Xuyên Về Thời Dân Quốc, Ta Thành Tứ Phu Nhân Phủ Đại Soái

Chương 1: Kỹ Thuật Tệ Thật (1)

Cổ Cẩn Mạt

24/12/2024

Trong phòng ngủ, không khí mơ hồ ấm áp.

Giọng nói run rẩy của Cố Tâm Đường khẽ vang lên.

“Đốc quân…”

Phó Tông Minh bỗng khựng lại, ánh mắt hạ xuống nhìn người phụ nữ bên dưới qua ánh nến lay động từ ngoài rèm.

Anh khẽ cười, giọng điệu có chút trêu chọc:

”Khóc?”

Cố Tâm Đường giật giật hàng mi ướt, trông như vừa được vớt từ dưới nước lên, bàn tay nhỏ trắng mịn đẩy nhẹ vào ngực anh, không dám nhìn thẳng, khẽ than thở:

“Chắc em sắp chết rồi…”

Trong lòng lại không ngừng mắng thầm: Khóc cái con khỉ! Tay nghề tệ hại như thế này mà lại phí cả dáng người lẫn khuôn mặt đẹp trai. Bảo sao cả phủ Đốc quân này chẳng ai mang thai nổi!

Ánh mắt người đàn ông thoáng hiện ý cười, cúi xuống cắn nhẹ vành tai cô, giọng nói trầm thấp: “Lần cuối cùng thôi.”

Nhưng lời hứa “lần cuối” của Phó Tông Minh kéo dài thật lâu… Đến khi Cố Tâm Đường mệt mỏi thiếp đi.

Sáng hôm sau, Phó Tông Minh thức dậy đúng giờ, nghiêng mình ngắm người phụ nữ đang ngủ say một lúc lâu rồi mới rời giường.



Sau khi ăn mặc chỉnh tề, anh cúi xuống nhìn Cố Tâm Đường, cười nhẹ: “Hôm qua mệt rồi, cứ ngủ thêm đi.”

Cố Tâm Đường khẽ cử động hàng mi, thều thào: “Em phải dậy đi chào phu nhân.”

Phó Tông Minh mím môi, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm cô: “Làm phụ nữ của bổn soái, em thấy ấm ức lắm à?”

Cố Tâm Đường cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn đầy oán trách: “Không có.”

Anh nhìn cô chăm chú một lúc, rồi đứng thẳng dậy, giọng điệu trầm trầm:

“Cần gì cứ nói với phu nhân.”

Cố Tâm Đường chỉ “ừm” một tiếng rồi nhắm mắt lại.

Nghe tiếng bước chân anh rời xa, cô mới mở mắt ra.

Ngay khi Phó Tông Minh rời đi, Tiểu Hồng vội vàng bước vào, đứng cách rèm hỏi:

“Cô Cố, để em giúp cô rửa mặt thay đồ nhé!”

Cố Tâm Đường thở dài: “Đợi một chút.”

Cô còn chưa kịp thay đồ xong thì một bà quản gia già đã dẫn theo một nữ hầu, trên tay cầm một chén thuốc đen sì bước vào.

“Tứ phu nhân, uống chén thuốc này đi.”



Bà quản gia giọng điệu lạnh lùng ra lệnh.

Cố Tâm Đường nhíu mày nhìn chén thuốc, hỏi: “Đây là gì?”

Bà ta chẳng buồn nể nang, lạnh lùng đáp:

“Là phu nhân ban cho cô. Cứ uống là được.”

Cố Tâm Đường im lặng một lúc, cuối cùng vẫn cầm lấy chén thuốc trên khay của nữ hầu và uống hết trong một hơi.

Tiểu Hồng xót xa nhìn chủ mình, nhưng vì họ mới đến phủ tướng quân, không dám đắc tội với ai, nên vội vàng lấy một viên kẹo đưa cho cô:

“Cô Cố, ăn kẹo đi cho đỡ đắng.”

Bà quản gia già cau mày quát: “Trong phủ này không có cô Cố nào hết, chỉ có tứ phu nhân thôi.”

Tiểu Hồng lườm thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn đáp:

“Tiểu Hồng biết lỗi, cảm ơn bà quản gia đã nhắc nhở.”

Bà ta hừ lạnh, rồi quay sang Cố Tâm Đường:

“Tứ phu nhân, phu nhân mời cô đến Lan Hiên để nghe quy củ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Về Thời Dân Quốc, Ta Thành Tứ Phu Nhân Phủ Đại Soái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook