Xuyên Về Thời Dân Quốc, Ta Thành Tứ Phu Nhân Phủ Đại Soái

Chương 26:

Cổ Cẩn Mạt

02/01/2025

“Há miệng ra nào.”

Phó Tông Minh hớpa vài ngụm, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Cố Tâm Đường: “Tiểu Thất?”

Cố Tâm Đường liếc nhìn anh, không khỏi nghĩ thầm, người đàn ông này lại muốn giở trò gì nữa đây?

“Anh uống canh đàng hoàng đi, ăn uống tử tế vào.” Cô nói, rồi tiếp tục đưa muỗng canh lên môi anh.

Nhưng Phó Tông Minh lại không há miệng, chỉ chăm chú nhìn cô, giọng trầm thấp vang lên: “Tiểu Thất, sinh cho anh một đứa con đi!”

Cố Tâm Đường bất ngờ, tay run lên làm canh đổ xuống áo của Phó Tông Minh.

“Em xin lỗi, xin lỗi.” Cô vội đặt bát xuống, cầm khăn lau áo cho anh. Nhưng chưa kịp làm gì, tay cô đã bị anh nắm chặt, kéo cả người cô ngồi lên đùi anh.

Cố Tâm Đường hoảng hốt kêu lên: “Đốc quân, cẩn thận vết thương! Chúng ta có gì cứ từ từ nói!”

Nếu chẳng may vết thương của anh rách ra, cô liệu có bao nhiêu cái đầu để gánh trách nhiệm đây?

Phó Tông Minh không chịu buông tay, khiến Cố Tâm Đường sợ đến mức chỉ dám ngồi yên trên đùi anh, không dám cử động.



Anh nhìn sâu vào mắt cô, khẽ nói: “Hứa với anh đi, sinh cho anh một đứa con. Con của chúng ta chắc chắn sẽ vừa xinh đẹp vừa thông minh.”

Cố Tâm Đường vốn không hiểu rõ về mối quan hệ giữa Phó Tông Minh với những người phụ nữ khác và con cái trong hậu viện. Khi ở Thượng Hải, không ai nói gì với cô. Đến phủ đốc quân, mọi chuyện lại càng mù mờ, cô chỉ cảm thấy mọi thứ ở đây đều kỳ lạ.

Mãi gần đây, qua những câu chuyện Tiểu Hồng, cô hầu hoạt bát, hay tán gẫu với mọi người trong phủ kể lại, cô mới biết một chút. Và đúng thật, nhiều chuyện còn ly kỳ hơn cả tiểu thuyết cẩu huyết mà cô từng đọc ở kiếp trước.

“Nếu vậy, từ giờ anh phải nghe lời, hợp tác điều trị nghiêm túc.” Cô nhìn anh, giọng nghiêm túc. “Anh bị thương là vì cứu em và đại thiếu gia nhà họ Cố.”

Ánh mắt Phó Tông Minh thoáng lên sự rạng rỡ, anh mỉm cười, cúi đầu hỏi nhỏ: “Tiểu Thất, vậy là em đồng ý rồi sao?”

Cố Tâm Đường nói: "Đốc quân, muốn có con thì trước hết anh phải có một sức khỏe tốt đã."

Phó Tông Minh nhìn cô, cười ngờ nghệch như một đứa trẻ: "Được, nghe em hết."

Cố Tâm Đường: "…"

Từ cách Phó Tông Minh trân trọng thân xác, rõ ràng là Phó Tông Minh từng gặp qua nguyên chủ. Nhưng dù cô lục tìm hết cuốn sổ nhật ký bị khóa của nguyên chủ hay bất kỳ góc nào trong phòng, vẫn không tìm thấy bất cứ dấu vết nào liên quan đến Phó Tông Minh.

Hơn nữa, nguyên chủ đã tự tử vì không muốn gả cho Phó Tông Minh cơ mà!

Vậy vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu?



Bữa ăn trưa nay, Phó Tông Minh ngoan ngoãn đến lạ. Anh ăn hai bát canh, một bát cơm, nửa bát mì và còn uống thuốc rất đúng giờ. Buổi chiều, anh cũng phối hợp rất tốt trong buổi trị liệu xoa bóp.

Đến hơn bốn giờ chiều, Tứ tiểu thư dẫn Nhị thiếu gia Phó Thịnh Lâm đến thăm anh. Đây là do chính Phó Tông Minh yêu cầu, vì anh muốn gặp đứa con trai duy nhất của mình.

Cố Tâm Đường tìm cớ rời khỏi phòng, để không gây thêm bất tiện.

Sau khi nói chuyện với em gái một lúc, Phó Tông Minh quay sang hỏi con trai: "Thịnh Lâm, con thích dì Tứ không?"

Phó Thịnh Lâm gật đầu: "Thích ạ."

"Vậy sau này đi theo dì Tứ, được không?"

Mẹ ruột của Phó Thịnh Lâm luôn sợ chủ mẫu Lan Thanh Như, càng sợ Phó Tông Minh. Năm xưa, chính cô ta và Lan Thanh Như đã liên thủ hãm hại Phó Tông Minh.

Sự giáo dưỡng của Phó Thịnh Lâm không phải do mẹ ruột quản lý, mà hoàn toàn do Lan Thanh Như quyết định.

Tứ tiểu thư Phó Diên Thanh ngạc nhiên, hỏi: "Anh định để chị dâu nhỏ nuôi dạy Thịnh Lâm sao?"

Phó Tông Minh mệt mỏi, nhắm mắt lại, gật đầu: "Em cứ đưa nó về trước đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Về Thời Dân Quốc, Ta Thành Tứ Phu Nhân Phủ Đại Soái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook