờ ai đó mắng đi, nhất định nó sẽ mách mẫu thân nó.
Lưu Mẫn Hoan nghe vậy, xong đời rồi, với tính tình đại bá mẫu, không chừng sẽ nói đến chuyện này chuyện kia, đến lúc đó thì mình phải câm lặng, nếu chọc giận trưởng bối trong nhà, mình thì không sao, chỉ sợ cha mẹ chịu không nổi, năm mới mà đã bị mắng.
Sợ cái gì thì đến cái nấy, vừa ngồi vào bàn ăn, Lưu Mẫn Hồng mở miệng:
- Mẫu thân, Mẫn Hoan nói về sau nó không cần quần áo cũ của con nữa.
- Người ta đương nhiên không cần, có một người cha biết kiếm tiền, còn có một ca ca tuổi nhỏ đã biết kiếm tiền mua quần áo cho muội muội, mẫu thân của con không có bản sự này, con đó, đừng dán mặt nóng vào mông người lạnh, mà có dán thì thịt dê cũng không thể dán lên được người chó đâu. Nhớ kỹ không? – Trong giọng nói của Từ thị chẳng che giấu ý trào phúng làm lão gia tử cùng Triệu thị không vui, sắc mặt mọi người rất khó coi.
- Được rồi, nhà lão đại bớt tranh cãi đi, tiểu hài tử thì biết cái gì, ầm ĩ vài câu cũng bình thường, đều là người một nhà, ngươi xem ngươi dạy con mình thế nào đi đã - Lão gia tử lên tiếng.
- Hừ, chỉ sợ ta coi ngươi ta là người một nhà, người ta còn không coi ta là người một nhà – Từ thị vẫn nói thầm, cũng không dám lớn tiếng.
Bữa ăn sáng cuối năm kết thúc trong bầu không khí nặng nề, người lớn vội vàng chuẩn bị cơm tất niên, đây mới là phần quan trọng, vất vả một năm, người nghèo mới làm một bàn bữa tối phong phú, tiểu hài tử đều ngóng trông có thể ăn cơm ngon. Lưu Mẫn Hoan đến được khoảng thời gian dài như vậy cũng chưa ăn cơm no, chỉ ngửi được hương thịt một lần. Bày đồ ăn lên bàn, cả nhà chuẩn bị ngồi thì lão gia tử phân phó Lưu Hoài An đi đốt pháo, bảo Lưu Hoài Cẩn rót rượu cho các trưởng bối, lão gia tử bưng ly rượu, vành mắt hơi đỏ, nói:
- Năm nay là một năm cuối cùng cả nhà ta xum họp thế này, qua năm huynh đệ các ngươi sẽ ở riêng, đời này cha không có bản sự, không cho con cháu sống cuộc sống giàu có, nhưng cha không hề thiếu ăn thiếu mặc cho các ngươi, hơn nữa ba đứa con trai của cha đều có tiền đồ hơn cha, cha cao hứng, hộ nông dân nào mà có người cha như vậy, cũng thấy tự hào, cha chỉ hy vọng, ở riêng, huynh đệ vẫn là huynh đệ, trong nhà có một muội muội, cũng nên suy nghĩ cho nó. Cha cũng không mong muốn điều gì thêm, chỉ mong các ngươi sống tốt. Cạn chén.
Câu cuối cùng, lão gia tử nghẹn ngào nói ra. Vành mắt trưởng bối đều đỏ, Xuân Mai đều khóc thành tiếng, Triệu thị lấy tay lau nước mắt, cười nói:
- Tết đến mà lão nhân còn làm cả nhà khóc, cả đời cũng chưa từng thấy ngươi nói lời nào như vậy, bọn nhỏ cũng không đi xa, nhà lão nhị và nhà lão tam chuyển ra ngoài, ngươi muốn thì đi thăm, tết muốn gọi bọn họ trở về thì chỉ cần nói một câu.
- Đúng vậy, lão cha lão nương, một bàn đồ ăn còn chưa để chúng ta ăn đã bắt chúng ta khóc, khóc no rồi thì đồ ăn cũng ăn ít, có gì thì cứ để sau, cả nhà ăn cơ thôi – Xuân Mai làm cả nhà vui vẻ lên, mà chỉ có Xuân Mai mới dám làm nũng trước mặt lão gia tử, nàng gắp thức ăn trước, nói nói cười cười, bữa cơm tất niên cuối cùng cũng hơi vui vẻ.
