Xuyên Về Thời Dân Quốc, Ta Thành Tứ Phu Nhân Phủ Đại Soái

Chương 42:

Cổ Cẩn Mạt

06/01/2025

Cố Trường Phối thở dài, nói tiếp: “Nghe nói, em cũng bị phu nhân Lan hạ thuốc tuyệt sản rồi phải không?”

Cố Tâm Đường nhướng mày, hỏi lại: “Sao đại ca lại biết mấy chuyện trong hậu viện phủ Đốc quân nhanh thế?”

Cố Trường Phối bật cười, nhìn cô rồi đáp: “Tiểu Thất, em đúng là thật sự mất trí nhớ rồi. Anh với Tông Minh đã quen biết nhau gần mười năm, chúng ta là huynh đệ kết nghĩa. Chuyện trong phủ Đốc quân chẳng có gì là anh không biết.”

Cố Tâm Đường cười nhạt, nhìn thẳng vào anh ta, hỏi: “Kể cả chuyện của anh ta với Lan Thanh Như, đúng không?”

Cố Trường Phối thoáng khựng lại, rồi gật đầu:

“Đúng vậy. Nhưng lúc đó em tuyệt thực, sau lại tự sát, rồi còn khiến mình mất trí nhớ. Anh muốn kể cho em về tình hình trong phủ cũng chẳng biết phải nói thế nào. Trước đây em đều biết rõ cả mà.”

Anh ta thở dài, giọng đầy áy náy: “Dù sao cũng là anh không đúng với em. Nhưng giờ mọi chuyện đã thế này, chỉ có thể như vậy thôi.”

Cố Tâm Đường cũng thở dài: “Thôi đi, em đã không trách anh và cha từ lâu rồi. Trong thời loạn thế này, chẳng ai có thể đứng ngoài được. Đã tới đây rồi thì cứ an phận mà sống thôi. Đại ca giúp em chuyển lời tới cha, em vẫn ổn, sẽ sống hòa thuận với Đốc quân và chăm sóc con trai anh ấy như con ruột. Mong cha yên tâm. Cũng nhờ đại ca nói với mẹ, đừng gây khó dễ cho mẹ em và Trường Tinh nữa. Mong mọi người hãy đối xử tốt với bọn họ.”

Cố Trường Phối mỉm cười, vỗ vai cô, nhìn sâu vào mắt cô hồi lâu rồi gật đầu yên tâm: “Được, anh nhất định chuyển lời. Dì Năm và Trường Tinh cứ giao cho anh, em cứ an tâm.”



Nhìn quanh cửa và cầu thang, anh ta hạ giọng:

“Lan Thanh Như chắc chắn không thể gượng dậy nổi nữa. Đây là điều tốt cho em. Nghe nói em đã bắt đầu điều dưỡng cơ thể, sau này nếu sinh được con, với vị trí của em trong lòng Đốc quân, cái ghế nữ chủ nhân của phủ Đốc quân sớm muộn gì cũng là của em.”

Trong lòng Cố Tâm Đường cười thầm. Cô chẳng hứng thú gì với vị trí phu nhân Đốc quân, nhưng không thể nói điều này ra trước mặt Cố Trường Phối, tránh lại bị anh ta trách mắng hàng giờ liền. Thế nên, cô chỉ lắc đầu: “Đại ca đừng lạc quan quá. Nhà họ Lan đổ rồi, Lan Thanh Như ngã rồi, nhưng vẫn còn nhà họ Tô và Tô Mai đấy.”

Cố Trường Phối nheo mắt, nói: “Yên tâm, Đại thiếu gia nhà họ Tô thông minh hơn người nhà họ Lan nhiều. Còn vị Tam phu nhân kia, đầu óc không thể so với Lan Thanh Như được, cô ta không phải đối thủ của em. Tin anh đi.”

Cố Tâm Đường mím môi không nói. Cô không muốn tranh giành đàn ông với nhiều phụ nữ như vậy. Nếu thực sự không thể sinh con cũng chẳng sao, nuôi một đứa con nuôi cũng tốt. Nhưng cô biết rõ, nhà họ Cố đưa cô tới đây không phải để cô sống an phận.

Thấy cô không đáp lời, Cố Trường Phối nói tiếp: “Những chuyện kinh doanh của em, nếu cần gì thì cứ tìm anh. Nếu dì Năm và Trường Tinh có bất kỳ yêu cầu nào cũng có thể nói với anh.”

“Tiểu Thất, dù em mất trí nhớ nhưng không ngốc, em cũng hiểu tình hình nhà họ Cố hiện tại. Đúng là chúng ta có tiền, nhưng những năm qua chiến tranh liên miên, tài sản nhà họ Cố gần như bị vơ vét sạch rồi. Bề ngoài nhìn thì có vẻ oai phong, nhưng bên trong chẳng còn bao nhiêu.”

Anh ta hạ giọng, tiếp tục: “Hiện giờ nơi kiếm tiền tốt nhất chính là vùng Tấn Tây Bắc do Phó Tông Minh quản lý. Khu vực Thượng Hải kinh doanh khó khăn, Đốc quân Vạn ở Đồng Thành lần trước đã bắt chúng ta nộp thuế hai mươi năm một lần. Hiện tại ngành vận chuyển đường biển cũng khó làm. Cha đang định đầu tư vào lĩnh vực hàng tiêu dùng, sau Tết sẽ phải chi một khoản lớn.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Về Thời Dân Quốc, Ta Thành Tứ Phu Nhân Phủ Đại Soái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook