Xuyên Về Thập Niên 70: Tôi Bị Nam Thanh Niên Trí Thức Tuấn Tú Để Mắt
Chương 41: Đất Của Chúng Ta
Hàm Nguyệt Thập Ngũ
04/11/2024
Trần Thái Hoa nhổ nước bọt vào mặt cô ta: “Cô đi mà nói, tôi cũng sẽ hỏi Văn phòng thanh niên trí thức tại sao lại gửi một con đàn bà lăng loàn như cô đến đây, xem thử lúc đó họ xử lý ai.”
Trần Thái Hoa tuy nói nhiều nhưng không phải là kẻ ngốc.
Đã dám dẫn người nhà đánh đến điểm thanh niên trí thức, bà ta biết chắc mình có lý.
Hơn nữa, dù mọi người không ưa gì đại đội trưởng nhưng có một điều họ đều rõ ràng: nếu chuyện này thực sự gây ảnh hưởng xấu đến đại đội, đại đội trưởng đã dẫn người đến lâu rồi, đâu có đợi để họ đánh đến mức này.
Trần Thái Hoa đứng thẳng dậy.
“Về nhà ăn cơm thôi, chiều còn phải làm việc nữa.”
Mẹ vừa mở lời, hai người con trai và các cô con dâu liền theo bà về nhà.
Mọi người trong điểm thanh niên trí thức cũng nhanh chóng tản đi.
Ngô Bân ôm đầu, liếc nhìn Sở Tuyết, chẳng nói gì rồi cũng quay về phòng.
Chỉ còn mỗi Sở Tuyết ngồi bệt trên đất, hậm hực nhắc đi nhắc lại tên Lý Thanh Thanh.
“Hắt xì!”
Cha Lý dẫn cả nhà chuẩn bị đi làm, bỗng nghe con gái hắt xì một cái.
“Có chuyện gì vậy, không phải là bị cảm rồi chứ?”
Ông đặt tay lên trán con gái.
“Không sốt, sao lại hắt xì thế?”
“Cha!”
Lý Thanh Thanh đẩy tay ông ra.
“Chắc ai đang nhắc tới con thôi.”
Cha Lý gõ gõ chiếc tẩu thuốc.
“Nhắc con? Cha nghĩ là người ta đang chửi con thì có! Hôm nay con làm ra chuyện thế này, nhà họ Chu và hai thanh niên trí thức đó chắc hận con thấu xương rồi.”
Lý Thanh Thanh không quan tâm.
“Họ làm gì được con chứ? Đây là đất của chúng ta, chẳng có lý do gì để bị người khác bắt nạt.”
“Đúng vậy.”
Cha Lý tự hào nhìn con gái.
“Chẳng có gì phải sợ cả, trời sập thì đã có cha và các anh trai con lo.”
Lý Thanh Thanh ôm lấy Thạch Đầu.
“Con biết mà, cha chắc chắn sẽ bênh con.”
Lý Ái Quốc xoa má con trai, nhìn em gái với ánh mắt trách móc: “Khi nào mà cha không bênh em chứ. Thôi, hai cô cháu mau vào trong nhà đi, bên ngoài nắng to lắm.”
Lý Thanh Thanh nhìn cha và các anh đi xa dần, sau đó ôm cháu trai vào nhà.
Đợt trồng vội gặt vội căng thẳng cũng nhanh chóng qua đi, trước khi thu hoạch trời không đổ mưa, sau khi đã cấy xong hoa màu ở trên đồng, ai ai cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau đợt này, cha Lý dẫn mấy thanh niên trong đại đội đi nộp lương thực, khi trở về, đó cũng là lúc mọi người chờ mong được chia lương thực.
Lý Thanh Thanh ôm Thạch Đầu đi theo anh cả, anh ba và các anh họ tới sân chia lương thực.
Lục Thừa Lễ cầm bao tải đứng chung với mọi người trong điểm thanh niên trí thức.
“Chúng ta mới đến được bao lâu, lần này chắc không có nhiều lương thực đâu.”
Tôn Mậu tự biết chuyện này. Người ta chia lương thực dựa trên công điểm, hai người bọn họ dù có làm đủ một ngày công thì cũng chẳng được bao nhiêu.
“Lẽ nào không cần, chỉ dựa vào 40 cân lương thực trợ cấp mỗi tháng, chúng ta sẽ chết đói mất.”
Trần Thái Hoa tuy nói nhiều nhưng không phải là kẻ ngốc.
Đã dám dẫn người nhà đánh đến điểm thanh niên trí thức, bà ta biết chắc mình có lý.
Hơn nữa, dù mọi người không ưa gì đại đội trưởng nhưng có một điều họ đều rõ ràng: nếu chuyện này thực sự gây ảnh hưởng xấu đến đại đội, đại đội trưởng đã dẫn người đến lâu rồi, đâu có đợi để họ đánh đến mức này.
Trần Thái Hoa đứng thẳng dậy.
“Về nhà ăn cơm thôi, chiều còn phải làm việc nữa.”
Mẹ vừa mở lời, hai người con trai và các cô con dâu liền theo bà về nhà.
Mọi người trong điểm thanh niên trí thức cũng nhanh chóng tản đi.
Ngô Bân ôm đầu, liếc nhìn Sở Tuyết, chẳng nói gì rồi cũng quay về phòng.
Chỉ còn mỗi Sở Tuyết ngồi bệt trên đất, hậm hực nhắc đi nhắc lại tên Lý Thanh Thanh.
“Hắt xì!”
Cha Lý dẫn cả nhà chuẩn bị đi làm, bỗng nghe con gái hắt xì một cái.
“Có chuyện gì vậy, không phải là bị cảm rồi chứ?”
Ông đặt tay lên trán con gái.
“Không sốt, sao lại hắt xì thế?”
“Cha!”
Lý Thanh Thanh đẩy tay ông ra.
“Chắc ai đang nhắc tới con thôi.”
Cha Lý gõ gõ chiếc tẩu thuốc.
“Nhắc con? Cha nghĩ là người ta đang chửi con thì có! Hôm nay con làm ra chuyện thế này, nhà họ Chu và hai thanh niên trí thức đó chắc hận con thấu xương rồi.”
Lý Thanh Thanh không quan tâm.
“Họ làm gì được con chứ? Đây là đất của chúng ta, chẳng có lý do gì để bị người khác bắt nạt.”
“Đúng vậy.”
Cha Lý tự hào nhìn con gái.
“Chẳng có gì phải sợ cả, trời sập thì đã có cha và các anh trai con lo.”
Lý Thanh Thanh ôm lấy Thạch Đầu.
“Con biết mà, cha chắc chắn sẽ bênh con.”
Lý Ái Quốc xoa má con trai, nhìn em gái với ánh mắt trách móc: “Khi nào mà cha không bênh em chứ. Thôi, hai cô cháu mau vào trong nhà đi, bên ngoài nắng to lắm.”
Lý Thanh Thanh nhìn cha và các anh đi xa dần, sau đó ôm cháu trai vào nhà.
Đợt trồng vội gặt vội căng thẳng cũng nhanh chóng qua đi, trước khi thu hoạch trời không đổ mưa, sau khi đã cấy xong hoa màu ở trên đồng, ai ai cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau đợt này, cha Lý dẫn mấy thanh niên trong đại đội đi nộp lương thực, khi trở về, đó cũng là lúc mọi người chờ mong được chia lương thực.
Lý Thanh Thanh ôm Thạch Đầu đi theo anh cả, anh ba và các anh họ tới sân chia lương thực.
Lục Thừa Lễ cầm bao tải đứng chung với mọi người trong điểm thanh niên trí thức.
“Chúng ta mới đến được bao lâu, lần này chắc không có nhiều lương thực đâu.”
Tôn Mậu tự biết chuyện này. Người ta chia lương thực dựa trên công điểm, hai người bọn họ dù có làm đủ một ngày công thì cũng chẳng được bao nhiêu.
“Lẽ nào không cần, chỉ dựa vào 40 cân lương thực trợ cấp mỗi tháng, chúng ta sẽ chết đói mất.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.