Xuyên Về Viễn Cổ Chủng Điền Ký

Chương 23: Ăn Nội Tạng

Thu Thủy Nhất San

02/10/2021

Lâm Diệp mỉm cười nói: "Đã như vậy tôi đây liền không khách khí, thật sự là tôi thiếu ít đồ."

"Thứ gì? " Tộc trưởng hỏi.

"Muối."

Bình muối kia của cô vốn đã không nhiều lắm rồi, tối hôm qua nướng thịt lại lấy muối dùng hơn phân nửa, bây giờ chỉ còn lại có một chút xíu, tối nay lại phải nướng nhiều thịt như vậy nữa, chắc chắn là muối không đủ dùng rồi.

"Không thành vấn đề, tôi đi lấy muối cho cô!" Tộc trưởng liền chạy về sơn động của mình đem muối tới.

Thú nhân giống đực trong bộ lạc Miêu tộc sau khi trưởng thành sẽ rời khỏi hang động của cha mẹ đi sống một mình, nhưng bình thường thú nhân giống cái là mẹ vẫn có thể giúp con mình chuẩn bị thức ăn, cho đến khi hắn tìm được phối ngẫu mới thôi.

Nên sơn động của Dương chỉ đơn giản là một chỗ dùng để ngủ mà thôi, bên trong hoàn toàn không có bất kỳ một đồ dùng nhà bếp hay muối gì cả.

Lâm Diệp nói: "Đi thôi, chúng ta xử lý sạch sẽ mấy con gà và thỏ này trước đã." Ngoài ba con gà rừng Dương xách về ra, tộc trưởng và Vân còn đem đến hai con thỏ hoang béo ú nữa.”

Bởi vì Lâm Diệp đã nói cô sẽ dạy cô ấy nướng thịt, Vân đi theo sát từng bước phía sau cô nên ngay cả thằng con tên Dương kia cũng bị bà gạt sang một bên.

Lâm Diệp nói với Vân: "Chúng ta đổi cách làm khác, không làm món thịt nướng tối hôm qua nữa."

Vân nghe nói không làm loại thịt nướng tối hôm qua thì lúc đầu đúng là có hơi thất vọng, suy cho cùng thịt nướng tối hôm qua ăn cũng rất ngon, tới bây giờ bà ấy vẫn nhớ mãi không quên đấy.

Chẳng qua nghĩ lại thì, nói không chừng đổi cách làm khác cũng ăn rất ngon thì sao, bây giờ bà ấy vô cùng tin tưởng vào tay nghề của Lâm Diệp.

"Không thành vấn đề, cô muốn làm sao cũng được."

Bọn họ cùng đi tới bờ sông để xử lý sạch sẽ thỏ và gà, da thỏ là Dương lột, kỹ thuật lột da của hắn lợi hại hơn Lâm Diệp nhiều, nhất là có dao găm Thụy Sĩ sắc bén hỗ trợ, chưa tới mấy cái liền lột được mà toàn bộ da thỏ rồi.

Các thú nhân đều có cách xử lý da sống của riêng họ.

Da thỏ tươi sau khi lột ra phải được chế biến càng sớm càng tốt, đầu tiên là loại bỏ phần thịt và mô mỡ còn sót lại trên da thỏ, khi làm sạch da thỏ phải chú ý làm sạch máu, dầu mỡ và các vết bẩn trên da thỏ. Sau đó, đặt tấm da thỏ ra ngoài và treo ở nơi thoáng gió để hong khô tránh tiếp xúc với ánh sáng mạnh.

Ngâm phần da tươi đã qua xử lý trong nước sạch khoảng tám giờ, kế tiếp chà với tro thực vật để loại bỏ vết mỡ, sau đó rửa lại bằng nước sạch và vắt khô.

Cuối cùng, chà xát vài lần với muối và để tự khô sau khi rửa sạch là được.



Dương ở một bên xử lý da thỏ, Lâm Diệp và Vân ở một bên lấy nội tạng của gà rừng và thỏ ra, sau đó rửa sạch bên trong.

Tối nay cô định làm món Khiếu Hoa Kê và thỏ nướng.

Quay lại sơn động của Dương, tộc trưởng đã mang muối đến còn dùng lá chuối gói lại, nhìn qua ít nhất cũng đến bốn năm cân muối.

Thú nhân cũng thật sự là quá mức thật thà rồi, cô nói muốn một chút muối, ông liền mang theo một bao lớn tới đây.

Với thứ như muối thì có nhiều hơn nữa cô cũng không chê đâu.

Lâm Diệp mở lá ra nhìn, thì phát hiện đều là mấy khối muối, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao thịt nướng ăn lần trước lại có phần mặn chát, không có mùi vị gì cả rồi, chắc chắn họ không rải đều muối khi nướng đây mà.

Lâm Diệp nhờ Dương đào một cái lỗ nhỏ ở bên cạnh, đất đào được trộn với nước để tạo thành hỗn hợp sền sệt, mặc dù Dương không biết cô định làm gì nhưng hắn vẫn làm theo.

Cô thì ở một bên đặt khối muối lên phiến đá sạch sẽ để mài thành những hạt muối nhỏ mịn, đem một phần muối giữ lại dự phòng, số hạt muối thừa thì để vào ống trúc mới vừa làm hôm nay.

Cô lấy quế đã phơi nắng một ngày ra, sau đó cắt vỡ mài thành bột.

Sau đó tiến hành ướp gia vị cho thịt gà và thịt thỏ xát muối và nhục quế lên, lá cây nhục quế gọi là Hương Diệp, không có gừng khử tanh nên Lâm Diệp không thể làm gì khác hơn là nhiều nhét thêm Hương Diệp và tía tô vào trong bụng của số thịt này nhiều chút, dùng mùi thơm nồng để che dấu mùi tanh kia.

Sau đó cô gói gà bằng lá chuối, rồi dùng bùn để vo gà thành một viên cầu tròn to, cho ba viên cầu vào cái hố nhỏ vừa đào, đốt trên đó một đống lửa, đống lửa cháy hết thì Khiếu Hoa Kê cũng được nấu chín.

Thỏ đã được ướp gia vị xong thì cột nó vào một cây gậy trúc gác lên hai cái giá nhỏ, để cây gậy trúc đã cột thỏ ở phía trên, phía dưới lại đốt một đống lửa, chú ý không được để ngọn lửa trực tiếp đốt vào thỏ, hơn nữa còn phải thỉnh thoảng lật qua lật lại.

Ngoài ra, cô cũng không lãng phí phần nội tạng đã lấy ra, đem số nội tạng ăn được rửa thật sạch, sau khi chần qua sẽ ướp với muối, quế và tía tô.

Bây giờ cô lấy một hai cây trúc còn dư lại, khoét trên thân trúc một cái lỗ lớn, sau đó đem nội tạng được ướp gia vị để vào ống trúc, tiếp theo dùng một miếng trúc bịt kín khe hở trên ống trúc rồi mới đặt vào trong đống than.

Trong ấn tượng của các thú nhân thì nội tạng có mùi hôi thối không thể chịu nổi, không hề dễ ăn, nếu không phải là tình cảnh đói bụng đến mức không chịu được nữa thì bình thường bọn họ sẽ vứt hết nội tạng đi.

"Lâm Diệp, số nội tạng này không thể ăn." Vân khuyên nhủ: "Vẫn nên vứt hết đi thôi."

"Không phải là nội tạng ăn không ngon, mà do mọi người không làm được thôi." Lâm Diệp cười nói.



Bọn họ còn có thể làm những món ăn dân dã bình thường thành mấy món ăn kinh khủng như thế kia, huống chi là số nội tạng tanh hôi này?

"Tin tôi đi, số nội tạng này sẽ ăn ngon mà."

Tộc trưởng và Vân im lặng không đáp.

Dương không muốn đả kích sự nhiệt tình của giống cái nhỏ, "Ừ, tôi tin cô."

Lâm Diệp: "..." Hừ!

Nội tạng chín nhanh hơn thịt gà và thịt thỏ. Lúc đầu bọn họ còn không có hứng thú với số nội tạng này, nhưng mà dần dần khi mùi thơm từ ống trúc bay ra.

"Ùng ục — — " Một âm thanh vang lên, không biết là bụng ai đang kêu đây.

Bọn họ ra sức nuốt xuống nước miếng đang không ngừng tiết ra, duỗi dài cổ qua xem ống trúc đang nướng nội tạng kia.

— — Ừm, thật là thơm!

Ba người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng tộc trưởng và Vân liên thủ đẩy Dương ra.

Đối mặt với thức ăn ngon, có là con hay không cũng không quan trọng.

Dương cọ tới cọ lui đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh Lâm Diệp, giả vờ khụ một tiếng: "Khụ... Nội tạng này lúc nào mới ăn được vậy?"

Lâm Diệp nhìn hắn một cái, nín cười: "Chờ một lát nữa đã."

Đến khi phần vỏ bên ngoài ống trúc nướng gần thành than, thì nội tạng mới được nấu chín.

Lâm Diệp cầm trên tay lá chuối định lấy ống trúc ra, không ngờ lại bị Dương đoạt trước một bước.

"Đợi một chút, ống trúc nóng phỏng tay thì sao, để tôi làm!"

Dương đặt ống trúc xuống lá chuối bên cạnh, sau đó Lâm Diệp mở ra phiến trúc ra mùi thơm liền tỏa ra xông thẳng vào mũi mọi người.

Tộc trưởng và Vân cũng không tự chủ được sáp lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Về Viễn Cổ Chủng Điền Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook