Xuyên Về Viễn Cổ Chủng Điền Ký
Chương 22: Thiếu Ít Đồ
Thu Thủy Nhất San
02/10/2021
Tối nay Dương quay về sớm hơn bình thường một chút, trời vẫn còn chưa tối, hôm nay thu hoạch chắc là không được tốt rồi, vì hắn chỉ xách về ba con gà rừng mà thôi. Dĩ nhiên, trọng điểm không phải là gà rừng, mà là có hai thú nhân đi theo phía sau hắn kìa.
Trong đó có một người cô biết, là tộc trưởng của bộ lạc Miêu tộc cũng chính là a ba của Dương. Một thú nhân giống cái khác mặc dù cô không nhận ra, nhưng nếu như cô không có đoán sai thì bà ấy hẳn là a ma của Dương thì phải.
Dáng người của mẹ Dương cũng rất cao lớn, nhưng không phải là cái loại cao to bình thường, cơ bắp trên người bà ấy rất săn chắc cân đối, bởi vì thời gian dài làm việc tay chân dưới mặt trời nên màu da là một màu lúa mạch khỏe khoắn, nếu ở hiện đại thì thân hình của bà ấy là dáng người mà người ngoại quốc yêu thích nhất, là vóc dáng của người thường xuyên vận động mới có được. Diện mạo của bà ấy rất đoan chính, mày rậm mắt to, mặc dù cô không biết bà ấy có giống Dương hay không, nhưng đôi mắt đó chính xác là một màu xanh băng rất đẹp. Đôi mắt của cha Dương thì có màu đen tuyền.
Cô đứng lên bước tới nghênh đón bọn họ.
"Chào hai người, đây là..." Cô nhìn qua Dương, hi vọng hắn có thể giới thiệu bọn họ với nhau một chút.
“Lâm Diệp, đây là a ba tôi, cô gặp qua rồi đấy, còn người này là a ma tôi, tên là Vân." Dương giới thiệu. Ở trong thế giới thú nhân này, trừ cha mẹ của mình ra, thì với các trưởng bối khác đều là trực tiếp gọi tên.
"A ma, cô ấy là Lâm Diệp."
Cha Dương hào phóng nói, "Lâm Diệp chúng ta lại gặp nhau rồi, tối hôm qua cô nướng thịt rất ngon!"
Vân cũng là một giống cái rất cởi mở, "Đúng vậy, tối hôm qua cô nướng thịt ăn thật ngon."
Được người khác khen ngợi tài nấu nướng của mình tốt là chuyện rất đáng vui vẻ, Lâm Diệp cười nói: "Cảm ơn quá khen rồi."
Chẳng qua thấy số thịt bọn họ xách theo trong tay, cô hình như hiểu ra cái gì...
Quả nhiên — —
Bọn họ quơ quơ số thịt trong tay, có chút xấu hổ nói với cô: "Tối nay có thể giúp chúng tôi nướng chút thịt nữa hay không?"
Mặc dù bọn họ cũng biết như vậy là làm phiền đến giống cái nhỏ của thằng nhóc con nhà mình thì không tốt, nhưng mà cô nướng thịt thật sự là ăn quá ngon, đời này của bọn họ chưa từng được ăn qua loại thịt nướng ngon như vậy đấy!
Chỉ cần vừa nghĩ tới sau này bọn họ còn phải tiếp tục ăn số thịt nướng nửa chín nửa sống hay gần cháy sém như trước kia, thì đã cảm thấy cả cuộc đời thú nhân của mình đều là một màu đen tối u ám rồi, thế nên thật sự là không nhịn được mới nhờ cô giúp bọn họ nướng thịt một lần nữa.
Dương ở một bên không vui nói: "Hai người không biết nướng thịt sao?" Còn kêu Lâm Diệp nướng giúp, cô ấy sẽ mệt mỏi nhiều lắm biết không.
Tộc trưởng đánh một cái lên đầu của thằng con chết bầm kia, cha mẹ muốn ăn ngon một chút thì sao?
Lâm Diệp nhận lấy số thịt trên tay bọn họ, "Không sao, để tôi nướng giúp hai người."
Cô cười nói với Vân: "Tôi sẽ dạy cô cách làm, sau này hai người có thể tự mình nướng thịt ngon lành."
Lâm Diệp vừa dứt lời, Vân liền vui vẻ nói: "Có thật không?" Đây mà là sự thật thì quá tốt rồi, nhờ Lâm Diệp làm giúp bọn họ thì cũng chỉ có thể thỉnh thoảng được ăn vài bữa ăn ngon thôi, nhưng nếu như mình học được cách nướng thịt rồi, kia không phải ngày nào cũng có thể ăn ngon sao!
"Đương nhiên là thật."
Nghe được lời của Lâm Diệp nói thì tộc trưởng cũng vui vẻ không thôi, chỉ là ông nghĩ đến một chuyện là, nếu như các tộc nhân cũng có thể ăn được vị thịt nướng ngon như vậy thì tốt rồi.
