Xuyên Về Thời Dân Quốc, Ta Thành Tứ Phu Nhân Phủ Đại Soái

Chương 41: Họ Chính Là Luật Pháp

Cổ Cẩn Mạt

06/01/2025

Cố Tâm Đường nói: “Được chứ, để em tự đi đón thằng bé!” Nói rồi, cô định đứng dậy đi đón Phó Thịnh Lâm.

Phó Tông Minh đặt tay lên vai cô, nhẹ nhàng ấn cô ngồi lại: “Ngồi xuống ăn cơm đi, anh đã bảo Giang Dẫn Niên đi đón rồi.”

Chẳng mấy chốc, Giang Dẫn Niên đã bế Phó Thịnh Lâm đến. Cậu bé giờ trông khác hẳn so với trước đây. Phong cách ăn mặc hoàn toàn do Cố Tâm Đường chỉnh chu lại, nhìn qua đã thấy rõ khí chất của một thiếu gia nhà giàu. Tính cách của cậu cũng hoạt bát hơn nhiều, không còn nhút nhát như trước.

“Cha, mẹ!” Phó Thịnh Lâm lễ phép chào, những cách xưng hô mới mẻ này đều là Cố Tâm Đường dạy cậu.

Cố Tâm Đường bế cậu bé lên, đặt trán chạm nhẹ vào má cậu, ân cần hỏi: “Có lạnh không con?”

Phó Thịnh Lâm nghịch chiếc kẹp tóc trên đầu Cố Tâm Đường, đáp lại theo kiểu cách Lan Thanh Như từng dạy: “Thưa mẹ, Thịnh Nhi không lạnh.”

Cố Tâm Đường bật cười, nói: “Thịnh Nhi, sau này khi trả lời ai, không cần phải thêm ‘thưa ai đó’, cứ trả lời trực tiếp là được. Hiểu không?”

Không biết Phó Thịnh Lâm có hiểu lời cô hay không, nhưng cậu bé ngoan ngoãn gật đầu:

“Dạ, con hiểu rồi, mẹ.”

Cố Tâm Đường lại cọ trán vào mặt cậu, dịu dàng khen: “Thịnh Nhi, con ngoan lắm!”

Lúc này, Phó Tông Minh mới lên tiếng: “Thịnh Nhi, chào cậu đi con!”

Phó Thịnh Lâm quay sang nhìn Cố Trường Phối, lễ phép chắp tay lại rồi cúi người: “Cháu chào cậu!”

Cách chào đặc biệt này khiến cả phòng bật cười sảng khoái. Cố Trường Phối rút ra một phong bao lì xì lớn, nói: “Lần đầu gặp cháu lớn của cậu, đây là quà gặp mặt. Thịnh Nhi, lại đây, qua đây với cậu nào.”



Phó Thịnh Lâm quay qua nhìn Cố Tâm Đường, cô liền bế cậu đến trước mặt Cố Trường Phối:

“Thịnh Nhi, đây là quà gặp mặt mà cậu con chuẩn bị cho con, nhận lấy đi nhé.”

Phó Thịnh Lâm lại nhìn sang Phó Tông Minh. Nhận được cái gật đầu của cha, cậu mới đưa hai tay ra nhận lấy phong bao: “Cảm ơn cậu.”

Sau khi nhận quà, cậu bé định quỳ xuống để dập đầu cảm tạ, nhưng hai anh em nhà họ Cố đã vội giữ lại.

Cố Tâm Đường cười nói: “Thịnh Nhi, không cần quỳ dập đầu đâu, chỉ cần cúi người chào cậu là được.”

Phó Thịnh Lâm ngơ ngác hỏi: “Mẹ, làm vậy có được không?”

Cố Tâm Đường mỉm cười động viên: “Được chứ, cứ làm như vậy là đúng rồi.”

Cố Trường Phối hôm nay chuẩn bị rất kỹ lưỡng cho món quà gặp mặt. Anh ta và Phó Tông Minh có quan hệ rất tốt, nên hiểu rõ tình hình trong nhà họ Phó. Phó Tông Minh chỉ có một đứa con trai, mà giờ mẹ của cậu bé đã qua đời. Việc Phó Tông Minh sẵn lòng giao đứa con duy nhất của mình cho Cố Tâm Đường chăm sóc không chỉ là sự tín nhiệm dành cho cô mà còn là niềm tin vào nhà họ Cố. Vì thế, hôm nay Cố Trường Phối đến đây với tâm thế ra mắt một cách long trọng.

Phong bao lì xì của anh ta không có nhiều tiền mà chứa những vật phẩm quý giá. Một chiếc khóa trường mệnh bằng vàng, dây chuyền vàng bọc trong vải lụa đỏ, cùng một chiếc bút vàng tinh xảo.

Sau bữa cơm, Phó Tông Minh bảo người đưa con trai đi. Anh nói rằng mình cần gặp một người rất quan trọng, rồi bảo hai anh em họ Cố cứ tự nhiên.

Trong sảnh lớn của tòa nhà kiểu Tây mới xây ở Đông Viện, Cố Trường Phối nói với Cố Tâm Đường: “Đốc quân đã giao đứa trẻ đó cho em nuôi, em nhất định phải xem nó như con ruột mà chăm sóc. Đây là sự tin tưởng của Đốc quân đối với em và cả nhà họ Cố. Em hiểu không?”

Cố Tâm Đường thầm nghĩ: Cô không hiểu, nhưng ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn gật đầu:

“Anh yên tâm, trong lòng em hiểu rõ, nhất định sẽ dạy dỗ thiếu gia Lâm thật tốt, coi như con ruột của mình.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Về Thời Dân Quốc, Ta Thành Tứ Phu Nhân Phủ Đại Soái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook