Xuyên Về Thập Niên 70 Thành Mẹ Kế, Nuôi Dạy Con Cái
Chương 8: Suy Nghĩ Trước Khi Cưới 3
Nguyên Nguyệt Nguyệt Bán
07/01/2022
Cha Tống nhìn chằm chằm con gái: "Năm ngoái con đột nhiên trở lại, mẹ con cảm thấy con có chuyện, yêm nói mẹ con chắn suy nghĩ nhiều rồi, về sau nghe người ta nó đại học đều bị dừng lại hết việc học, cũng không nghĩ sâu thêm, có phải là chuyện xảy ra vào thời điểm đó?"
"Đúng vậy." Tống Chiêu Đệ nhẹ nhàng nói, "Anh ta đáp ứng muốn cưới con, con và anh ta liền…." Cô giả vờ bộ dáng đáng thương, tâm trạng khổ sở và thẹn thùng, chấp nhận nghe cha mẹ dạy bảo, Tống Chiêu Đệ cúi đầu xuống, xem ra cực giống với việc không dám nhìn mặt cha mẹ.
Bỗng chốc, nước mắt của mẹ Tống tuôn ra như bão táp, một phen đem con gái vào lòng mình.
Thời kỳ ba năm trắc trở, một ngày chỉ được ăn có một bữa cơm, lúc đó mẹ Tống cũng không rơi qua một giọt lệ. Giờ phút này nước mắt của mẹ Tống lại thi nhau rơi xuống, thấm hết vào quần áo của Tống Chiêu Đệ, cũng đánh một gậy vào trong lòng Tống Chiêu Đệ.
Lưu Linh là một nữ cường nhân, kiếp trước đạt được giải Oscar, hay đi trên thảm đỏ Cannes, cũng từng tạo ra thương hiệu thời trang của riêng mình, trải qua vô số trắc trở, tự nhận là trên thế gian này không còn chuyện gì có thể khiến cô chảy nước mắt được nữa.
Nghe giọng khóc thút thít của mẹ Tống, dư quang khóe mắt liền chú ý tới nửa đầu đều có tóc bạc của cha Tống đang đỡ khung cửa mà lén lút gạt lệ, Lưu Linh vốn đã sớm quên tư vị của nước mắt là như thế nào, bây giờ khóe mắt liền ươn ướt: "Cha, mẹ, mọi chuyện đều qua cả rồi. Con, con cùng anh ta trước khi kết hôn liền phát hiện anh ta là loại người gì, chứ mà để sau khi kết hôn với anh ta mới biết còn khổ hơn."
" Chiêu Đệ của yêm à, sao tâm của con lại lớn như vậy chứ." Mẹ Tống oa một tiếng, lại khóc lớn lên.
Lưu Linh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng mẹ Tống, trong lòng nói, tâm của con gái mẹ không hề lớn, từ sau khi Triệu Ngân đi, đêm nào cô ấy cũng che chăn mà khóc. Nếu không phải khóc nhiều như thế, linh hồn cũng sẽ không đổi thành Lưu Linh cô: "Mẹ, Chung Kiến Quốc có ba đứa con nhỏ, con cũng chỉ có một người yêu, anh ta không dám ghét bỏ con. Mẹ và cha đừng có lo lắng."
"Cậu ta là không dám ghét bỏ con, cậu ta còn trông chờ con giúp nó trông nom mấy đứa trẻ." Ông Tống lau nước mắt, "Vương gia bên kia sao nói?"
Tống Chiêu Đệ lại cẩn thận hồi tưởng một phen: " Cái gì đều không cần phải nói, chúng ta chưa thu đồ vật của Vương gia, không cần thiết phải giải thích cùng Vương gia. Chung Kiến Quốc là quân nhân, Vương gia không dám đắc tội Chung Kiến Quốc, cũng không dám khó xử nhà chúng ta.
"Cha, mẹ, người nhà quê đều rất bảo thủ, Vương gia nếu như biết con đã quen qua bạn trai, nhất định cho rằng con là một đứa con gái bất chính, lúc trước con mới một mực do dự." Đây là lời nói thật, nhưng là nguyên chủ không nghĩ đến điểm này.
"Haz, con nghĩ đúng rồi. Người nhà quê chúng ta quan tâm nhất là sự trong sạch của một cô gái, trái lại không quan tâm cô gái đó có học vấn cao như thế nào, con không gả cho Chung Kiến Quốc, sau này cũng phải gả cho người thành thị." Cha Tống nhìn về phía mẹ Tống, "Chuyện của Chiêu Đệ cứ định như vậy đi. Chúng ta là ở chờ ở nhà, hay là đi vào thành phố?"
