Xuyên Về Thập Niên 70: Tôi Bị Nam Thanh Niên Trí Thức Tuấn Tú Để Mắt
Chương 5: Ở Giá Thì Ở Giá
Hàm Nguyệt Thập Ngũ
22/10/2024
Một câu nói nghe như sét đánh ngang tai khiến đầu óc Lục Thừa Lễ choáng váng.
Anh chỉ đến đây để đưa thuốc thôi, sao tự dưng lại bị ghép đôi rồi?
“Không được! Như thế không được!”
Một người chạy từ bên ngoài vào, đứng ngay bên cạnh Lục Thừa Lễ.
“Bà ơi, bà nói vậy không được đâu. Bây giờ là thời đại hôn nhân tự nguyện, sao có thể gán ghép bừa bãi như thế? Với lại Thừa Lễ làm sao có thể cưới một cô gái nông thôn được chứ?”
Vốn chỉ là một câu nói đùa, mọi người đang vui vẻ. Tuy nhiên, lời đáp trả của người vừa rồi khiến sắc mặt mọi người trong sân tối sầm lại.
Thanh Thanh đúng là cô gái nông thôn, nhưng cũng là đứa trẻ họ nhìn mà lớn lên.
Những người lớn tuổi như ông bà chú bác của con bé đều có mặt ở đây. Chàng trai này khinh thường Thanh Thanh thì chẳng khác nào sỉ nhục cả thôn bọn họ.
Lục Thừa Lễ nghe lời của Tôn Mậu nói xong thì biết là hỏng chuyện rồi.
Anh chỉ định cứu người, gia đình đại đội trưởng cũng đã cư xử rất tốt. Vậy mà chỉ với một câu nói của Tôn Mậu, tình huống hiện tại trở nên khó xử hơn bao giờ hết.
“Tôn Mậu!”
Nét cười trên mặt Lục Thừa Lễ biến mất, anh nghiêm mặt nhìn Tôn Mậu cảnh cáo rồi quay ra nói: “Xin lỗi mọi người. Đại đội trưởng, đây là bạn thân từ nhỏ của cháu, Tôn Mậu. Cậu ấy cùng cháu về đây làm thanh niên trí thức. Cậu ấy khá nóng tính, nói năng mà không biết suy nghĩ. Mong mọi người bỏ qua cho.”
Bà cụ nói đùa ban nãy không vui ra mặt.
“Cái gì thế? Lại dám coi thường con gái thôn ta? Ai cho cậu lá gan này vậy?”
Bà hai Trang liếc Tôn Mậu một cái rồi quay sang đại đội trưởng: “Bảo Căn, thím nói điều này không phải là nhiều chuyện đâu. Nhưng cháu nghĩ xem, Thanh Thanh nhà cháu ướt sũng người như thế, được cậu Lục này bế cả một đoạn đường dài. Nếu không cho con bé một danh phận, tương lai còn ai dám lấy nó?”
Lời này khiến tim Trương Đại Hoa nhói lên.
Con gái bà cũng đã đến tuổi coi mắt. Đang giữa mùa hè, Thanh Thanh bị một người đàn ông ôm từ ngoài đồng về, chuyện này mà lan ra thì sau này còn tìm đâu được gia đình tử tế?
Bà đỏ mắt nhìn chồng, hy vọng ông nói cái gì đó.
Lý Ái Quốc nhíu mày, không đồng tình với lời của bà hai Trang: “Bà à, mạng người là quan trọng, sao lại nghĩ đến phương diện đó? Em gái cháu là cô gái trong sạch, có gì mà phải sợ? Ai vì chuyện này mà coi thường nó, người đó mới có vấn đề, không phải là lỗi của em cháu.”
Lý Ái Dân tức đến mức siết chặt nắm tay: “Đúng vậy! Em cháu còn nhỏ, nói gì đến chuyện gả chồng? Lục thanh niên trí thức người ta đã cứu em cháu, nhà cháu sẽ biết cách báo đáp, nhưng không thể ép em cháu cưới cậu ấy được.”
“Các cháu biết cái gì mà nói!” Bà hai Trang giậm chân.
“Con bé Thanh đâu phải là con nít năm sáu tuổi. Cả người ướt sũng mà được đàn ông ôm về, ở thời xưa là bị dìm lồng heo rồi. Không gả cho cậu Lục, lẽ nào nó định ở giá cả đời à?”
