Xuyên Về Thập Niên 70, Quân Nhân Dũng Mãnh, Quân Tẩu Bất Lực
Chương 10: Vận May Tệ Hại Vậy Sao!?
Đồng Vũ Nguyệt
01/10/2024
Bạch Nhuyễn Nhuyễn rời khỏi con hẻm, nhìn lại xung quanh, không có ai theo dõi mình nên cô mới yên tâm trở về nhà.
Về nhà, cô rửa mặt rồi thay quần áo, sau đó nằm phịch xuống giường, chẳng muốn động đậy chút nào.
Trong đầu cô không ngừng hiện lên hình ảnh người đàn ông ban chiều.
Thân hình cao lớn, khỏe khoắn và đẹp trai, là người đàn ông đẹp nhất mà cô từng gặp kể từ khi đến đây.
Tiếc là anh lại là quân nhân, sức mạnh quá lớn. Nếu hôm nay cô không lanh lợi, có lẽ đã bị kéo đến đồn công an để dạy dỗ một trận rồi.
Cô không sợ bị dạy dỗ, nhưng sợ nhất là cha mẹ cô sẽ không để cô yên.
Bạch Nhuyễn Nhuyễn suy nghĩ về việc ngày mai nên đứng canh ở con phố nào.
Việc tìm một người chồng là chuyện không thể tránh khỏi. Nhưng cô không thể tìm người quá khỏe mạnh, nếu không thì lại giống như hôm nay, bị tước mất cây gậy chỉ trong chớp mắt…
Không biết cô đã ngủ từ lúc nào. Tối đến, Phó Thi Đình trở về, bà gọi con gái ra ăn cơm nhưng cũng không đánh thức được cô.
Sáng hôm sau, Bạch Nhuyễn Nhuyễn ngủ no mắt, mở mắt ra đã gần trưa.
Cha mẹ cô đều đã đi làm. Cô dậy và chuẩn bị chút đồ ăn đơn giản, ăn uống xong lại tiếp tục đi rình người. Lần này, cô cố ý chọn một con phố khác vắng người hơn để dễ dàng hành động.
Có lẽ do đang giữa trưa, trên phố chẳng có ai. Bạch Nhuyễn Nhuyễn liền tìm đại một chỗ ngồi xuống.
Lúc này, cách đó hai con phố, trong một nhà hàng, Chu Hồng Vũ đang tham gia buổi xem mắt.
Lần này, đối tượng được sắp xếp là một cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn và trầm tính, gương mặt thanh tú, thân hình mảnh mai.
Chỉ cần nhìn vào mắt Chu Hồng Vũ, cô ấy đã ngượng ngùng đỏ ửng mặt.
Hai người gặp nhau từ sáng đến giờ, tổng cộng nói chưa đến mười câu.
Chu Hồng Vũ cũng không phải là người nói nhiều. Trong những tình huống khó xử như thế này, anh càng không biết phải nói gì.
Dù muốn tìm chủ đề để nói, nhưng nhìn thấy vẻ ngượng ngùng của cô gái, anh lại càng không biết bắt đầu từ đâu.
Anh chưa bao giờ tiếp xúc nhiều với phụ nữ, lại càng không có kinh nghiệm trong việc yêu đương. Anh cũng không giỏi làm cho con gái vui vẻ.
Với ngoại hình, thân hình, gia cảnh và địa vị hiện tại của anh, lẽ ra anh không thiếu gì bạn gái, nhưng đến giờ anh vẫn chưa từng yêu ai.
Chu Hồng Vũ nói: “Đồng chí Trần, cô gọi món đi.”
Cô Trần đáp: “Tôi ăn gì cũng được, anh gọi đi.”
Chu Hồng Vũ hỏi tiếp: “Đồng chí Trần có gì kiêng ăn không?”
Cô Trần nhỏ nhẹ: “Tôi ăn được tất cả.”
Kết thúc cuộc đối thoại, thực đơn lại được đưa về tay Chu Hồng Vũ. Anh lướt qua hai trang, cuối cùng gọi ba món nóng, một món lạnh và một đĩa mì lớn.
Nhà hàng này có giá cả phải chăng, gọi bốn món cũng không tốn bao nhiêu tiền. Anh đặc biệt chọn những món không quá cay để phù hợp với cô gái nhỏ.
Đúng vào giờ cơm, nhà hàng rất đông khách, bàn giữa thì rôm rả tiếng nói cười, trong khi bàn của hai người họ lại im lặng, cả bữa ăn chỉ nói được vài câu, trông chẳng khác gì hai người xa lạ.
Khi phục vụ bưng thức ăn lên, anh ta liếc nhìn hai người và nhanh chóng đoán được họ đang làm gì.
Anh ta không ít lần gặp cảnh người ta hẹn hò qua mai mối, nhưng chưa bao giờ thấy ai hẹn hò một cách gượng gạo thế này. Bầu không khí vô cùng ngột ngạt.
Về nhà, cô rửa mặt rồi thay quần áo, sau đó nằm phịch xuống giường, chẳng muốn động đậy chút nào.
Trong đầu cô không ngừng hiện lên hình ảnh người đàn ông ban chiều.
Thân hình cao lớn, khỏe khoắn và đẹp trai, là người đàn ông đẹp nhất mà cô từng gặp kể từ khi đến đây.
Tiếc là anh lại là quân nhân, sức mạnh quá lớn. Nếu hôm nay cô không lanh lợi, có lẽ đã bị kéo đến đồn công an để dạy dỗ một trận rồi.
Cô không sợ bị dạy dỗ, nhưng sợ nhất là cha mẹ cô sẽ không để cô yên.
Bạch Nhuyễn Nhuyễn suy nghĩ về việc ngày mai nên đứng canh ở con phố nào.
Việc tìm một người chồng là chuyện không thể tránh khỏi. Nhưng cô không thể tìm người quá khỏe mạnh, nếu không thì lại giống như hôm nay, bị tước mất cây gậy chỉ trong chớp mắt…
Không biết cô đã ngủ từ lúc nào. Tối đến, Phó Thi Đình trở về, bà gọi con gái ra ăn cơm nhưng cũng không đánh thức được cô.
Sáng hôm sau, Bạch Nhuyễn Nhuyễn ngủ no mắt, mở mắt ra đã gần trưa.
Cha mẹ cô đều đã đi làm. Cô dậy và chuẩn bị chút đồ ăn đơn giản, ăn uống xong lại tiếp tục đi rình người. Lần này, cô cố ý chọn một con phố khác vắng người hơn để dễ dàng hành động.
Có lẽ do đang giữa trưa, trên phố chẳng có ai. Bạch Nhuyễn Nhuyễn liền tìm đại một chỗ ngồi xuống.
Lúc này, cách đó hai con phố, trong một nhà hàng, Chu Hồng Vũ đang tham gia buổi xem mắt.
Lần này, đối tượng được sắp xếp là một cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn và trầm tính, gương mặt thanh tú, thân hình mảnh mai.
Chỉ cần nhìn vào mắt Chu Hồng Vũ, cô ấy đã ngượng ngùng đỏ ửng mặt.
Hai người gặp nhau từ sáng đến giờ, tổng cộng nói chưa đến mười câu.
Chu Hồng Vũ cũng không phải là người nói nhiều. Trong những tình huống khó xử như thế này, anh càng không biết phải nói gì.
Dù muốn tìm chủ đề để nói, nhưng nhìn thấy vẻ ngượng ngùng của cô gái, anh lại càng không biết bắt đầu từ đâu.
Anh chưa bao giờ tiếp xúc nhiều với phụ nữ, lại càng không có kinh nghiệm trong việc yêu đương. Anh cũng không giỏi làm cho con gái vui vẻ.
Với ngoại hình, thân hình, gia cảnh và địa vị hiện tại của anh, lẽ ra anh không thiếu gì bạn gái, nhưng đến giờ anh vẫn chưa từng yêu ai.
Chu Hồng Vũ nói: “Đồng chí Trần, cô gọi món đi.”
Cô Trần đáp: “Tôi ăn gì cũng được, anh gọi đi.”
Chu Hồng Vũ hỏi tiếp: “Đồng chí Trần có gì kiêng ăn không?”
Cô Trần nhỏ nhẹ: “Tôi ăn được tất cả.”
Kết thúc cuộc đối thoại, thực đơn lại được đưa về tay Chu Hồng Vũ. Anh lướt qua hai trang, cuối cùng gọi ba món nóng, một món lạnh và một đĩa mì lớn.
Nhà hàng này có giá cả phải chăng, gọi bốn món cũng không tốn bao nhiêu tiền. Anh đặc biệt chọn những món không quá cay để phù hợp với cô gái nhỏ.
Đúng vào giờ cơm, nhà hàng rất đông khách, bàn giữa thì rôm rả tiếng nói cười, trong khi bàn của hai người họ lại im lặng, cả bữa ăn chỉ nói được vài câu, trông chẳng khác gì hai người xa lạ.
Khi phục vụ bưng thức ăn lên, anh ta liếc nhìn hai người và nhanh chóng đoán được họ đang làm gì.
Anh ta không ít lần gặp cảnh người ta hẹn hò qua mai mối, nhưng chưa bao giờ thấy ai hẹn hò một cách gượng gạo thế này. Bầu không khí vô cùng ngột ngạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.