Xuyên Về Thời Dân Quốc, Ta Thành Tứ Phu Nhân Phủ Đại Soái
Chương 27: Tiếng Súng Lúc Rạng Sáng
Cổ Cẩn Mạt
02/01/2025
Sau bữa tối, Phó Tông Minh bảo Cố Tâm Đường quay về Hải Đường Viện nghỉ ngơi.
"Tối nay em không cần ở đây sao?" Cố Tâm Đường hỏi.
Phó Tông Minh nói: "Đã cắt chỉ rồi, buổi tối có lính hầu ở đây là được. Em về nghỉ ngơi đi, sáng mai lại đến."
Khi về tới Hải Đường Viện, cảnh tượng trước mắt khiến cô sững sờ. Cả viện bị phá tan tành, chỉ có Bạc Hà và Tử Quyên đang loay hoay dọn dẹp, không thấy bóng dáng Tiểu Hồng và Yến Tử đâu.
"Chuyện gì thế này?" Cố Tâm Đường hỏi.
Bạc Hà không trả lời, còn Tử Quyên thở dài, nói: "Là Tam phu nhân tới gây chuyện."
"Thế hai người kia đâu?" Cố Tâm Đường hỏi tiếp.
Tử Quyên chỉ tay vào phòng: "Tiểu Hồng cãi nhau với Tam phu nhân nên bị tát, còn bị đánh một roi. Yến Tử đang an ủi cô ấy."
Nghe xong, Cố Tâm Đường lập tức hiểu ra. Quả nhiên Tô Mai không dễ dàng bỏ qua, nhưng việc cô ta nhịn đến tận bây giờ mới bùng nổ, chắc hẳn là vì mặt mũi không còn ra gì sau sự kiện lần trước.
Trong phòng, Tiểu Hồng nằm đó, một bên mặt sưng vù, quần áo ở lưng bị roi quất rách toạc, khóe miệng rớm máu.
Cố Tâm Đường giận đến mức mắt tối sầm, suýt ngất. Dẫu gì cũng phải "nể mặt chủ mà tha chó", nhưng Tam phu nhân này đúng là quá ngông cuồng.
"Tiểu thư, xin lỗi… Em lại gây họa cho cô rồi." Tiểu Hồng cúi đầu, giọng đầy ấm ức.
Cố Tâm Đường và Yến Tử cùng nhau xử lý vết thương cho Tiểu Hồng.
Cố Tâm Đường nhẹ nhàng trách móc, vừa giận vừa xót: “Miệng đã bị thương rồi mà vẫn còn nói được sao? Sau này, gặp chuyện gì cũng phải bình tĩnh. Lao đầu vào mà không suy nghĩ, cuối cùng chỉ có thiệt thân. Nếu cô ta muốn đập phá, cứ để cô ta làm.”
Tiểu Hồng phản đối ngay: “Sao lại thế được? Cô ta toàn chọn những đồ giá trị cao mà đập!”
Cố Tâm Đường nhếch môi cười lạnh: “Nhà họ Tô không thiếu tiền. Đập bao nhiêu, tôi bắt cô ta bồi thường lại đúng giá.”
Yến Tử lên tiếng: “Nghe nói anh trai của Tam phu nhân vừa được thăng chức. Dạo này, Đốc quân rất coi trọng anh ta, vì thế Tam phu nhân mới dám đến chỗ chúng ta quậy phá như vậy. Còn chuyện đòi bồi thường thì chắc chẳng bao giờ chịu đâu.”
Cố Tâm Đường thản nhiên đáp: “Hoa nào mà nở mãi? Sớm muộn gì cũng phải trả giá.”
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Tiểu Hồng, cô dặn Yến Tử vào bếp nhỏ nấu cháo cho Tiểu Hồng, còn Tử Quyên thì giúp cô chuẩn bị nước tắm. Qua một thời gian quan sát, Cố Tâm Đường cảm thấy Tử Quyên có thể tin tưởng được.
Khi ngâm mình trong nước nóng, toàn thân cô dường như được thả lỏng. Đôi mắt nhắm hờ, giọng nói cất lên nhẹ nhàng: “Tử Quyên, nếu cho em chọn, giữa việc đi theo bên cạnh tôi và quản lý sổ sách, em sẽ chọn cái nào?”
Tử Quyên ngẩn ra, sau đó phấn khởi nói: “Tứ phu nhân, ý của cô là xem em như người của mình rồi đúng không?!”
Cố Tâm Đường khẽ gật đầu: “Ừm. Nghe nói em đã theo Tứ tiểu thư khá lâu, chắc biết đọc chữ?”
Tử Quyên cười ngượng: “Cũng biết được vài chữ, nhưng quản lý sổ sách thì chắc không làm được. Nếu phu nhân không chê, em chỉ xin ở lại bên cạnh hầu hạ cô thôi. Chuyện chăm sóc người khác, em làm được.”
Cố Tâm Đường mở mắt nhìn Tử Quyên: “Người của tôi không nhiều, em cũng thấy đấy. Nếu ở lại bên cạnh tôi, em phải gánh vác công việc của cả Yến Tử và Tiểu Hồng. Yến Tử vốn đã quản lý sổ sách bên ngoài của tôi, giờ tôi còn định để cô ấy tiếp quản luôn cả sổ sách ở phòng khám. Còn Tiểu Hồng, không thể giữ cô ấy lại trong phủ Đốc quân lâu hơn được nữa, sớm muộn cũng xảy ra chuyện.”
