Xuyên Về Thời Dân Quốc, Ta Thành Tứ Phu Nhân Phủ Đại Soái

Chương 17: Quân Tử Giữa Trời Tuyết

Cổ Cẩn Mạt

30/12/2024

“Anh cười gì thế?”

“Tôi hơi lo cho cô. Nhưng không ngờ cô bây giờ và cô chủ nhỏ nhà họ Cố năm xưa chẳng khác gì nhau cả.” Anh cười, trong ánh mắt ánh lên sự yên tâm.

Bạch Thiên Hựu đưa tay ra: “Hợp tác vui vẻ, bà chủ Cố!”

Cố Tâm Đường thoải mái bắt tay với anh: “Hợp tác vui vẻ, bác sĩ Bạch!”

Cùng lúc đó, bên trong một chiếc xe ô tô đỗ ở phía đối diện, một người đàn ông nhìn cảnh trước cửa từ xa, gương mặt u ám, môi mím chặt. Phó quan Giang liếc qua gương chiếu hậu, hỏi: “Đốc quân, có cần đưa Tứ Phu Nhân qua đây không?”

“Không cần.” Phó Tông Minh hạ giọng, nhắm mắt dựa vào ghế như đang nghỉ ngơi, nhưng đôi mày vẫn nhíu chặt như thể đang suy nghĩ điều gì đó.

“Điều tra người đó.” Phó Tông Minh bỗng nói.

Phó quan Giang liếc qua gương chiếu hậu, đáp lời: “Vâng.”

Thực ra, không cần điều tra Phó Tông Minh cũng đoán được là ai.

Cố Tâm Đường ủy thác toàn bộ việc mở phòng khám cho Cố Thúc. Nếu có việc cần, cô dặn chú cứ bảo người tìm Yến Tử hoặc Tiểu Hồng.

Sau khi thu xếp xong công việc, tiết trời Long Thành chính thức chuyển sang đông. Vài ngày trời đầy cát vàng qua đi, một đêm tuyết lớn đã phủ trắng cả thành phố, khiến mùa đông dường như bước vào giai đoạn ngủ đông thực sự.

Tiểu Hồng mở cửa ra liền hét lên: “Ôi trời ơi! Tuyết! Tuyết rơi rồi!”

Yến Tử bước ra quát: “Buổi sáng sớm mà hét ầm lên, không sợ người ta cười à?”

Hải Đường Viện của bọn họ chỉ có bốn cô hầu và một cô chủ, giờ ai nấy đều ra ngoài ngắm tuyết.



Trên mái nhà, nhành cây, khắp nơi đều là một màu trắng xóa. Tuyết vẫn đang rơi dày đặc, đẹp đến nao lòng.

“Giá mà có điện thoại để chụp ảnh thì tốt biết bao!”

Cố Tâm Đường ngẩng đầu nhìn những bông tuyết bay lả tả, hai tay hứng lấy tuyết, lạnh đến nỗi đầu mũi cô đỏ lên. Nhưng cô lại vui vẻ như một đứa trẻ, vẫn tiếp tục hứng tuyết chơi. Đứng trước cửa lớn, một người đã đứng đó lặng lẽ nhìn cô từ bao giờ.

Phó Tông Minh khẽ ra hiệu cho mấy cô hầu, bọn họ đều vờ như không thấy anh, mỗi người quay sang làm việc riêng.

Những tiếng ríu rít bỗng ngừng lại, Cố Tâm Đường cảm thấy có gì đó không đúng. Quay đầu lại, cô lập tức nhìn thấy Phó Tông Minh đang đứng ở cửa lớn.

Hôm nay anh mặc một bộ vest màu tối, sơ mi sáng màu và cà vạt tối màu, bên ngoài khoác một chiếc áo dạ dài. Mái tóc được chải gọn gàng, bóng mượt, để lộ toàn bộ gương mặt đẹp trai. Bộ trang phục này khiến anh càng thêm lịch lãm, phong độ, mang nét khí chất của một quân tử.

Trên tóc anh còn vương tuyết, khóe môi khẽ nhếch, đầu hơi nghiêng, anh nhìn Cố Tâm Đường và cất giọng trầm thấp: “Lần đầu tiên thấy tuyết lớn thế này sao?”

Cố Tâm Đường cũng nhìn anh, đáp: “Đúng vậy, lần đầu tiên thấy tuyết đẹp như thế này.”

Phó Tông Minh bước tới gần cô, cởi áo dạ khoác lên vai cô: “Sao em không mặc thêm áo dày hơn?”

Cố Tâm Đường cố tình giữ khoảng cách với anh: “Em chỉ chơi một chút thôi, không lạnh.”

Mấy cô hầu nhanh chóng rời đi, mỗi người tìm việc riêng để làm. Tiểu Hồng mang áo khoác của Cố Tâm Đường ra, cô vội trả lại áo dạ cho Phó Tông Minh.

Hai người cùng đứng ngắm tuyết thêm một lát, rồi anh kéo cô vào trong nhà.

Bước qua cửa, anh lập tức cau mày: “Sao chỉ đốt một lò sưởi thế này?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Về Thời Dân Quốc, Ta Thành Tứ Phu Nhân Phủ Đại Soái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook