Xuyên Về Thập Niên 70: Tôi Bị Nam Thanh Niên Trí Thức Tuấn Tú Để Mắt
Chương 4: Cảm Ơn
Hàm Nguyệt Thập Ngũ
22/10/2024
Cả sân im lặng nhìn người thanh niên ấy, một người rõ ràng đến từ thế giới khác với họ.
Bị bao nhiêu ánh mắt nhìn chăm chú, trong thoáng chốc Lục Thừa Lễ cảm thấy không thoải mái.
Anh ho khẽ hai tiếng rồi đưa vỉ thuốc trong tay cho người duy nhất anh quen biết một chút ở đây – Lý Ái Dân.
“Thuốc này đưa cho em gái anh uống. Mỗi lần uống hai viên, ngày uống ba lần. Nếu cô ấy không bị sốt hay viêm họng thì không cần uống.”
Ban đầu Lục Thừa Lễ không định tới đây nhưng Lý Ái Dân chạy nhanh quá, vừa quay đầu đã không thấy đâu. Anh đành phải tự mình đuổi theo.
“Cảm ơn cậu nhé, Lục thanh niên trí thức.” Cha Lý nắm chặt tay Lục Thừa Lễ. Đôi tay chai sần vì làm nông bóp đến mức làm anh cảm thấy hơi đau.
Nhưng khi thấy ánh mắt long lanh của ông ấy, Lục Thừa Lễ lại nhớ đến ông nội mình. Khi quyết định để anh về nông thôn tham gia lao động, nét mặt của ông nội anh cũng giống hệt như vậy.
Anh mỉm cười dịu dàng: “Cháu chỉ làm điều ai cũng sẽ làm thôi ạ. Đại đội trưởng không cần phải cảm ơn cháu đâu.”
“Không được! Dù là ai đi nữa, cứu được con gái tôi thì chúng tôi cũng phải cảm ơn. Không nói lời cảm ơn thì khác gì cầm thú?”
Lý Bảo Căn lau nước mắt, nói tiếp: “Con bé Thanh Thanh là báu vật của nhà họ Lý chúng tôi. Cậu đã cứu nó, từ nay về sau cậu gặp khó khăn gì thì cứ nói, chúng tôi nhất định sẽ giúp.”
“Đúng đúng!”
Trong sân có nhiều người hưởng ứng theo.
Lục Thừa Lễ chỉ mới đến đây ba ngày, nhưng anh biết rõ, lời của đại đội trưởng có sức nặng đến nhường nào.
Thôn Lý Gia đúng như tên gọi, hơn tám phần dân cư ở đây mang họ Lý.
Mọi người đều có cùng tổ tiên, quan hệ rất khăng khít. Người ngoài muốn hòa nhập không dễ, trừ khi cưới được cô gái họ Lý. Khi đó anh sẽ trở thành nửa người của thôn Lý Gia.
Lục Thừa Lễ biết, có lời của đại đội trưởng, cuộc sống của anh ở đây từ giờ sẽ yên ổn hơn nhiều.
Trong phòng, Lý Thanh Thanh đang nằm trên giường, thím ba và chị dâu cả đều đã ra ngoài rồi. Cô nghe thấy giọng nói của một người đàn ông, đó là một chất giọng trong trẻo và trầm ấm:
“Đại đội trưởng, chú không cần khách sáo đâu ạ. Chỉ cần đồng chí Lý không sao là được rồi.”
Lý Thanh Thanh khẽ nhíu mày. Lúc ở trong ký ức của thân thể này, cô không thấy rõ người cứu mình là ai. Nghe giọng anh ấy thôi cũng khiến cô thấy tò mò.
Cô muốn ngồi dậy nhìn lén, nhưng sợ bị phát hiện nên đành kìm lại.
…
Chuyện xảy ra với con gái của đại đội trưởng là một sự kiện lớn.
Thời gian này, mọi người vừa kết thúc công việc buổi sáng, đang nghỉ trưa. Nghe tin, không ít người đã đến nhà đại đội trưởng.
Càng lúc càng đông người tụ tập trong sân.
Đột nhiên, có người trong đám đông nói: “Đại đội trưởng, thím thấy cậu thanh niên này tuổi cũng không lớn, con bé Thanh nhà cháu cũng đã đến tuổi rồi. Trông đôi trẻ này trai tài gái sắc, chi bằng để chúng thành đôi đi.”
Bị bao nhiêu ánh mắt nhìn chăm chú, trong thoáng chốc Lục Thừa Lễ cảm thấy không thoải mái.
Anh ho khẽ hai tiếng rồi đưa vỉ thuốc trong tay cho người duy nhất anh quen biết một chút ở đây – Lý Ái Dân.
“Thuốc này đưa cho em gái anh uống. Mỗi lần uống hai viên, ngày uống ba lần. Nếu cô ấy không bị sốt hay viêm họng thì không cần uống.”
Ban đầu Lục Thừa Lễ không định tới đây nhưng Lý Ái Dân chạy nhanh quá, vừa quay đầu đã không thấy đâu. Anh đành phải tự mình đuổi theo.
“Cảm ơn cậu nhé, Lục thanh niên trí thức.” Cha Lý nắm chặt tay Lục Thừa Lễ. Đôi tay chai sần vì làm nông bóp đến mức làm anh cảm thấy hơi đau.
Nhưng khi thấy ánh mắt long lanh của ông ấy, Lục Thừa Lễ lại nhớ đến ông nội mình. Khi quyết định để anh về nông thôn tham gia lao động, nét mặt của ông nội anh cũng giống hệt như vậy.
Anh mỉm cười dịu dàng: “Cháu chỉ làm điều ai cũng sẽ làm thôi ạ. Đại đội trưởng không cần phải cảm ơn cháu đâu.”
“Không được! Dù là ai đi nữa, cứu được con gái tôi thì chúng tôi cũng phải cảm ơn. Không nói lời cảm ơn thì khác gì cầm thú?”
Lý Bảo Căn lau nước mắt, nói tiếp: “Con bé Thanh Thanh là báu vật của nhà họ Lý chúng tôi. Cậu đã cứu nó, từ nay về sau cậu gặp khó khăn gì thì cứ nói, chúng tôi nhất định sẽ giúp.”
“Đúng đúng!”
Trong sân có nhiều người hưởng ứng theo.
Lục Thừa Lễ chỉ mới đến đây ba ngày, nhưng anh biết rõ, lời của đại đội trưởng có sức nặng đến nhường nào.
Thôn Lý Gia đúng như tên gọi, hơn tám phần dân cư ở đây mang họ Lý.
Mọi người đều có cùng tổ tiên, quan hệ rất khăng khít. Người ngoài muốn hòa nhập không dễ, trừ khi cưới được cô gái họ Lý. Khi đó anh sẽ trở thành nửa người của thôn Lý Gia.
Lục Thừa Lễ biết, có lời của đại đội trưởng, cuộc sống của anh ở đây từ giờ sẽ yên ổn hơn nhiều.
Trong phòng, Lý Thanh Thanh đang nằm trên giường, thím ba và chị dâu cả đều đã ra ngoài rồi. Cô nghe thấy giọng nói của một người đàn ông, đó là một chất giọng trong trẻo và trầm ấm:
“Đại đội trưởng, chú không cần khách sáo đâu ạ. Chỉ cần đồng chí Lý không sao là được rồi.”
Lý Thanh Thanh khẽ nhíu mày. Lúc ở trong ký ức của thân thể này, cô không thấy rõ người cứu mình là ai. Nghe giọng anh ấy thôi cũng khiến cô thấy tò mò.
Cô muốn ngồi dậy nhìn lén, nhưng sợ bị phát hiện nên đành kìm lại.
…
Chuyện xảy ra với con gái của đại đội trưởng là một sự kiện lớn.
Thời gian này, mọi người vừa kết thúc công việc buổi sáng, đang nghỉ trưa. Nghe tin, không ít người đã đến nhà đại đội trưởng.
Càng lúc càng đông người tụ tập trong sân.
Đột nhiên, có người trong đám đông nói: “Đại đội trưởng, thím thấy cậu thanh niên này tuổi cũng không lớn, con bé Thanh nhà cháu cũng đã đến tuổi rồi. Trông đôi trẻ này trai tài gái sắc, chi bằng để chúng thành đôi đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.