Xuyên Về Thời Dân Quốc, Ta Thành Tứ Phu Nhân Phủ Đại Soái
Chương 21:
Cổ Cẩn Mạt
30/12/2024
Lan Thanh Như diện một chiếc váy dài cao cổ màu tím, khoác thêm áo ngắn màu cam, tóc uốn xoăn gọn gàng, mái ngang tinh tế. Dù đôi chân nhỏ khiến bước đi mệt mỏi, cô ta vẫn xử lý mọi tình huống với vẻ tao nhã. Dù là một phụ nữ truyền thống, khả năng quản lý và giao tiếp của cô ta không thua kém gì những phụ nữ hiện đại.
Dẫu đêm nay có rất nhiều mỹ nhân tụ hội, sự xuất hiện của Cố Tâm Đường vẫn khiến mọi người kinh ngạc. Cô chỉ tập trung hướng về anh trai mình, Cố Trường Bái, người đang trò chuyện với Phó Tông Minh.
Cố Tâm Đường mặc một chiếc sườn xám cách tân dài làm từ vải chiffon in hoa màu hồng phấn. Chiếc váy cổ cao, tay lỡ, khuy cài chéo, tà váy viền sóng trắng mềm mại. Dù trang phục và trang điểm đều rất đơn giản, sự kết hợp với nhan sắc và vóc dáng tuyệt mỹ của cô vẫn khiến cả căn phòng sững sờ.
Buổi tiệc đang diễn ra đúng kế hoạch thì đột nhiên vang lên một tiếng súng. Cảnh tượng ngay lập tức trở nên hỗn loạn. Tiếng hét, tiếng súng, tiếng la vang dội. Không ai còn giữ được vẻ lịch sự, tất cả đều ôm đầu chạy loạn, chui xuống gầm bàn.
Phát súng ban nãy nhắm thẳng vào Phó Tông Minh, nhưng nhờ nhanh nhạy nên anh đã tránh được. Viên đạn bắn trúng cột phía sau anh.
Kẻ tấn công nhanh chóng bị vệ sĩ bắn hạ, nhưng ngay sau đó, nhiều kẻ khác cũng bất ngờ xuất hiện.
Trong lúc Phó Tông Minh đang đối đầu với một tên thì tên khác nhắm súng vào Cố Tâm Đường và Cố Trường Bái, bóp cò nhắm thẳng vào cô.
"Cẩn thận!"
Phó Tông Minh nhanh chóng bắn hạ kẻ tấn công, rồi từ cầu thang lao xuống. Anh vừa đá văng Cố Trường Bái sang một bên, vừa ôm lấy Cố Tâm Đường trong vòng tay, bảo vệ cô.
"Phịch!"
Phó Tông Minh đè lên Cố Tâm Đường, ngã xuống đất. Từ tầng hai, một tay bắn tỉa đã kịp hạ gục kẻ tấn công.
Hội trường hỗn loạn chợt lặng ngắt.
Máu đỏ tươi từ sau vai của Phó Tông Minh trào ra, nhuộm đẫm chiếc áo quân phục. Bàn tay Cố Tâm Đường chạm phải thứ chất lỏng ấm áp, nhớp nháp, dính trên lưng anh.
"..."
"Đốc quân?!"
"Đốc quân! Ngài tỉnh lại đi!"
Tim Cố Tâm Đường như rơi xuống đáy vực. Xong rồi. Lẽ nào Phó Tông Minh… chết thật rồi sao?
Trong phòng ngủ của Phó Tông Minh, các bác sĩ quân y và tầng lớp lãnh đạo cao nhất của quân đội nhà họ Phó tập trung đông nghịt. Máu đã được cầm, nhưng không ai có đủ tự tin đảm bảo việc lấy viên đạn ra sẽ thành công.
Viên đạn găm sâu vào vùng phản xạ của tim bên xương bả vai trái, rất nguy hiểm. Chỉ cần một sai sót nhỏ trong ca phẫu thuật cũng có thể lấy mạng của Phó Tông Minh. Nhưng không lấy viên đạn ra thì cũng không được, phải phẫu thuật càng sớm càng tốt, vì thời gian càng kéo dài, nguy cơ càng tăng lên.
Giữa các lãnh đạo quân đội nhà họ Phó nảy sinh mâu thuẫn. Một số người đề nghị Đốc quân sớm thu xếp mọi việc, gần như ám chỉ rằng anh nên chuẩn bị hậu sự. Những lời này đương nhiên khiến Lan Kỵ, anh trai của Lan Thanh Như, cảm thấy hả hê.
Nhưng một bộ phận khác vẫn quyết tâm tìm mọi cách để thực hiện phẫu thuật cứu Đốc quân.
Lúc này, mọi mũi dùi đều chĩa về phía anh em nhà họ Cố. Ai cũng rõ Đốc quân bị trúng đạn là vì cứu bọn họ, đặc biệt là Cố Tâm Đường, kẻ bị gán cho danh hiệu "yêu nữ", "hồ ly tinh".
Dẫu đêm nay có rất nhiều mỹ nhân tụ hội, sự xuất hiện của Cố Tâm Đường vẫn khiến mọi người kinh ngạc. Cô chỉ tập trung hướng về anh trai mình, Cố Trường Bái, người đang trò chuyện với Phó Tông Minh.
Cố Tâm Đường mặc một chiếc sườn xám cách tân dài làm từ vải chiffon in hoa màu hồng phấn. Chiếc váy cổ cao, tay lỡ, khuy cài chéo, tà váy viền sóng trắng mềm mại. Dù trang phục và trang điểm đều rất đơn giản, sự kết hợp với nhan sắc và vóc dáng tuyệt mỹ của cô vẫn khiến cả căn phòng sững sờ.
Buổi tiệc đang diễn ra đúng kế hoạch thì đột nhiên vang lên một tiếng súng. Cảnh tượng ngay lập tức trở nên hỗn loạn. Tiếng hét, tiếng súng, tiếng la vang dội. Không ai còn giữ được vẻ lịch sự, tất cả đều ôm đầu chạy loạn, chui xuống gầm bàn.
Phát súng ban nãy nhắm thẳng vào Phó Tông Minh, nhưng nhờ nhanh nhạy nên anh đã tránh được. Viên đạn bắn trúng cột phía sau anh.
Kẻ tấn công nhanh chóng bị vệ sĩ bắn hạ, nhưng ngay sau đó, nhiều kẻ khác cũng bất ngờ xuất hiện.
Trong lúc Phó Tông Minh đang đối đầu với một tên thì tên khác nhắm súng vào Cố Tâm Đường và Cố Trường Bái, bóp cò nhắm thẳng vào cô.
"Cẩn thận!"
Phó Tông Minh nhanh chóng bắn hạ kẻ tấn công, rồi từ cầu thang lao xuống. Anh vừa đá văng Cố Trường Bái sang một bên, vừa ôm lấy Cố Tâm Đường trong vòng tay, bảo vệ cô.
"Phịch!"
Phó Tông Minh đè lên Cố Tâm Đường, ngã xuống đất. Từ tầng hai, một tay bắn tỉa đã kịp hạ gục kẻ tấn công.
Hội trường hỗn loạn chợt lặng ngắt.
Máu đỏ tươi từ sau vai của Phó Tông Minh trào ra, nhuộm đẫm chiếc áo quân phục. Bàn tay Cố Tâm Đường chạm phải thứ chất lỏng ấm áp, nhớp nháp, dính trên lưng anh.
"..."
"Đốc quân?!"
"Đốc quân! Ngài tỉnh lại đi!"
Tim Cố Tâm Đường như rơi xuống đáy vực. Xong rồi. Lẽ nào Phó Tông Minh… chết thật rồi sao?
Trong phòng ngủ của Phó Tông Minh, các bác sĩ quân y và tầng lớp lãnh đạo cao nhất của quân đội nhà họ Phó tập trung đông nghịt. Máu đã được cầm, nhưng không ai có đủ tự tin đảm bảo việc lấy viên đạn ra sẽ thành công.
Viên đạn găm sâu vào vùng phản xạ của tim bên xương bả vai trái, rất nguy hiểm. Chỉ cần một sai sót nhỏ trong ca phẫu thuật cũng có thể lấy mạng của Phó Tông Minh. Nhưng không lấy viên đạn ra thì cũng không được, phải phẫu thuật càng sớm càng tốt, vì thời gian càng kéo dài, nguy cơ càng tăng lên.
Giữa các lãnh đạo quân đội nhà họ Phó nảy sinh mâu thuẫn. Một số người đề nghị Đốc quân sớm thu xếp mọi việc, gần như ám chỉ rằng anh nên chuẩn bị hậu sự. Những lời này đương nhiên khiến Lan Kỵ, anh trai của Lan Thanh Như, cảm thấy hả hê.
Nhưng một bộ phận khác vẫn quyết tâm tìm mọi cách để thực hiện phẫu thuật cứu Đốc quân.
Lúc này, mọi mũi dùi đều chĩa về phía anh em nhà họ Cố. Ai cũng rõ Đốc quân bị trúng đạn là vì cứu bọn họ, đặc biệt là Cố Tâm Đường, kẻ bị gán cho danh hiệu "yêu nữ", "hồ ly tinh".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.