Lâm Diệp cũng không biết tộc trưởng đang suy nghĩ gì, bản thân cô cũng sẽ không từ chối dạy cho các thú nhân cách nướng thịt đâu.
Dân dĩ thực vi thiên* những lời này ở nơi nào cũng đúng cả, dùng thức ăn ngon bắt lấy dạ dày của các thú nhân này rồi, việc cô dung nhập vào bộ lạc Miêu tộc sẽ đơn giản hơn nhiều.
*(con người lấy thức ăn làm đầu)
Tộc trưởng và Vân nhìn thấy trước sơn động có một đống mấy thứ kì kì quái quái thì cảm thấy rất ngạc nhiên và tò mò, thế nên Lâm Diệp giới thiệu cách dùng những đồ vật này cho từng người, bọn họ lại càng ngạc nhiên hơn nữa.
Không ngờ những thứ bình thường thoạt nhìn không dùng được, cách dùng lại có thể đa dạng như vậy, nhất là cây trúc này, trừ việc dùng để vận chuyển nước ra, còn có nhiều chức năng như vậy nữa, đặc biệt là chuyện làm giỏ bằng trúc này, dùng để đựng đồ vật vô cùng thuận tiện, chỉ là hình như làm có chút khó coi thì phải...
Lâm Diệp đánh giá ánh mắt của hắn một chút, chủ động nói: "Nếu như mọi người bằng lòng, tôi sẽ dạy các tộc nhân cách đan giỏ bằng trúc."
"Bằng lòng! Tất nhiên bằng lòng!" Tộc trưởng kích động nói, chuyện tốt như vậy ông làm sao có thể không muốn chứ?
Bộ lạc bọn họ bình thường đều là dùng da thú may túi để chứa đồ vật, da thú là vật rất trân quý, mùa đông bọn họ phải trông cậy vào số da thú này may quần áo dày hơn để vượt qua đấy, hơn nữa họ còn muốn dùng da thú đi đến Xà tộc đổi lấy muối nữa.
Bộ lạc có hơn ngàn thú nhân, bình thường đều dựa vào việc săn thú để lấy da thú nên hoàn toàn không đủ để phân chia cho nhiều thú nhân như vậy, da thú vẫn luôn là vật rất khan hiếm, nếu như dùng giỏ trúc thay thế túi da thú kia không phải có thể tiết kiệm được rất nhiều da thú sao?
"Nhưng mà mấy ngày này tôi có chút bận không phân thân được, qua một thời gian ngắn nữa mới dạy có được không?" Lâm Diệp nói.
"Có thể có thể, cô muốn dạy lúc nào cũng được!" Chỉ cần chịu dạy là được rồi.
Tộc trưởng kích động chà xát hai tay lại với nhau, giống cái nhỏ này mặc dù có thấp bé một chút, nhưng mà vô cùng thông minh, mấu chốt là tâm địa rất tốt, ánh mắt của Dương vẫn rất đáng tin đấy, nếu cô sánh đôi với Dương thì ông tuyệt đối giơ hai tay hai chân tán thành!
Ông hòa ái nói với Lâm Diệp: "Cô có thiếu thứ gì, hoặc là có chuyện gì cần giúp đỡ, cứ việc nói cho tôi biết, tôi giúp cô giải quyết."
Dương nghe thấy câu này liền cảm thấy mất hứng, giống cái của hắn có chuyện gì thì phải tìm hắn mới đúng chứ.
Chẳng qua bây giờ không có ai chú ý tới suy nghĩ trong lòng của Dương cả, nghe tộc trưởng nói, Lâm Diệp liền mỉm cười nói: "Đã như vậy tôi đây liền không khách khí nữa, thật sự là tôi thiếu ít đồ."
Trong đó có một người cô biết, là tộc trưởng của bộ lạc Miêu tộc cũng chính là a ba của Dương. Một thú nhân giống cái khác mặc dù cô không nhận ra, nhưng nếu như cô không có đoán sai thì bà ấy hẳn là a ma của Dương thì phải.
Dáng người của mẹ Dương cũng rất cao lớn, nhưng không phải là cái loại cao to bình thường, cơ bắp trên người bà ấy rất săn chắc cân đối, bởi vì thời gian dài làm việc tay chân dưới mặt trời nên màu da là một màu lúa mạch khỏe khoắn, nếu ở hiện đại thì thân hình của bà ấy là dáng người mà người ngoại quốc yêu thích nhất, là vóc dáng của người thường xuyên vận động mới có được. Diện mạo của bà ấy rất đoan chính, mày rậm mắt to, mặc dù cô không biết bà ấy có giống Dương hay không, nhưng đôi mắt đó chính xác là một màu xanh băng rất đẹp. Đôi mắt của cha Dương thì có màu đen tuyền.
Cô đứng lên bước tới nghênh đón bọn họ.
"Chào hai người, đây là..." Cô nhìn qua Dương, hi vọng hắn có thể giới thiệu bọn họ với nhau một chút.
