Xuyên Về Thời Dân Quốc, Ta Thành Tứ Phu Nhân Phủ Đại Soái

Chương 25: Thật Hoang Đường

Cổ Cẩn Mạt

02/01/2025

Cố Tâm Đường chào hỏi Lan Thanh Như vài câu rồi theo người hầu rời đi. Lần này Tô Mai bị ngã khá nặng, gần như hủy hoại cả dung nhan.

Phó Tông Minh dù đang dưỡng thương cũng không thể hoàn toàn nghỉ ngơi. Dù nằm trên giường bệnh, anh vẫn chỉ huy hàng ngàn quân lính, từng mệnh lệnh đều được truyền đi.

Với vai trò hộ lý bên cạnh, Cố Tâm Đường thực sự rất vất vả. Không chỉ chăm lo chuyện ăn uống, sinh hoạt, ngủ nghỉ cho Đốc quân, cô còn phải giúp anh truyền đạt mệnh lệnh và xử lý những việc vặt.

Do vết thương ở lưng, Phó Tông Minh không thể nằm ngửa, đa phần thời gian phải nằm nghiêng, có lúc thậm chí phải nằm sấp.

Hôm nay cuối cùng cũng đến ngày cắt chỉ. Sau khi thay thuốc xong, Cố Tâm Đường giúp Phó Tông Minh mặc lại quần áo, lau mặt, rửa tay cho anh. Vừa dọn dẹp xong thì thức ăn được mang vào.

Phó Tông Minh bị thương ở bên trái, nên tay trái không thể cử động. Mấy ngày trước tay phải còn đang truyền dịch, không tiện sử dụng. Nhưng giờ đã ngừng truyền dịch, thế mà anh vẫn bắt Cố Tâm Đường đút cho ăn. Đúng là cố ý làm khó mà!

Cố Tâm Đường dọn thức ăn ra bàn, đỡ anh ngồi dậy: “Hôm nay anh tự ăn đi. Em còn phải giặt quần áo nữa.”

Phó Tông Minh nhướng mày: “Ai dám để em giặt quần áo?”

Cố Tâm Đường liếc anh: “Không phải anh bảo không cho ai khác giặt đồ lót của anh sao?”

Phó Tông Minh khẽ cười: “Để cận vệ giặt. Anh không thích phụ nữ giặt đồ lót cho anh. Em lo đút anh ăn thì hơn.”

Cố Tâm Đường bĩu môi: “Anh cũng nên tập dùng tay đi, không thì cơ bắp teo mất.”

Phó Tông Minh tỏ vẻ đáng thương: “Tay anh mỏi lắm, mấy hôm nay ký giấy tờ đau muốn chết.”

Cố Tâm Đường ngày càng không hiểu nổi Phó Tông Minh. Trước đây, khi ở trên giường, anh giống như một gã chưa từng biết đến phụ nữ, điên cuồng đến mức khiến cô kinh ngạc. Nhưng sau lần đầu đó, cô nhận ra kỹ thuật của anh thậm chí còn tệ hơn cả tưởng tượng.



Tuy nhiên, với một người đàn ông có ngoại hình và dáng vóc xuất sắc như vậy, dù cơ thể không tình nguyện, linh hồn cô vẫn không tránh khỏi động lòng. Chính những cử chỉ nửa muốn nửa không của cô lại khiến anh "mở khóa" được kỹ năng phòng the. Kể từ đó, anh như nghiện cơ thể của cô, điều này Cố Tâm Đường có thể hiểu.

Nhưng có những lúc, ánh mắt anh nhìn cô như muốn hút cô vào trong, khiến cô nổi da gà. Linh hồn cô là một người phụ nữ gần ba mươi tuổi, đã trải qua nhiều chuyện đời. Đối diện với ánh mắt kiểu đó, cô không cảm động, trái lại chỉ cảm thấy kỳ quái.

Trong lần ám sát vừa qua, nếu không nhờ Phó Tông Minh, có lẽ cô và anh cả Cố đã mất mạng.

Nhiều người nhắm vào cô, muốn mượn cơ hội này để loại bỏ cô. Nhưng trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, chính Phó Tông Minh đã bảo vệ cô.

Anh có nhiều phụ nữ như vậy, tại sao cứ phải bắt cô chăm sóc anh? Điều này khiến Cố Tâm Đường không tài nào hiểu nổi.

Nếu nói anh mê sắc đẹp, thì Tô Mai và Dương Tĩnh Nhược đều không tệ. Phụ nữ trong phủ Đốc quân ai cũng xinh đẹp, tuy không bằng cô, nhưng đều là mỹ nhân cả.

Vậy thì chỉ còn một khả năng, vì tiền của nhà họ Cố.

Đúng, ngoài điều đó ra, Cố Tâm Đường không thể nghĩ ra lý do nào khác khiến Phó Tông Minh mê mẩn cô đến vậy.

Phó Tông Minh bóp nhẹ cằm Cố Tâm Đường, ghé sát lại gần, giọng khẽ trầm: “Em đang nghĩ gì thế, hả?”

Cố Tâm Đường chớp mắt, lắc đầu, cố nở một nụ cười, đáp: “Không nghĩ gì cả, chỉ là lo cho chất độc trong cơ thể anh thôi.”

Phó Tông Minh phẩy tay một cách thoải mái, cười nói: “Tưởng gì chứ! Có gì mà lo. Bây giờ không sao cả, cứ ăn uống cho thoải mái là được.”

Dứt lời, anh quay sang nhìn bát canh nhân sâm trên bàn, bày ra vẻ mặt tinh quái: “Tiểu Thất, anh muốn ăn canh.”

Cố Tâm Đường múc một muỗng canh, nhẹ nhàng thổi cho nguội rồi đưa đến miệng anh:

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Về Thời Dân Quốc, Ta Thành Tứ Phu Nhân Phủ Đại Soái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook