Xuyên Về Thập Niên 70 Thành Mẹ Kế, Nuôi Dạy Con Cái
Chương 32: Trong Khi Kết Hôn 2
Nguyên Nguyệt Nguyệt Bán
10/01/2022
Cùng lúc đó, thôn Tống nhỏ ở ngoài trăm dặm, mẹ Tống thấy Tống Chiêu Đệ chỉ cần thời gian một nén nhang đã dùng vải cắt hết thành bảy bộ quần áo, thì bà vừa lo lắng vừa kinh ngạc nói: " Con gái à, con làm từ từ thôi, mẹ không cần gấp đâu."
Mẹ Tống và chị cả Tống đều chưa nghe nói về máy may bao giờ, Tống Chiêu Đệ cũng không trông chờ có thể mượn được người khác máy may, toàn bộ quần áo đều là cô may tay, còn có ba đôi giày nữa đang chờ cô làm, cô không gấp cũng không được: "Mẹ, con làm một lát nữa sẽ nghỉ, sẽ không để bản thân phải mệt mỏi đâu."
" Mẹ không lo lắng con để bản thân mình mệt mỏi." Bình thường, sau khi ăn xong bữa sáng, chị cả Tống phải đi xưởng gia cụ, bây giờ đã có xe đạp, chị cả Tống và Lưu Dương đem chuồng heo quét dọn sạch sẽ, lại đem nước đổ đầy trong vại, đoán chừng còn có một ít thời gian, liền đi gian nhà chính nhìn vải trong tay Tống Chiêu Đệ, "Mẹ là sợ con đem vải làm hỏng nó."
Tống Chiêu Đệ bỗng ngừng tay, ngẩng đầu lên, mẹ Tống gật đầu.
"Mẹ à." Tống Chiêu Đệ không còn lời nào để nói, "Con của mẹ còn không bằng mấy tấm vải này sao?" Không đợi bà mở miệng thì cô lại nói, "Mẹ nhanh chóng đi lấy công điểm đi."
Chị cả Tống hé miệng cười tươi, thấy Lưu Dương đã dắt xe ra liền nhìn mẹ Tống nói: "Đừng xem nữa, mẹ. Nó đem quần áo làm hỏng, liền bảo Chung Kiến Quốc lại mua cho nó. Dù sao Chung Kiến Quốc cũng không thiếu tiền."
"Tiền của Chung Kiến Quốc cũng không phải từ trên trời rớt xuống." Mẹ Tống nhìn Tống Chiêu Đệ bắt đầu may quần áo, lại muốn nói cái gì đều đã muộn, đi theo con gái lớn đi ra ngoài.
Chị cả Tống chỉ xe đạp nói: "Mẹ, mẹ ngồi lên, để con gọi Lưu Dương mang người ra ruộng."
"Yêm không cần ngồi đâu." Mẹ Tống xua tay lia lịa, "Yêm còn muốn sống thêm hai năm nữa."
Lưu Dương bất đắc dĩ nói: "Mẹ, sẽ không để mẹ bị ngã đâut." Dư quang khóe mắt lưu ý đến mẹ anh cũng ở đây, liền nói, "Mẹ, yêm chở mẹ."
Sắc mặt Dương thị hơi sợ: "Yêm không tin con đâu. Ngày khác Chung Kiến Quốc tới đây, để yêm bảo Chung Kiến Quốc chở yêm ngồi một lúc."
Lưu Dương chán nản: "Vợ à, để anh chở."
"Anh cứ đi chậm thôi." Chị cả Tống buông mẹ Tống ra, vừa đi vừa nói, "Em vẫn còn thời gian, sẽ không sợ đến trễ."
Tống Chiêu Đệ phì cười, cao giọng nói: " Anh rể à, nếu anh làm ngã chị gái em—— "
"Không có khả năng!" Lưu Dương nói trở về một câu, liền nhảy lên xe, nghiêng đầu nhìn vợ của mình nói, "Lên đi."
Mẹ Tống và Dương thị vội vã đuổi theo, nhìn chị cả Tống ôm eo Lưu Dương, cả người Lưu Dương run lẩy bẩy, xe đi loạng choạng mà đạp về hướng cửa thôn, bà lo lắng hỏi, "Sẽ không bị ngã chứ ?"
"Chắc là sẽ không." Dương thị nói xong nhưng trong lòng rất chột dạ, một ngày sau đó đều đứng ngồi không yên.
Chạng vạng tối, Tống Chiêu Đệ đem quần áo của mẹ Tống, cha Tống và hai đứa cháu ngoại làm xong, ngoài cửa vang lên tiếng đinh linh linh. Không đợi Tống Chiêu Đệ hỏi có phải chị cả trở lại hay không, liền thấy đến thân thể xương cốt bất hảo Dương thị vèo một chút chạy đến ngoài cửa, nhất thời hết sức vui mừng.
