Xuyên Về Thời Dân Quốc, Ta Thành Tứ Phu Nhân Phủ Đại Soái
Chương 16:
Cổ Cẩn Mạt
30/12/2024
Cố Tâm Đường nghiêm túc gật đầu, đáp: “Tất nhiên rồi. Chắc anh cũng biết, tôi đã kết hôn, những lời này không nên tùy tiện nói.”
Nụ cười trên mặt Bạch Thiên Hựu dần tan biến, anh cúi đầu: “Là tôi đường đột, mong Cố tiểu thư đừng trách.”
Cố Tâm Đường mím môi, nói: “Tôi không phải là người nhỏ mọn như vậy, chỉ cần sau này anh không nói nữa là được.”
Bạch Thiên Hựu gật đầu: “Được.”
Cố Tâm Đường “ừ” một tiếng, tiếp tục: “Nếu anh đã muốn mở phòng khám ở đây, vậy thì cần nói thật với tôi.”
Bạch Thiên Hựu trả lời: “Mẹ tôi và gia đình cậu tôi hiện sống ở Long Thành. Sau khi xem xét rất lâu, tôi cảm thấy chỉ có nơi này là một vùng đất tương đối yên bình.”
Những lời này của Bạch Thiên Hựu, Cố Tâm Đường hiểu rõ.
Thực ra, Cố Tâm Đường không hiểu nhiều về anh ta. Theo chút ký ức ít ỏi của nguyên chủ, Bạch Thiên Hựu là người Xuân Thành, gia cảnh suy tàn, gia đình truyền đời làm nghề y. Anh ta có thể coi là một tài năng hiếm có khi thông thạo cả Đông y lẫn Tây y. Hai năm trước, nguyên chủ theo cha đi biển, gặp phải hải tặc. Hơn mười thủy thủ của nhà họ Cố cùng cha cô đều bị thương nặng. Khi tàu cập bến Nam Dương, vị bác sĩ tìm được chính là Bạch Thiên Hựu.
Nguyên chủ và anh ta quen biết nhau từ đó.
“Nếu anh thấy không tiện, tôi sẽ tìm chỗ khác.” Bạch Thiên Hựu lên tiếng.
“Không có gì là bất tiện cả.” Cố Tâm Đường nhìn anh, hỏi: “Nói thật đi, có phải anh biết cửa tiệm này là của tôi? Hoặc biết nó liên quan đến nhà họ Cố?”
Tình cảnh hiện tại của cô ở đây không phải chuyện bí mật, một số điều nên nói rõ ràng.
Bạch Thiên Hựu thẳng thắn nhìn vào mắt cô, nói: “Ban đầu không biết, nhưng khi nghe ông chủ cũ nói họ Cố, trong lòng tôi đã có dự cảm rằng cửa tiệm này có chút liên hệ với cô. Chỉ là tôi không ngờ cô chính là bà chủ.”
“Được rồi, vậy anh cứ tôi không thể trả cả năm ngay được, có thể trước mắt trả từng quý không? Khi vận hành ổn định, tôi sẽ trả tiền thuê theo năm.”
“Tiền thuê không cần trả, coi như tôi góp vốn, thế nào?” Cố Tâm Đường nói.
Điều này khiến Bạch Thiên Hựu bất ngờ, anh nhìn cô, hỏi: “Phó Tông Minh biết chuyện này có tức giận không?”
Cố Tâm Đường đáp: “Anh ta tức giận vì lý do gì chứ? Tôi vốn là một thương nhân, anh có kỹ thuật, tôi góp vốn, có vấn đề gì đâu?”
Vài tháng trước, những tin đồn về Thất Tiểu Thư nhà họ Cố thực chất là do nguyên chủ cố tình thuê báo nhỏ tung ra. Nhưng trong đó có kẻ ám chỉ, bóng gió trên báo rằng người trong lòng của Thất Tiểu Thư nhà họ Cố là một bác sĩ tài năng từng du học ở Nhật, họ Bạch. Tin tức này e rằng Phó Tông Minh cũng đã nhìn thấy.
“Cô nghĩ thêm đi. Tôi cũng sẽ tìm thêm vài chỗ khác.” Bạch Thiên Hựu nắm nhẹ vai cô, nhìn thẳng vào mắt cô, nói: “Đừng làm khó bản thân.”
Một cô gái tốt như vậy đã phải chịu thiệt thòi làm thiếp, anh ta không muốn cô phải chịu thêm bất kỳ khó xử nào nữa.
Anh ta lo lắng Phó Tông Minh sẽ vì tin đồn vài tháng trước mà làm khó cô.
Cố Tâm Đường nói: “Ở đây tôi không có vấn đề gì cả. Nhà là của tôi, tôi muốn cho ai thuê hay làm gì thì tôi quyết định.”