Tử Quyên tái mặt, hoảng sợ hỏi: “Người định xử lý Tiểu Hồng sao?”
Cố Tâm Đường nhéo nhẹ má cô ta, mỉm cười: “Sao tôi nỡ làm thế?”
"Tối nay em không cần ở đây sao?" Cố Tâm Đường hỏi.
Phó Tông Minh nói: "Đã cắt chỉ rồi, buổi tối có lính hầu ở đây là được. Em về nghỉ ngơi đi, sáng mai lại đến."
Khi về tới Hải Đường Viện, cảnh tượng trước mắt khiến cô sững sờ. Cả viện bị phá tan tành, chỉ có Bạc Hà và Tử Quyên đang loay hoay dọn dẹp, không thấy bóng dáng Tiểu Hồng và Yến Tử đâu.
"Chuyện gì thế này?" Cố Tâm Đường hỏi.
Bạc Hà không trả lời, còn Tử Quyên thở dài, nói: "Là Tam phu nhân tới gây chuyện."
"Thế hai người kia đâu?" Cố Tâm Đường hỏi tiếp.
Tử Quyên chỉ tay vào phòng: "Tiểu Hồng cãi nhau với Tam phu nhân nên bị tát, còn bị đánh một roi. Yến Tử đang an ủi cô ấy."
Nghe xong, Cố Tâm Đường lập tức hiểu ra. Quả nhiên Tô Mai không dễ dàng bỏ qua, nhưng việc cô ta nhịn đến tận bây giờ mới bùng nổ, chắc hẳn là vì mặt mũi không còn ra gì sau sự kiện lần trước.
Trong phòng, Tiểu Hồng nằm đó, một bên mặt sưng vù, quần áo ở lưng bị roi quất rách toạc, khóe miệng rớm máu.
Cố Tâm Đường giận đến mức mắt tối sầm, suýt ngất. Dẫu gì cũng phải "nể mặt chủ mà tha chó", nhưng Tam phu nhân này đúng là quá ngông cuồng.
"Tiểu thư, xin lỗi… Em lại gây họa cho cô rồi." Tiểu Hồng cúi đầu, giọng đầy ấm ức.
Cố Tâm Đường và Yến Tử cùng nhau xử lý vết thương cho Tiểu Hồng.
Cố Tâm Đường nhẹ nhàng trách móc, vừa giận vừa xót: “Miệng đã bị thương rồi mà vẫn còn nói được sao? Sau này, gặp chuyện gì cũng phải bình tĩnh. Lao đầu vào mà không suy nghĩ, cuối cùng chỉ có thiệt thân. Nếu cô ta muốn đập phá, cứ để cô ta làm.”
Tiểu Hồng phản đối ngay: “Sao lại thế được? Cô ta toàn chọn những đồ giá trị cao mà đập!”
Cố Tâm Đường nhếch môi cười lạnh: “Nhà họ Tô không thiếu tiền. Đập bao nhiêu, tôi bắt cô ta bồi thường lại đúng giá.”
Yến Tử lên tiếng: “Nghe nói anh trai của Tam phu nhân vừa được thăng chức. Dạo này, Đốc quân rất coi trọng anh ta, vì thế Tam phu nhân mới dám đến chỗ chúng ta quậy phá như vậy. Còn chuyện đòi bồi thường thì chắc chẳng bao giờ chịu đâu.”
Cố Tâm Đường thản nhiên đáp: “Hoa nào mà nở mãi? Sớm muộn gì cũng phải trả giá.”
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Tiểu Hồng, cô dặn Yến Tử vào bếp nhỏ nấu cháo cho Tiểu Hồng, còn Tử Quyên thì giúp cô chuẩn bị nước tắm. Qua một thời gian quan sát, Cố Tâm Đường cảm thấy Tử Quyên có thể tin tưởng được.
Khi ngâm mình trong nước nóng, toàn thân cô dường như được thả lỏng. Đôi mắt nhắm hờ, giọng nói cất lên nhẹ nhàng: “Tử Quyên, nếu cho em chọn, giữa việc đi theo bên cạnh tôi và quản lý sổ sách, em sẽ chọn cái nào?”
Tử Quyên ngẩn ra, sau đó phấn khởi nói: “Tứ phu nhân, ý của cô là xem em như người của mình rồi đúng không?!”
Cố Tâm Đường khẽ gật đầu: “Ừm. Nghe nói em đã theo Tứ tiểu thư khá lâu, chắc biết đọc chữ?”
Tử Quyên cười ngượng: “Cũng biết được vài chữ, nhưng quản lý sổ sách thì chắc không làm được. Nếu phu nhân không chê, em chỉ xin ở lại bên cạnh hầu hạ cô thôi. Chuyện chăm sóc người khác, em làm được.”
Cố Tâm Đường mở mắt nhìn Tử Quyên: “Người của tôi không nhiều, em cũng thấy đấy. Nếu ở lại bên cạnh tôi, em phải gánh vác công việc của cả Yến Tử và Tiểu Hồng. Yến Tử vốn đã quản lý sổ sách bên ngoài của tôi, giờ tôi còn định để cô ấy tiếp quản luôn cả sổ sách ở phòng khám. Còn Tiểu Hồng, không thể giữ cô ấy lại trong phủ Đốc quân lâu hơn được nữa, sớm muộn cũng xảy ra chuyện.”
Tử Quyên tái mặt, hoảng sợ hỏi: “Người định xử lý Tiểu Hồng sao?”
Cố Tâm Đường nhéo nhẹ má cô ta, mỉm cười: “Sao tôi nỡ làm thế?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.