Mẹ Tống không chút suy nghĩ: "Yêm gả con gái đi, nào có đạo lý phải đưa tới cửa nhà họ, kêu cậu ta tự mình tới. Cậu ta không tới, cậu ta không tới, yêm, yêm liền nuôi Chiêu Đệ cả đời."
" Mẹ, nhỏ giọng chút, chị cả sẽ nghe thấy ." Tống Chiêu Đệ vội vã nhắc nhở.
Theo bản năng mẹ Tống lấy tay che miệng lại, rồi nhìn về bên ngoài, nghe được loáng thoáng thanh âm cọ nồi: "Cách khá xa, không nghe được." Chuyển hướng về phía cha Tống, "Yêm ngày mai liền mang Chiêu Đệ đi may hai bộ quần áo?"
"Chúng ta nhà có phiếu vải sao?" Tống Chiêu Đệ hỏi.
Mẹ Tống nghẹn một chút: "Mẹ đi tìm người đổi."
"Đừng đổi ." Tống Chiêu Đệ nói, " Chờ Chung Kiến Quốc đến đây, con kêu anh ta đi đổi."
Cha Tống gật đầu: "Chiêu Đệ nói đúng. Mặc dù Chiêu Đệ nhà chúng ta có quen biết bạn trai, nhưng tốt xấu gì cũng là một sinh viên, gả cho Chung Kiến Quốc là phúc khí mà kiếp trước của cậu ta đã tu luyện được, tất nhiên phải để cho câụ ta giúp Chiêu Đệ may quần áo mới."
" Mẹ, đừng khóc." Theo bản năng Tống Chiêu Đệ đi tìm giấy, lại nghĩ ra thời đại này cũng không phải năm 2006, 2007, mà là năm 1967, cô học cách làm của người thời đại này, giơ lên tay áo mà lau nước mắt cho mẹ Tống, " Nếu như Chung Kiến Quốc là Trung Úy, một tháng được mấy chục khối tiền, con cũng không gả cho anh ta. Mẹ và cha chớ có suy nghĩ quá nhiều, hết thảy chờ con trông thấy người lại bàn sau."
"Đúng vậy !" Cha Tống nói thêm, "Tốt nghiệp đại học rồi tham gia quân đội được tám năm, vẫn chỉ là một Trung Úy, người như vậy có khi còn không bằng Vương Đắc Quý."
Mẹ Tống: "Nhưng mà Vương Đắc Quý cũng không thể gả, nếu cậu ta biết Chiêu Đệ của yêm... Không chừng sao ghét bỏ con gái của yêm." Lời vừa nói ra, nước mắt lại tuôn trào. Mẹ Tống tin con gái nhà mình chỉ quen qua một người bạn trai, người khác không biết sẽ không tin tưởng, "Chiêu Đệ của yêm, sao con lại có mệnh khổ như vậy."
"Đúng vậy." Tống Chiêu Đệ nhẹ nhàng nói, "Anh ta đáp ứng muốn cưới con, con và anh ta liền…." Cô giả vờ bộ dáng đáng thương, tâm trạng khổ sở và thẹn thùng, chấp nhận nghe cha mẹ dạy bảo, Tống Chiêu Đệ cúi đầu xuống, xem ra cực giống với việc không dám nhìn mặt cha mẹ.
Bỗng chốc, nước mắt của mẹ Tống tuôn ra như bão táp, một phen đem con gái vào lòng mình.
Thời kỳ ba năm trắc trở, một ngày chỉ được ăn có một bữa cơm, lúc đó mẹ Tống cũng không rơi qua một giọt lệ. Giờ phút này nước mắt của mẹ Tống lại thi nhau rơi xuống, thấm hết vào quần áo của Tống Chiêu Đệ, cũng đánh một gậy vào trong lòng Tống Chiêu Đệ.
Lưu Linh là một nữ cường nhân, kiếp trước đạt được giải Oscar, hay đi trên thảm đỏ Cannes, cũng từng tạo ra thương hiệu thời trang của riêng mình, trải qua vô số trắc trở, tự nhận là trên thế gian này không còn chuyện gì có thể khiến cô chảy nước mắt được nữa.
Nghe giọng khóc thút thít của mẹ Tống, dư quang khóe mắt liền chú ý tới nửa đầu đều có tóc bạc của cha Tống đang đỡ khung cửa mà lén lút gạt lệ, Lưu Linh vốn đã sớm quên tư vị của nước mắt là như thế nào, bây giờ khóe mắt liền ươn ướt: "Cha, mẹ, mọi chuyện đều qua cả rồi. Con, con cùng anh ta trước khi kết hôn liền phát hiện anh ta là loại người gì, chứ mà để sau khi kết hôn với anh ta mới biết còn khổ hơn."
" Chiêu Đệ của yêm à, sao tâm của con lại lớn như vậy chứ." Mẹ Tống oa một tiếng, lại khóc lớn lên.