Bạch Thiên Hựu nhìn cô, mỉm cười. Đôi mắt vốn đã dài, khi cười càng thu lại thành hai đường cong nhỏ, nhưng vì gương mặt anh ta trắng trẻo tuấn tú, nụ cười ấy trở nên vô cùng dễ nhìn.
Nụ cười trên mặt Bạch Thiên Hựu dần tan biến, anh cúi đầu: “Là tôi đường đột, mong Cố tiểu thư đừng trách.”
Cố Tâm Đường mím môi, nói: “Tôi không phải là người nhỏ mọn như vậy, chỉ cần sau này anh không nói nữa là được.”
Bạch Thiên Hựu gật đầu: “Được.”
Cố Tâm Đường “ừ” một tiếng, tiếp tục: “Nếu anh đã muốn mở phòng khám ở đây, vậy thì cần nói thật với tôi.”
Bạch Thiên Hựu trả lời: “Mẹ tôi và gia đình cậu tôi hiện sống ở Long Thành. Sau khi xem xét rất lâu, tôi cảm thấy chỉ có nơi này là một vùng đất tương đối yên bình.”
Những lời này của Bạch Thiên Hựu, Cố Tâm Đường hiểu rõ.
Thực ra, Cố Tâm Đường không hiểu nhiều về anh ta. Theo chút ký ức ít ỏi của nguyên chủ, Bạch Thiên Hựu là người Xuân Thành, gia cảnh suy tàn, gia đình truyền đời làm nghề y. Anh ta có thể coi là một tài năng hiếm có khi thông thạo cả Đông y lẫn Tây y. Hai năm trước, nguyên chủ theo cha đi biển, gặp phải hải tặc. Hơn mười thủy thủ của nhà họ Cố cùng cha cô đều bị thương nặng. Khi tàu cập bến Nam Dương, vị bác sĩ tìm được chính là Bạch Thiên Hựu.
Nguyên chủ và anh ta quen biết nhau từ đó.
“Nếu anh thấy không tiện, tôi sẽ tìm chỗ khác.” Bạch Thiên Hựu lên tiếng.
“Không có gì là bất tiện cả.” Cố Tâm Đường nhìn anh, hỏi: “Nói thật đi, có phải anh biết cửa tiệm này là của tôi? Hoặc biết nó liên quan đến nhà họ Cố?”
Tình cảnh hiện tại của cô ở đây không phải chuyện bí mật, một số điều nên nói rõ ràng.
Bạch Thiên Hựu thẳng thắn nhìn vào mắt cô, nói: “Ban đầu không biết, nhưng khi nghe ông chủ cũ nói họ Cố, trong lòng tôi đã có dự cảm rằng cửa tiệm này có chút liên hệ với cô. Chỉ là tôi không ngờ cô chính là bà chủ.”
“Được rồi, vậy anh cứ tôi không thể trả cả năm ngay được, có thể trước mắt trả từng quý không? Khi vận hành ổn định, tôi sẽ trả tiền thuê theo năm.”
“Tiền thuê không cần trả, coi như tôi góp vốn, thế nào?” Cố Tâm Đường nói.
Điều này khiến Bạch Thiên Hựu bất ngờ, anh nhìn cô, hỏi: “Phó Tông Minh biết chuyện này có tức giận không?”
Cố Tâm Đường đáp: “Anh ta tức giận vì lý do gì chứ? Tôi vốn là một thương nhân, anh có kỹ thuật, tôi góp vốn, có vấn đề gì đâu?”
Vài tháng trước, những tin đồn về Thất Tiểu Thư nhà họ Cố thực chất là do nguyên chủ cố tình thuê báo nhỏ tung ra. Nhưng trong đó có kẻ ám chỉ, bóng gió trên báo rằng người trong lòng của Thất Tiểu Thư nhà họ Cố là một bác sĩ tài năng từng du học ở Nhật, họ Bạch. Tin tức này e rằng Phó Tông Minh cũng đã nhìn thấy.
“Cô nghĩ thêm đi. Tôi cũng sẽ tìm thêm vài chỗ khác.” Bạch Thiên Hựu nắm nhẹ vai cô, nhìn thẳng vào mắt cô, nói: “Đừng làm khó bản thân.”
Một cô gái tốt như vậy đã phải chịu thiệt thòi làm thiếp, anh ta không muốn cô phải chịu thêm bất kỳ khó xử nào nữa.
Anh ta lo lắng Phó Tông Minh sẽ vì tin đồn vài tháng trước mà làm khó cô.
Cố Tâm Đường nói: “Ở đây tôi không có vấn đề gì cả. Nhà là của tôi, tôi muốn cho ai thuê hay làm gì thì tôi quyết định.”
Bạch Thiên Hựu nhìn cô, mỉm cười. Đôi mắt vốn đã dài, khi cười càng thu lại thành hai đường cong nhỏ, nhưng vì gương mặt anh ta trắng trẻo tuấn tú, nụ cười ấy trở nên vô cùng dễ nhìn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.