Xuyên Về Thập Niên 70, Quân Nhân Dũng Mãnh, Quân Tẩu Bất Lực
Chương 9: Vận May Tệ Hại Vậy Sao!?
Đồng Vũ Nguyệt
01/10/2024
Nhìn cô gái nhỏ với đôi mắt đỏ hoe, gật đầu liên tục như gà mổ thóc, có vẻ như chuyện nói sẽ dẫn cô đến đồn công an đã khiến cô hoảng sợ thực sự.
Chu Hồng Vũ thấy cô đã nhận lỗi nghiêm túc, liền quay người rời đi, cây gậy trong tay anh cũng bị ném vào một góc khuất.
Con hẻm này không dài, Chu Hồng Vũ chỉ mất khoảng hai mươi phút từ khi vào đến lúc ra ngoài.
Triệu Càn Nhạc ngồi sau vô-lăng, đợi Chu Hồng Vũ ngồi lên xe mới hỏi: "Thế nào, Đoàn trưởng Chu, có phát hiện ra ai khả nghi không?"
"Không có."
Chu Hồng Vũ thắt dây an toàn, giọng điềm đạm: “Tôi đã đi dạo hai vòng quanh con phố này, nhưng không thấy nữ đồng chí nào khả nghi. Có lẽ người đó đã rời đi rồi.”
Từ lúc có người báo án cho đến khi họ nhận được thông tin và lái xe đến hiện trường, cũng đã qua một khoảng thời gian. Việc nữ đồng chí đó rời đi là chuyện bình thường.
Triệu Càn Nhạc không hề nghi ngờ tính xác thực trong lời nói của Chu Hồng Vũ.
Đợi đến khi xe đã lăn bánh, anh mới nhớ đến thắc mắc trong lòng mình và hỏi: “Chu đoàn trưởng à, nghe nói lần này anh nghỉ hẳn nửa tháng, không lẽ là vì chuyện xem mắt sao? Tôi nhớ trước đây anh rất ghét chuyện này mà?”
Chu Hồng Vũ năm nay đã 28 tuổi, chưa có hôn thê, không có người yêu, thậm chí còn không có một người bạn nữ nào thân thiết để trò chuyện.
Nhìn người ta, ở tuổi 28, con cái đã vào mẫu giáo rồi, còn Chu Hồng Vũ đến nay vẫn chưa có người yêu. Điều này khiến cha mẹ nhà họ Chu lo lắng đến nỗi bạc tóc.
Thế nhưng Chu Hồng Vũ lại không bận tâm. Đối với anh, việc quan trọng nhất chính là đất nước, chưa kể anh suốt ngày ở trong quân đội, làm gì có thời gian để gặp gỡ nữ đồng chí nào?
Cha mẹ anh luôn muốn giới thiệu người để anh xem mắt, nhưng anh liên tục tìm cớ để thoái thác.
“Thế nào rồi, khi nào gặp mặt? Bác trai bác gái chắc đã sắp xếp cho anh không ít người rồi đúng không?” Triệu Càn Nhạc trêu đùa.
Chu Hồng Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ đáp: “Ừ, ngày mai bắt đầu gặp.”
Thật ra Chu Hồng Vũ không quan tâm lắm đến chuyện xem mắt, 28 tuổi chưa kết hôn thì đã sao? Đơn giản là anh luôn bận công việc mà thôi. Hơn nữa, anh suốt ngày ở trong quân đội, nếu muốn xem mắt thì phải ra khỏi đơn vị, rất phiền phức và tốn thời gian. Thà dành thời gian đó để huấn luyện còn hơn.
Nhưng lần này, anh không thể từ chối được nữa.
Điều mà Triệu Càn Nhạc không biết, là các bậc trưởng bối trong nhà họ Chu đã trực tiếp tìm đến lãnh đạo của Chu Hồng Vũ.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, anh bắt buộc phải nghỉ phép, và khi nghỉ thì phải về nhà để tham gia các buổi xem mắt do gia đình sắp xếp.
Đây mới là điều khiến Chu Hồng Vũ cảm thấy phiền phức.
Ban đầu anh không muốn về, nhưng mẹ anh đã gọi điện khóc lóc, nói rằng anh là con trai duy nhất của nhà họ Chu đời thứ chín. Nếu anh không kết hôn sinh con, thì cha mẹ anh làm sao ăn nói với liệt tổ liệt tông?
