Xuyên Về Thập Niên 70 Thành Mẹ Kế, Nuôi Dạy Con Cái
Chương 9: Suy Nghĩ Trước Khi Cưới 4
Nguyên Nguyệt Nguyệt Bán
07/01/2022
"Sao còn khóc nữa ?" Chị cả Tống đi tới, chân mày nhíu chặt, "Mẹ, Chiêu Đệ chướng mắt Vương Đắc Quý, lại không muốn gả cho Chung Kiến Quốc, ngày khác yêm đi xưởng gia cụ để làm việc sẽ hỏi nhà ai có con trai tuổi tác không chênh mấy so với Chiêu Đệ."
Mẹ Tống thu hồi nước mắt: "Đừng hỏi . Mẹ là lo lắng mẹ kế làm không tốt. Con cái nhà người ta, đánh không được mắng không xong, không đánh không mắng không thành tài, Chung Kiến Quốc còn oán trách Chiêu Đệ. Mẹ nghĩ đến những thứ này thì tâm lý đều sợ đến phát hoảng."
"Đánh không được mắng không xong, để nó đói ba ngày liền thành thực ." Chị cả Tống nhìn về phía Tống Chiêu Đệ, "Chung Kiến Quốc dám che chở, liền không cho anh ta gặp con nữa."
Tống Chiêu Đệ cố ý hỏi: "Nếu Chung Kiến Quốc đuổi em đi thì sao?"
"Trở về nhà." Chị cả Tống không chút suy nghĩ, buột miệng nói ra, "Em là sinh viên, dù có gả hai lần cũng sẽ có người cưới, chúng ta không chấp nhận để cậu ta bắt nạt em được."
Mồng ba, tháng mười, chạng vạng tối, mẹ Tống từ đội sản xuất trở về, liền thấy trong ngoài chuồng heo và dê đều được quét sạch sẽ, Tống Chiêu Đệ đang ngồi xổm trên đất băm nhỏ thức ăn cho vịt, nhìn có vẻ rất bận rộn.
"Chiêu Đệ à, nghỉ ngơi đã." Mẹ Tống bê ra cái ghế nhỏ ngồi bên cạnh Tống Chiêu Đệ "Hôm nay đã là mồng ba rồi, Chung Kiến Quốc còn chưa thấy mặt mũi đâu, có cần kêu chị của con vào trong thành phố hỏi một chút hay không?"
Tống Chiêu Đệ dừng lại: "Chả nhẽ đi hỏi dì họ là sao Chung Kiến Quốc còn chưa có đến? Đừng hỏi . Ngày đó, chúng ta chưa trả lời bà ta, giờ anh rể đi qua hỏi bà ta, còn chưa đủ để bà ta ép buộc đâu."
"Chuyện đại sự cả đời của con, chúng ta liền để chị ấy ép buộc mấy câu thôi." Mẹ Tống thở dài nói, "Sau này con gả cho Chung Kiến Quốc, gặp vào năm mất mùa, mẹ và cha con cũng không cần lo lắng con bị đói bụng."
Chung Kiến Quốc có đến ba đứa nhỏ, lão đại năm tuổi, lão nhị ba tuổi, lão tam mới đầy một tuổi. Tống Chiêu Đệ không lo lắng Chung Kiến Quốc không đến, mà cô chỉ sợ dị họ Triệu Ngân của mình, cũng chính là mẹ kế của Chung Kiến Quốc đứng ở giữa giở trò xấu chọc giận Chung Kiến Quốc. Làm Chung Kiến Quốc thà rằng không cưới, cũng không cần đứa cháu họ của mẹ kế là cô đây.
"Lại đợi thêm hai ngày." Lưu Linh mơ hồ nhớ được lúc thế đạo loạn nhất cũng không ảnh hưởng đến quân đội, quân đội giống như một thế ngoại đào nguyên. Chung Kiến Quốc nếu thật là sĩ quan cao cấp, chứng tỏ anh ta cũng không phải kẻ tầm thường, cũng không phải người có suy nghĩ ếch ngồi đáy giếng.