Sau khi ăn xong, lão gia tử đốt rễ cây to trong cái hố, cả nhà ngồi vây quanh, bên cạnh còn đặt một cái bàn nhỏ 3 chân, trên có đặt bình trà ấm, mọi người tưởng tượng về tương lai, ánh lửa hồng hồng ấm áp mỗi người, giờ khắc này, Lưu Mẫn Hoan cảm thấy tình thân ấm áp.
Cũng không biết bây giờ là giờ gì, Lưu Hoài An và Lưu Mẫn Hoan đều mệt, lão gia tử để Mẫn thị và Từ thị mang tiểu hài tử về ngủ trước, không cần đón giao thừa, để Lưu Hán Văn ở đây là được. Trở lại phòng, Lưu Mẫn Hoan bất giác cảm thấy đau lòng. Vào thời khắc gia đình xum họp, Lưu Mẫn Hoan lại ở một thời không xa xôi, cùng một đám người xa lạ nhân hưởng thụ tết, cha mẹ kiếp trước làm gì để giảm đi nỗi đau mất con? Ai có thể nói cho nàng? Đêm nay, Lưu Mẫn Hoan nghe tiếng pháo vang lên không ngừng, như mộng như tỉnh, rõ ràng là thấy cha mẹ kiếp trước, dặn nàng phải sống cho tốt, chỉ cần nàng hạnh phúc, cho dù ở thời không nào, cha mẹ đều vui mừng, bởi vì còn sống là điều quan trọng nhất. Khi bóng dáng cha mẹ dần dần biến mất, Lưu Mẫn Hoan khóc òa, gọi to: "Ba ba, mẹ ", mà lại có một lực đạo đẩy nàng, nói với nàng: "Về đi, cả đời bọn họ áo cơm không lo, khỏe mạnh trường thọ."
- Hoan nhi, ngươi làm sao vậy, gặp ác mộng à? Hoan nhi, ngươi tỉnh nào, Hoan nhi - Lưu Mẫn Hoan mở to mắt, Lưu Hoài Cẩn đang sốt ruột ôm lấy nàng gọi nàng - Không có việc gì, Hoan nhi ngoan, đừng sợ , đại ca ở bên cạnh ngươi. Đừng sợ, Hoan nhi.
Lưu Mẫn Hoan ôm cổ Lưu Hoài Cẩn, khóc rầm rầm rào rào, nhưng cũng sợ đánh thức người khác, không dám lớn tiếng, Lưu Hoài Cẩn luôn luôn vỗ nhẹ lưng nàng, trong tiếng dỗ dành của đại ca, Lưu Mẫn Hoan một lần nữa đi vào giấc ngủ, một giấc ngủ ngon.
Sáng mùng một tỉnh lại, Lưu Hoài Cẩn đã mặc quần áo mới, cũng đem quần áo mới của Lưu Hoài An và Lưu Mẫn Hoan lấy đến, mặc đồ cho Mẫn Hoan, nàng định tự mình mặc, nhưng giờ mình chỉ năm tuổi, cho nên vươn tay, cười hì hì nhìn Lưu Hoài Cẩn giúp nàng mặc quần áo, hắn sờ sờ đầu nàng, hỏi:
- Sao Hoan nhi vui vẻ vậy?
- Vì hôm nay là tết, bởi vì ca ca đối tốt với Hoan nhi – Lưu Mẫn Hoan miệng ngọt như đường.
- Hoan nhi ngoan, vậy Hoan nhi có đối xử tốt với ca ca không? – Lưu Hoài Cẩn mỉm cười tiếp tục hỏi.
- Có chứ, Hoan nhi sẽ đối tốt với cha mẹ, ca ca, cả đệ đệ và muội muội nữa - Nói xong, dùng hành động thực tế, hôn má Lưu Hoài Cẩn một cái, hắn đơ người vài giây, Lưu Hoài An cũng hôn hắn một cái, ba người cười ha ha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.