"An rể đã bị ngã xe có bị làm sao ở đâu không?" Tống Chiêu Đệ vừa duỗi eo, vừa đi ra ngoài, tới cửa thì trực tiếp hỏi như vậy.
Lưu Dương không chút suy nghĩ: "Cánh tay."
"Ngã?" Dương thị kinh hãi, "Xe không có sao chứ?"
Lưu Dương đang muốn nói là mình không bị sao, thì ý thức được mẹ của anh hỏi tới là "Xe" không phải là "Con trai", cả người vô lực: "Mẹ, con trai của mẹ là một người sống sờ sờ đang đứng ở đây, còn không bằng một cái xe đạp sao?"
"Anh không cần cảm thấy tủi thân đâu, em đây còn không bằng mấy tấm vải nữa kìa." Tống Chiêu Đệ vỗ bả vai của anh rể cô: " Chị gái em đâu?"
Lưu Dương: "Ở đại đội nhìn mọi người giết heo."
Bây giờ vẫn còn chế độ phân phối sản phẩm theo lao động, thời kỳ đại tập thể, mặc dù trong thôn cho phép xã viên tự mình nuôi gia súc, thì đến lúc làm thịt gia súc cũng phải cung cấp cho đội sản xuất một phần. Chỉ vì là lúc xã viên nuôi gia súc sẽ ảnh hưởng đến công điểm của mỗi người.
Ngày mồng chín là tiệc mừng cưới, ngày mai liền phải đem thức ăn chuẩn bị cho ổn thỏa. Nhưng mà vào ban ngày, mọi người đều phải đi chấm công, không có thời gian giết heo, liền tập hợp những thanh niên mới lớn không cần đi chấm công điểm mà đi đại đội giết heo. Vừa vặn đem yêu cầu phải nộp lên đội sản xuất một phần thịt heo hoàn thành.
Lúc này, người trong thôn Tống nhỏ đều biết đối tượng của Tống Chiêu Đệ là một đoàn trưởng, Tống Chiêu Đệ gả gấp ra ngoài, mọi người cũng có thể hiểu được, tuy nhiên vẫn có không ít người vừa hâm mộ lại ghen tị nói mấy lời khó nghe.
Chị cả Tống đến đại độ, liền nghe được không ít lời chúc mừng của người dân nhưng giọng điệu lại là châm chọc gia đình bọn họ. Xách đầu heo đi theo sau cha mẹ của cô về đến nhà, liền nhịn không được hỏi: "Cha, ngày mồng 9, Vương Đắc Quý có tới hay không?"
"Cậu ta không biết Chiêu Đệ lấy chồng." Lưu Dương đem con trai lớn kéo đến bên cạnh, "Nhìn quần áo dì nhỏ làm cho con có đẹp mắt không?" Lời vừa nói xong liền ướm quần áo lên người cậu bé.
Mẹ Tống và chị cả Tống đều chưa nghe nói về máy may bao giờ, Tống Chiêu Đệ cũng không trông chờ có thể mượn được người khác máy may, toàn bộ quần áo đều là cô may tay, còn có ba đôi giày nữa đang chờ cô làm, cô không gấp cũng không được: "Mẹ, con làm một lát nữa sẽ nghỉ, sẽ không để bản thân phải mệt mỏi đâu."
" Mẹ không lo lắng con để bản thân mình mệt mỏi." Bình thường, sau khi ăn xong bữa sáng, chị cả Tống phải đi xưởng gia cụ, bây giờ đã có xe đạp, chị cả Tống và Lưu Dương đem chuồng heo quét dọn sạch sẽ, lại đem nước đổ đầy trong vại, đoán chừng còn có một ít thời gian, liền đi gian nhà chính nhìn vải trong tay Tống Chiêu Đệ, "Mẹ là sợ con đem vải làm hỏng nó."
Tống Chiêu Đệ bỗng ngừng tay, ngẩng đầu lên, mẹ Tống gật đầu.
"Mẹ à." Tống Chiêu Đệ không còn lời nào để nói, "Con của mẹ còn không bằng mấy tấm vải này sao?" Không đợi bà mở miệng thì cô lại nói, "Mẹ nhanh chóng đi lấy công điểm đi."
Chị cả Tống hé miệng cười tươi, thấy Lưu Dương đã dắt xe ra liền nhìn mẹ Tống nói: "Đừng xem nữa, mẹ. Nó đem quần áo làm hỏng, liền bảo Chung Kiến Quốc lại mua cho nó. Dù sao Chung Kiến Quốc cũng không thiếu tiền."
"Tiền của Chung Kiến Quốc cũng không phải từ trên trời rớt xuống." Mẹ Tống nhìn Tống Chiêu Đệ bắt đầu may quần áo, lại muốn nói cái gì đều đã muộn, đi theo con gái lớn đi ra ngoài.
Chị cả Tống chỉ xe đạp nói: "Mẹ, mẹ ngồi lên, để con gọi Lưu Dương mang người ra ruộng."
"Yêm không cần ngồi đâu." Mẹ Tống xua tay lia lịa, "Yêm còn muốn sống thêm hai năm nữa."
Lưu Dương bất đắc dĩ nói: "Mẹ, sẽ không để mẹ bị ngã đâut." Dư quang khóe mắt lưu ý đến mẹ anh cũng ở đây, liền nói, "Mẹ, yêm chở mẹ."
Sắc mặt Dương thị hơi sợ: "Yêm không tin con đâu. Ngày khác Chung Kiến Quốc tới đây, để yêm bảo Chung Kiến Quốc chở yêm ngồi một lúc."
Lưu Dương chán nản: "Vợ à, để anh chở."
"Anh cứ đi chậm thôi." Chị cả Tống buông mẹ Tống ra, vừa đi vừa nói, "Em vẫn còn thời gian, sẽ không sợ đến trễ."
Tống Chiêu Đệ phì cười, cao giọng nói: " Anh rể à, nếu anh làm ngã chị gái em—— "
"Không có khả năng!" Lưu Dương nói trở về một câu, liền nhảy lên xe, nghiêng đầu nhìn vợ của mình nói, "Lên đi."
Mẹ Tống và Dương thị vội vã đuổi theo, nhìn chị cả Tống ôm eo Lưu Dương, cả người Lưu Dương run lẩy bẩy, xe đi loạng choạng mà đạp về hướng cửa thôn, bà lo lắng hỏi, "Sẽ không bị ngã chứ ?"
"Chắc là sẽ không." Dương thị nói xong nhưng trong lòng rất chột dạ, một ngày sau đó đều đứng ngồi không yên.
Chạng vạng tối, Tống Chiêu Đệ đem quần áo của mẹ Tống, cha Tống và hai đứa cháu ngoại làm xong, ngoài cửa vang lên tiếng đinh linh linh. Không đợi Tống Chiêu Đệ hỏi có phải chị cả trở lại hay không, liền thấy đến thân thể xương cốt bất hảo Dương thị vèo một chút chạy đến ngoài cửa, nhất thời hết sức vui mừng.
"An rể đã bị ngã xe có bị làm sao ở đâu không?" Tống Chiêu Đệ vừa duỗi eo, vừa đi ra ngoài, tới cửa thì trực tiếp hỏi như vậy.
Lưu Dương không chút suy nghĩ: "Cánh tay."
"Ngã?" Dương thị kinh hãi, "Xe không có sao chứ?"
Lưu Dương đang muốn nói là mình không bị sao, thì ý thức được mẹ của anh hỏi tới là "Xe" không phải là "Con trai", cả người vô lực: "Mẹ, con trai của mẹ là một người sống sờ sờ đang đứng ở đây, còn không bằng một cái xe đạp sao?"
"Anh không cần cảm thấy tủi thân đâu, em đây còn không bằng mấy tấm vải nữa kìa." Tống Chiêu Đệ vỗ bả vai của anh rể cô: " Chị gái em đâu?"
Lưu Dương: "Ở đại đội nhìn mọi người giết heo."
Bây giờ vẫn còn chế độ phân phối sản phẩm theo lao động, thời kỳ đại tập thể, mặc dù trong thôn cho phép xã viên tự mình nuôi gia súc, thì đến lúc làm thịt gia súc cũng phải cung cấp cho đội sản xuất một phần. Chỉ vì là lúc xã viên nuôi gia súc sẽ ảnh hưởng đến công điểm của mỗi người.
Ngày mồng chín là tiệc mừng cưới, ngày mai liền phải đem thức ăn chuẩn bị cho ổn thỏa. Nhưng mà vào ban ngày, mọi người đều phải đi chấm công, không có thời gian giết heo, liền tập hợp những thanh niên mới lớn không cần đi chấm công điểm mà đi đại đội giết heo. Vừa vặn đem yêu cầu phải nộp lên đội sản xuất một phần thịt heo hoàn thành.
Lúc này, người trong thôn Tống nhỏ đều biết đối tượng của Tống Chiêu Đệ là một đoàn trưởng, Tống Chiêu Đệ gả gấp ra ngoài, mọi người cũng có thể hiểu được, tuy nhiên vẫn có không ít người vừa hâm mộ lại ghen tị nói mấy lời khó nghe.
Chị cả Tống đến đại độ, liền nghe được không ít lời chúc mừng của người dân nhưng giọng điệu lại là châm chọc gia đình bọn họ. Xách đầu heo đi theo sau cha mẹ của cô về đến nhà, liền nhịn không được hỏi: "Cha, ngày mồng 9, Vương Đắc Quý có tới hay không?"
"Cậu ta không biết Chiêu Đệ lấy chồng." Lưu Dương đem con trai lớn kéo đến bên cạnh, "Nhìn quần áo dì nhỏ làm cho con có đẹp mắt không?" Lời vừa nói xong liền ướm quần áo lên người cậu bé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.