Kiếp trước Lưu Linh thần tượng chính là nhân dân công an. Tuy nói Chung Kiến Quốc là hải quân, cùng với nghề nghiệp mà cô thần tượng đều không giống nhau, Lưu Linh tin tưởng bản thân, Chung Kiến Quốc đừng làm chuyện gì quá mức, cô có thể nhịn được mà không so đo cùng đối phương.
Đối tượng đổi thành Vương Đắc Quý, Lưu Linh biến thành Tống Chiêu Đệ có thể bảo đảm, cô không có kiên nhẫn để ứng phó. Ngày khác gặp phải chuyện gì, chỉ dựa vào Vương Đắc Quý là một người công nhân cũng không thể che chở cho vợ con của mình được.
Càng huống chi điều kiện của Chung Kiến Quốc nếu đặt ở trong thành phố cũng rất phát triển, Tống Chiêu Đệ nói, "Nếu như anh ta còn chưa tới, liền kêu anh rể đi tìm anh cả của Chung Kiến Quốc hỏi xem sao."
Hai mắt mẹ Tống sáng lên: " Đúng rồi, chúng ta không cần đi tìm dì của con, có thể bỏ qua chị ấy để đi tìm lão đại Chung gia, rồi hỏi cậu ta xem rốt cuộc Chung Kiến Quốc có ý gì."
"Tiểu Chung à, ở bên này lắc lư cái gì, tại sao còn không trở về nhà?"
Chung Kiến Quốc quay đầu nhìn lại, kinh ngạc nói: "Tư lệnh, vì sao ngài cũng từ Thủ đô trở về?"
"Khỏi cần quản tôi, tôi đang hỏi cậu đấy." Người đàn ông ngoài 50 tuổi ăn mặc một thân quân trang xanh đen nói, "Nghe sư trưởng của các cậu nói, người trong nhà cậu điện báo tới là đã giúp cậu tìm được đối tượng mới. Anh ta đã phê duyệt cho cậu rồi, làm sao còn không đi?"
Chung Kiến Quốc khá là bất ngờ: "Sao đến cả loại chuyện này mà Sư trưởng cũng có thể nói cùng với Ngài chứ."
Mẹ Tống thu hồi nước mắt: "Đừng hỏi . Mẹ là lo lắng mẹ kế làm không tốt. Con cái nhà người ta, đánh không được mắng không xong, không đánh không mắng không thành tài, Chung Kiến Quốc còn oán trách Chiêu Đệ. Mẹ nghĩ đến những thứ này thì tâm lý đều sợ đến phát hoảng."
"Đánh không được mắng không xong, để nó đói ba ngày liền thành thực ." Chị cả Tống nhìn về phía Tống Chiêu Đệ, "Chung Kiến Quốc dám che chở, liền không cho anh ta gặp con nữa."
Tống Chiêu Đệ cố ý hỏi: "Nếu Chung Kiến Quốc đuổi em đi thì sao?"
"Trở về nhà." Chị cả Tống không chút suy nghĩ, buột miệng nói ra, "Em là sinh viên, dù có gả hai lần cũng sẽ có người cưới, chúng ta không chấp nhận để cậu ta bắt nạt em được."
Mồng ba, tháng mười, chạng vạng tối, mẹ Tống từ đội sản xuất trở về, liền thấy trong ngoài chuồng heo và dê đều được quét sạch sẽ, Tống Chiêu Đệ đang ngồi xổm trên đất băm nhỏ thức ăn cho vịt, nhìn có vẻ rất bận rộn.
"Chiêu Đệ à, nghỉ ngơi đã." Mẹ Tống bê ra cái ghế nhỏ ngồi bên cạnh Tống Chiêu Đệ "Hôm nay đã là mồng ba rồi, Chung Kiến Quốc còn chưa thấy mặt mũi đâu, có cần kêu chị của con vào trong thành phố hỏi một chút hay không?"
Tống Chiêu Đệ dừng lại: "Chả nhẽ đi hỏi dì họ là sao Chung Kiến Quốc còn chưa có đến? Đừng hỏi . Ngày đó, chúng ta chưa trả lời bà ta, giờ anh rể đi qua hỏi bà ta, còn chưa đủ để bà ta ép buộc đâu."
"Chuyện đại sự cả đời của con, chúng ta liền để chị ấy ép buộc mấy câu thôi." Mẹ Tống thở dài nói, "Sau này con gả cho Chung Kiến Quốc, gặp vào năm mất mùa, mẹ và cha con cũng không cần lo lắng con bị đói bụng."
Chung Kiến Quốc có đến ba đứa nhỏ, lão đại năm tuổi, lão nhị ba tuổi, lão tam mới đầy một tuổi. Tống Chiêu Đệ không lo lắng Chung Kiến Quốc không đến, mà cô chỉ sợ dị họ Triệu Ngân của mình, cũng chính là mẹ kế của Chung Kiến Quốc đứng ở giữa giở trò xấu chọc giận Chung Kiến Quốc. Làm Chung Kiến Quốc thà rằng không cưới, cũng không cần đứa cháu họ của mẹ kế là cô đây.
"Lại đợi thêm hai ngày." Lưu Linh mơ hồ nhớ được lúc thế đạo loạn nhất cũng không ảnh hưởng đến quân đội, quân đội giống như một thế ngoại đào nguyên. Chung Kiến Quốc nếu thật là sĩ quan cao cấp, chứng tỏ anh ta cũng không phải kẻ tầm thường, cũng không phải người có suy nghĩ ếch ngồi đáy giếng.
Kiếp trước Lưu Linh thần tượng chính là nhân dân công an. Tuy nói Chung Kiến Quốc là hải quân, cùng với nghề nghiệp mà cô thần tượng đều không giống nhau, Lưu Linh tin tưởng bản thân, Chung Kiến Quốc đừng làm chuyện gì quá mức, cô có thể nhịn được mà không so đo cùng đối phương.
Đối tượng đổi thành Vương Đắc Quý, Lưu Linh biến thành Tống Chiêu Đệ có thể bảo đảm, cô không có kiên nhẫn để ứng phó. Ngày khác gặp phải chuyện gì, chỉ dựa vào Vương Đắc Quý là một người công nhân cũng không thể che chở cho vợ con của mình được.
Càng huống chi điều kiện của Chung Kiến Quốc nếu đặt ở trong thành phố cũng rất phát triển, Tống Chiêu Đệ nói, "Nếu như anh ta còn chưa tới, liền kêu anh rể đi tìm anh cả của Chung Kiến Quốc hỏi xem sao."
Hai mắt mẹ Tống sáng lên: " Đúng rồi, chúng ta không cần đi tìm dì của con, có thể bỏ qua chị ấy để đi tìm lão đại Chung gia, rồi hỏi cậu ta xem rốt cuộc Chung Kiến Quốc có ý gì."
"Tiểu Chung à, ở bên này lắc lư cái gì, tại sao còn không trở về nhà?"
Chung Kiến Quốc quay đầu nhìn lại, kinh ngạc nói: "Tư lệnh, vì sao ngài cũng từ Thủ đô trở về?"
"Khỏi cần quản tôi, tôi đang hỏi cậu đấy." Người đàn ông ngoài 50 tuổi ăn mặc một thân quân trang xanh đen nói, "Nghe sư trưởng của các cậu nói, người trong nhà cậu điện báo tới là đã giúp cậu tìm được đối tượng mới. Anh ta đã phê duyệt cho cậu rồi, làm sao còn không đi?"
Chung Kiến Quốc khá là bất ngờ: "Sao đến cả loại chuyện này mà Sư trưởng cũng có thể nói cùng với Ngài chứ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.