“Ở giá thì ở giá, nhà chúng cháu nuôi được!”
Lý Ái Dân nghênh mặt cãi lại.
Anh chỉ đến đây để đưa thuốc thôi, sao tự dưng lại bị ghép đôi rồi?
“Không được! Như thế không được!”
Một người chạy từ bên ngoài vào, đứng ngay bên cạnh Lục Thừa Lễ.
“Bà ơi, bà nói vậy không được đâu. Bây giờ là thời đại hôn nhân tự nguyện, sao có thể gán ghép bừa bãi như thế? Với lại Thừa Lễ làm sao có thể cưới một cô gái nông thôn được chứ?”
Vốn chỉ là một câu nói đùa, mọi người đang vui vẻ. Tuy nhiên, lời đáp trả của người vừa rồi khiến sắc mặt mọi người trong sân tối sầm lại.
Thanh Thanh đúng là cô gái nông thôn, nhưng cũng là đứa trẻ họ nhìn mà lớn lên.
Những người lớn tuổi như ông bà chú bác của con bé đều có mặt ở đây. Chàng trai này khinh thường Thanh Thanh thì chẳng khác nào sỉ nhục cả thôn bọn họ.
Lục Thừa Lễ nghe lời của Tôn Mậu nói xong thì biết là hỏng chuyện rồi.
Anh chỉ định cứu người, gia đình đại đội trưởng cũng đã cư xử rất tốt. Vậy mà chỉ với một câu nói của Tôn Mậu, tình huống hiện tại trở nên khó xử hơn bao giờ hết.
“Tôn Mậu!”
Nét cười trên mặt Lục Thừa Lễ biến mất, anh nghiêm mặt nhìn Tôn Mậu cảnh cáo rồi quay ra nói: “Xin lỗi mọi người. Đại đội trưởng, đây là bạn thân từ nhỏ của cháu, Tôn Mậu. Cậu ấy cùng cháu về đây làm thanh niên trí thức. Cậu ấy khá nóng tính, nói năng mà không biết suy nghĩ. Mong mọi người bỏ qua cho.”
Bà cụ nói đùa ban nãy không vui ra mặt.
“Cái gì thế? Lại dám coi thường con gái thôn ta? Ai cho cậu lá gan này vậy?”
Bà hai Trang liếc Tôn Mậu một cái rồi quay sang đại đội trưởng: “Bảo Căn, thím nói điều này không phải là nhiều chuyện đâu. Nhưng cháu nghĩ xem, Thanh Thanh nhà cháu ướt sũng người như thế, được cậu Lục này bế cả một đoạn đường dài. Nếu không cho con bé một danh phận, tương lai còn ai dám lấy nó?”
Lời này khiến tim Trương Đại Hoa nhói lên.
Con gái bà cũng đã đến tuổi coi mắt. Đang giữa mùa hè, Thanh Thanh bị một người đàn ông ôm từ ngoài đồng về, chuyện này mà lan ra thì sau này còn tìm đâu được gia đình tử tế?
Bà đỏ mắt nhìn chồng, hy vọng ông nói cái gì đó.
Lý Ái Quốc nhíu mày, không đồng tình với lời của bà hai Trang: “Bà à, mạng người là quan trọng, sao lại nghĩ đến phương diện đó? Em gái cháu là cô gái trong sạch, có gì mà phải sợ? Ai vì chuyện này mà coi thường nó, người đó mới có vấn đề, không phải là lỗi của em cháu.”
Lý Ái Dân tức đến mức siết chặt nắm tay: “Đúng vậy! Em cháu còn nhỏ, nói gì đến chuyện gả chồng? Lục thanh niên trí thức người ta đã cứu em cháu, nhà cháu sẽ biết cách báo đáp, nhưng không thể ép em cháu cưới cậu ấy được.”
“Các cháu biết cái gì mà nói!” Bà hai Trang giậm chân.
“Con bé Thanh đâu phải là con nít năm sáu tuổi. Cả người ướt sũng mà được đàn ông ôm về, ở thời xưa là bị dìm lồng heo rồi. Không gả cho cậu Lục, lẽ nào nó định ở giá cả đời à?”
“Ở giá thì ở giá, nhà chúng cháu nuôi được!”
Lý Ái Dân nghênh mặt cãi lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.