Lưu Linh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng mẹ Tống, trong lòng nói, tâm của con gái mẹ không hề lớn, từ sau khi Triệu Ngân đi, đêm nào cô ấy cũng che chăn mà khóc. Nếu không phải khóc nhiều như thế, linh hồn cũng sẽ không đổi thành Lưu Linh cô: "Mẹ, Chung Kiến Quốc có ba đứa con nhỏ, con cũng chỉ có một người yêu, anh ta không dám ghét bỏ con. Mẹ và cha đừng có lo lắng."
"Cậu ta là không dám ghét bỏ con, cậu ta còn trông chờ con giúp nó trông nom mấy đứa trẻ." Ông Tống lau nước mắt, "Vương gia bên kia sao nói?"
Tống Chiêu Đệ lại cẩn thận hồi tưởng một phen: " Cái gì đều không cần phải nói, chúng ta chưa thu đồ vật của Vương gia, không cần thiết phải giải thích cùng Vương gia. Chung Kiến Quốc là quân nhân, Vương gia không dám đắc tội Chung Kiến Quốc, cũng không dám khó xử nhà chúng ta.
"Cha, mẹ, người nhà quê đều rất bảo thủ, Vương gia nếu như biết con đã quen qua bạn trai, nhất định cho rằng con là một đứa con gái bất chính, lúc trước con mới một mực do dự." Đây là lời nói thật, nhưng là nguyên chủ không nghĩ đến điểm này.
"Haz, con nghĩ đúng rồi. Người nhà quê chúng ta quan tâm nhất là sự trong sạch của một cô gái, trái lại không quan tâm cô gái đó có học vấn cao như thế nào, con không gả cho Chung Kiến Quốc, sau này cũng phải gả cho người thành thị." Cha Tống nhìn về phía mẹ Tống, "Chuyện của Chiêu Đệ cứ định như vậy đi. Chúng ta là ở chờ ở nhà, hay là đi vào thành phố?"
Mẹ Tống không chút suy nghĩ: "Yêm gả con gái đi, nào có đạo lý phải đưa tới cửa nhà họ, kêu cậu ta tự mình tới. Cậu ta không tới, cậu ta không tới, yêm, yêm liền nuôi Chiêu Đệ cả đời."
" Mẹ, nhỏ giọng chút, chị cả sẽ nghe thấy ." Tống Chiêu Đệ vội vã nhắc nhở.
Theo bản năng mẹ Tống lấy tay che miệng lại, rồi nhìn về bên ngoài, nghe được loáng thoáng thanh âm cọ nồi: "Cách khá xa, không nghe được." Chuyển hướng về phía cha Tống, "Yêm ngày mai liền mang Chiêu Đệ đi may hai bộ quần áo?"
"Chúng ta nhà có phiếu vải sao?" Tống Chiêu Đệ hỏi.
Mẹ Tống nghẹn một chút: "Mẹ đi tìm người đổi."
"Đừng đổi ." Tống Chiêu Đệ nói, " Chờ Chung Kiến Quốc đến đây, con kêu anh ta đi đổi."
Cha Tống gật đầu: "Chiêu Đệ nói đúng. Mặc dù Chiêu Đệ nhà chúng ta có quen biết bạn trai, nhưng tốt xấu gì cũng là một sinh viên, gả cho Chung Kiến Quốc là phúc khí mà kiếp trước của cậu ta đã tu luyện được, tất nhiên phải để cho câụ ta giúp Chiêu Đệ may quần áo mới."
" Mẹ, đừng khóc." Theo bản năng Tống Chiêu Đệ đi tìm giấy, lại nghĩ ra thời đại này cũng không phải năm 2006, 2007, mà là năm 1967, cô học cách làm của người thời đại này, giơ lên tay áo mà lau nước mắt cho mẹ Tống, " Nếu như Chung Kiến Quốc là Trung Úy, một tháng được mấy chục khối tiền, con cũng không gả cho anh ta. Mẹ và cha chớ có suy nghĩ quá nhiều, hết thảy chờ con trông thấy người lại bàn sau."
"Đúng vậy !" Cha Tống nói thêm, "Tốt nghiệp đại học rồi tham gia quân đội được tám năm, vẫn chỉ là một Trung Úy, người như vậy có khi còn không bằng Vương Đắc Quý."
Mẹ Tống: "Nhưng mà Vương Đắc Quý cũng không thể gả, nếu cậu ta biết Chiêu Đệ của yêm... Không chừng sao ghét bỏ con gái của yêm." Lời vừa nói ra, nước mắt lại tuôn trào. Mẹ Tống tin con gái nhà mình chỉ quen qua một người bạn trai, người khác không biết sẽ không tin tưởng, "Chiêu Đệ của yêm, sao con lại có mệnh khổ như vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.