Xuyên Về Thập Niên 70: Tôi Bị Nam Thanh Niên Trí Thức Tuấn Tú Để Mắt
Chương 40: Thứ Rẻ Mạt
Hàm Nguyệt Thập Ngũ
03/11/2024
Lý Thanh Thanh nhìn Lục Thừa Lễ với ánh mắt trêu chọc, như đang hỏi: "Anh chắc là chỉ cần tránh xa thôi sao?"
Lục Thừa Lễ cảm thấy vô cùng bất lực.
Anh ngồi cạnh Lý Thanh Thanh, thì thầm: "Điểm tập trung có bao nhiêu người như vậy, chỉ cần tôi không ở một mình thì không sao đâu. Cô ta là con gái, cũng phải biết giữ thể diện chứ."
Biết anh đã cảnh giác với Sở Tuyết, Lý Thanh Thanh không nói thêm gì nữa.
Lục Thừa Lễ đâu phải người có đầu óc đơn giản như Tôn Mậu, nếu thực sự khiến anh tức giận, chưa biết ai mới là người phải chịu thiệt.
Hai người chào tạm biệt mọi người ở nhà họ Lý.
Vừa tới gần điểm thanh niên trí thức, Lục Thừa Lễ và Tôn Mậu đã nghe thấy tiếng khóc thảm thiết vang lên.
Khi họ đi vào sân, điểm thanh niên trí thức đang rất náo nhiệt.
Trần Thái Hoa nắm tóc Sở Tuyết tát liên tục vào mặt cô ta, đám thanh niên trí thức trong điểm tập trung muốn xông lên can ngăn.
“Hôm nay, đừng ai trong điểm thanh niên trí thức chúng mày dám động đậy. Nếu không, đừng trách tao không khách sáo!”
Chu Bưu, con trai cả của nhà họ Chu, giơ cây gậy dài trong tay lên, dữ dằn nhìn đám người trong điểm.
“Bọn mày đúng là lòng dạ đen tối, dám lợi dụng mẹ tao, thật sự nghĩ người nhà họ Chu dễ bắt nạt sao? Nhà họ Lý tao không đụng tới được, nhưng bọn mày thì tao không xử lý nổi chắc?”
Sắc mặt Khổng Chấn Nam và những người khác không mấy dễ chịu.
Trong mắt người dân trong đại đội, đám thanh niên trí thức chỉ là một khối thống nhất, không ai quan tâm chuyện xấu là do ai gây ra, chỉ biết rằng người trong điểm thanh niên trí thức không đứng đắn.
Vốn dĩ mối quan hệ giữa họ với thôn dân đã chẳng ra gì, giờ Sở Tuyết và Ngô Bân lại gây chuyện, khiến tình hình càng tệ hơn.
Khổng Chấn Nam thật sự muốn buông bỏ, chẳng muốn quan tâm thêm gì nữa.
Hồ Tuyết Hoa và Lưu Tú Mai sắc mặt cũng khó coi vô cùng.
Cả hai căm ghét nhìn Sở Tuyết, dù rằng sau này chưa chắc sẽ lấy người trong đại đội nhưng đều là con gái với nhau, không ai muốn mang tiếng xấu như vậy. Bây giờ, bởi vì Sở Tuyết, thôn dân sẽ nghĩ thế nào về nhóm thanh niên trí thức bọn họ đây?
Thời điểm Lục Thừa Lễ và Tôn Mậu bước vào, mọi người trong sân đều nhìn về phía họ.
“Chuyện này… Thừa Lễ?” Tôn Mậu nhìn cảnh tượng trước mắt, có chút không biết phải làm thế nào.
“Còn đứng ngơ ngác làm gì, cậu không mệt à? Mau về nghỉ đi, chiều còn phải đi làm nữa.”
Tôn Mậu gãi đầu, không nói gì thêm, theo Lục Thừa Lễ bước vào phòng.
Trần Thái Hoa thấy Lục Thừa Lễ và Tôn Mậu bỏ đi, khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt lên người Sở Tuyết.
“Nhìn cái loại quan hệ của cô xem, ngay cả người trong điểm thanh niên trí thức cũng không ưa cô, còn nghĩ mình ghê gớm lắm, chẳng qua cũng chỉ là thứ rẻ mạt!”
Sở Tuyết thấy Lục Thừa Lễ không thèm nhìn mình lấy một cái, nỗi hận trong mắt như muốn trào ra.
Cuối cùng, Trần Thái Hoa thu tay lại.
“Lần sau mà dám giở trò với bà nữa, bà sẽ đánh gãy chân cô!”
Mặt Sở Tuyết sưng vù như cái bánh bao, cô ta căm hận nhìn Trần Thái Hoa.
“Bà không sợ tôi kiện lên Văn phòng thanh niên trí thức, nói các người bắt nạt thanh niên trí thức sao?”
Lục Thừa Lễ cảm thấy vô cùng bất lực.
Anh ngồi cạnh Lý Thanh Thanh, thì thầm: "Điểm tập trung có bao nhiêu người như vậy, chỉ cần tôi không ở một mình thì không sao đâu. Cô ta là con gái, cũng phải biết giữ thể diện chứ."
Biết anh đã cảnh giác với Sở Tuyết, Lý Thanh Thanh không nói thêm gì nữa.
Lục Thừa Lễ đâu phải người có đầu óc đơn giản như Tôn Mậu, nếu thực sự khiến anh tức giận, chưa biết ai mới là người phải chịu thiệt.
Hai người chào tạm biệt mọi người ở nhà họ Lý.
Vừa tới gần điểm thanh niên trí thức, Lục Thừa Lễ và Tôn Mậu đã nghe thấy tiếng khóc thảm thiết vang lên.
Khi họ đi vào sân, điểm thanh niên trí thức đang rất náo nhiệt.
Trần Thái Hoa nắm tóc Sở Tuyết tát liên tục vào mặt cô ta, đám thanh niên trí thức trong điểm tập trung muốn xông lên can ngăn.
“Hôm nay, đừng ai trong điểm thanh niên trí thức chúng mày dám động đậy. Nếu không, đừng trách tao không khách sáo!”
Chu Bưu, con trai cả của nhà họ Chu, giơ cây gậy dài trong tay lên, dữ dằn nhìn đám người trong điểm.
“Bọn mày đúng là lòng dạ đen tối, dám lợi dụng mẹ tao, thật sự nghĩ người nhà họ Chu dễ bắt nạt sao? Nhà họ Lý tao không đụng tới được, nhưng bọn mày thì tao không xử lý nổi chắc?”
Sắc mặt Khổng Chấn Nam và những người khác không mấy dễ chịu.
Trong mắt người dân trong đại đội, đám thanh niên trí thức chỉ là một khối thống nhất, không ai quan tâm chuyện xấu là do ai gây ra, chỉ biết rằng người trong điểm thanh niên trí thức không đứng đắn.
Vốn dĩ mối quan hệ giữa họ với thôn dân đã chẳng ra gì, giờ Sở Tuyết và Ngô Bân lại gây chuyện, khiến tình hình càng tệ hơn.
Khổng Chấn Nam thật sự muốn buông bỏ, chẳng muốn quan tâm thêm gì nữa.
Hồ Tuyết Hoa và Lưu Tú Mai sắc mặt cũng khó coi vô cùng.
Cả hai căm ghét nhìn Sở Tuyết, dù rằng sau này chưa chắc sẽ lấy người trong đại đội nhưng đều là con gái với nhau, không ai muốn mang tiếng xấu như vậy. Bây giờ, bởi vì Sở Tuyết, thôn dân sẽ nghĩ thế nào về nhóm thanh niên trí thức bọn họ đây?
Thời điểm Lục Thừa Lễ và Tôn Mậu bước vào, mọi người trong sân đều nhìn về phía họ.
“Chuyện này… Thừa Lễ?” Tôn Mậu nhìn cảnh tượng trước mắt, có chút không biết phải làm thế nào.
“Còn đứng ngơ ngác làm gì, cậu không mệt à? Mau về nghỉ đi, chiều còn phải đi làm nữa.”
Tôn Mậu gãi đầu, không nói gì thêm, theo Lục Thừa Lễ bước vào phòng.
Trần Thái Hoa thấy Lục Thừa Lễ và Tôn Mậu bỏ đi, khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt lên người Sở Tuyết.
“Nhìn cái loại quan hệ của cô xem, ngay cả người trong điểm thanh niên trí thức cũng không ưa cô, còn nghĩ mình ghê gớm lắm, chẳng qua cũng chỉ là thứ rẻ mạt!”
Sở Tuyết thấy Lục Thừa Lễ không thèm nhìn mình lấy một cái, nỗi hận trong mắt như muốn trào ra.
Cuối cùng, Trần Thái Hoa thu tay lại.
“Lần sau mà dám giở trò với bà nữa, bà sẽ đánh gãy chân cô!”
Mặt Sở Tuyết sưng vù như cái bánh bao, cô ta căm hận nhìn Trần Thái Hoa.
“Bà không sợ tôi kiện lên Văn phòng thanh niên trí thức, nói các người bắt nạt thanh niên trí thức sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.