Thôi thì xem mắt thì xem mắt, nhưng nếu không thành thì chẳng phải mỗi lần nghỉ phép sau này anh đều phải về nhà để tiếp tục xem mắt sao?
Chu Hồng Vũ khẽ nhíu mày, không gian trong xe bỗng trở nên im lặng.
~
Chu Hồng Vũ thấy cô đã nhận lỗi nghiêm túc, liền quay người rời đi, cây gậy trong tay anh cũng bị ném vào một góc khuất.
Con hẻm này không dài, Chu Hồng Vũ chỉ mất khoảng hai mươi phút từ khi vào đến lúc ra ngoài.
Triệu Càn Nhạc ngồi sau vô-lăng, đợi Chu Hồng Vũ ngồi lên xe mới hỏi: "Thế nào, Đoàn trưởng Chu, có phát hiện ra ai khả nghi không?"
"Không có."
Chu Hồng Vũ thắt dây an toàn, giọng điềm đạm: “Tôi đã đi dạo hai vòng quanh con phố này, nhưng không thấy nữ đồng chí nào khả nghi. Có lẽ người đó đã rời đi rồi.”
Từ lúc có người báo án cho đến khi họ nhận được thông tin và lái xe đến hiện trường, cũng đã qua một khoảng thời gian. Việc nữ đồng chí đó rời đi là chuyện bình thường.
Triệu Càn Nhạc không hề nghi ngờ tính xác thực trong lời nói của Chu Hồng Vũ.
Đợi đến khi xe đã lăn bánh, anh mới nhớ đến thắc mắc trong lòng mình và hỏi: “Chu đoàn trưởng à, nghe nói lần này anh nghỉ hẳn nửa tháng, không lẽ là vì chuyện xem mắt sao? Tôi nhớ trước đây anh rất ghét chuyện này mà?”
Chu Hồng Vũ năm nay đã 28 tuổi, chưa có hôn thê, không có người yêu, thậm chí còn không có một người bạn nữ nào thân thiết để trò chuyện.
Nhìn người ta, ở tuổi 28, con cái đã vào mẫu giáo rồi, còn Chu Hồng Vũ đến nay vẫn chưa có người yêu. Điều này khiến cha mẹ nhà họ Chu lo lắng đến nỗi bạc tóc.
Thế nhưng Chu Hồng Vũ lại không bận tâm. Đối với anh, việc quan trọng nhất chính là đất nước, chưa kể anh suốt ngày ở trong quân đội, làm gì có thời gian để gặp gỡ nữ đồng chí nào?
Cha mẹ anh luôn muốn giới thiệu người để anh xem mắt, nhưng anh liên tục tìm cớ để thoái thác.
“Thế nào rồi, khi nào gặp mặt? Bác trai bác gái chắc đã sắp xếp cho anh không ít người rồi đúng không?” Triệu Càn Nhạc trêu đùa.
Chu Hồng Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ đáp: “Ừ, ngày mai bắt đầu gặp.”
Thật ra Chu Hồng Vũ không quan tâm lắm đến chuyện xem mắt, 28 tuổi chưa kết hôn thì đã sao? Đơn giản là anh luôn bận công việc mà thôi. Hơn nữa, anh suốt ngày ở trong quân đội, nếu muốn xem mắt thì phải ra khỏi đơn vị, rất phiền phức và tốn thời gian. Thà dành thời gian đó để huấn luyện còn hơn.
Nhưng lần này, anh không thể từ chối được nữa.
Điều mà Triệu Càn Nhạc không biết, là các bậc trưởng bối trong nhà họ Chu đã trực tiếp tìm đến lãnh đạo của Chu Hồng Vũ.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, anh bắt buộc phải nghỉ phép, và khi nghỉ thì phải về nhà để tham gia các buổi xem mắt do gia đình sắp xếp.
Đây mới là điều khiến Chu Hồng Vũ cảm thấy phiền phức.
Ban đầu anh không muốn về, nhưng mẹ anh đã gọi điện khóc lóc, nói rằng anh là con trai duy nhất của nhà họ Chu đời thứ chín. Nếu anh không kết hôn sinh con, thì cha mẹ anh làm sao ăn nói với liệt tổ liệt tông?
Thôi thì xem mắt thì xem mắt, nhưng nếu không thành thì chẳng phải mỗi lần nghỉ phép sau này anh đều phải về nhà để tiếp tục xem mắt sao?
Chu Hồng Vũ khẽ nhíu mày, không gian trong xe bỗng trở nên im lặng.
~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.