“Lâm Diệp, đây là a ba tôi, cô gặp qua rồi đấy, còn người này là a ma tôi, tên là Vân." Dương giới thiệu. Ở trong thế giới thú nhân này, trừ cha mẹ của mình ra, thì với các trưởng bối khác đều là trực tiếp gọi tên.
"A ma, cô ấy là Lâm Diệp."
Cha Dương hào phóng nói, "Lâm Diệp chúng ta lại gặp nhau rồi, tối hôm qua cô nướng thịt rất ngon!"
Vân cũng là một giống cái rất cởi mở, "Đúng vậy, tối hôm qua cô nướng thịt ăn thật ngon."
Được người khác khen ngợi tài nấu nướng của mình tốt là chuyện rất đáng vui vẻ, Lâm Diệp cười nói: "Cảm ơn quá khen rồi."
Chẳng qua thấy số thịt bọn họ xách theo trong tay, cô hình như hiểu ra cái gì...
Quả nhiên — —
Bọn họ quơ quơ số thịt trong tay, có chút xấu hổ nói với cô: "Tối nay có thể giúp chúng tôi nướng chút thịt nữa hay không?"
Mặc dù bọn họ cũng biết như vậy là làm phiền đến giống cái nhỏ của thằng nhóc con nhà mình thì không tốt, nhưng mà cô nướng thịt thật sự là ăn quá ngon, đời này của bọn họ chưa từng được ăn qua loại thịt nướng ngon như vậy đấy!
Chỉ cần vừa nghĩ tới sau này bọn họ còn phải tiếp tục ăn số thịt nướng nửa chín nửa sống hay gần cháy sém như trước kia, thì đã cảm thấy cả cuộc đời thú nhân của mình đều là một màu đen tối u ám rồi, thế nên thật sự là không nhịn được mới nhờ cô giúp bọn họ nướng thịt một lần nữa.
Dương ở một bên không vui nói: "Hai người không biết nướng thịt sao?" Còn kêu Lâm Diệp nướng giúp, cô ấy sẽ mệt mỏi nhiều lắm biết không.
Tộc trưởng đánh một cái lên đầu của thằng con chết bầm kia, cha mẹ muốn ăn ngon một chút thì sao?
Lâm Diệp nhận lấy số thịt trên tay bọn họ, "Không sao, để tôi nướng giúp hai người."
Cô cười nói với Vân: "Tôi sẽ dạy cô cách làm, sau này hai người có thể tự mình nướng thịt ngon lành."
Lâm Diệp vừa dứt lời, Vân liền vui vẻ nói: "Có thật không?" Đây mà là sự thật thì quá tốt rồi, nhờ Lâm Diệp làm giúp bọn họ thì cũng chỉ có thể thỉnh thoảng được ăn vài bữa ăn ngon thôi, nhưng nếu như mình học được cách nướng thịt rồi, kia không phải ngày nào cũng có thể ăn ngon sao!
"Đương nhiên là thật."
Nghe được lời của Lâm Diệp nói thì tộc trưởng cũng vui vẻ không thôi, chỉ là ông nghĩ đến một chuyện là, nếu như các tộc nhân cũng có thể ăn được vị thịt nướng ngon như vậy thì tốt rồi.
Lâm Diệp cũng không biết tộc trưởng đang suy nghĩ gì, bản thân cô cũng sẽ không từ chối dạy cho các thú nhân cách nướng thịt đâu.
Dân dĩ thực vi thiên* những lời này ở nơi nào cũng đúng cả, dùng thức ăn ngon bắt lấy dạ dày của các thú nhân này rồi, việc cô dung nhập vào bộ lạc Miêu tộc sẽ đơn giản hơn nhiều.
*(con người lấy thức ăn làm đầu)
Tộc trưởng và Vân nhìn thấy trước sơn động có một đống mấy thứ kì kì quái quái thì cảm thấy rất ngạc nhiên và tò mò, thế nên Lâm Diệp giới thiệu cách dùng những đồ vật này cho từng người, bọn họ lại càng ngạc nhiên hơn nữa.
Không ngờ những thứ bình thường thoạt nhìn không dùng được, cách dùng lại có thể đa dạng như vậy, nhất là cây trúc này, trừ việc dùng để vận chuyển nước ra, còn có nhiều chức năng như vậy nữa, đặc biệt là chuyện làm giỏ bằng trúc này, dùng để đựng đồ vật vô cùng thuận tiện, chỉ là hình như làm có chút khó coi thì phải...
Lâm Diệp đánh giá ánh mắt của hắn một chút, chủ động nói: "Nếu như mọi người bằng lòng, tôi sẽ dạy các tộc nhân cách đan giỏ bằng trúc."
"Bằng lòng! Tất nhiên bằng lòng!" Tộc trưởng kích động nói, chuyện tốt như vậy ông làm sao có thể không muốn chứ?
Bộ lạc bọn họ bình thường đều là dùng da thú may túi để chứa đồ vật, da thú là vật rất trân quý, mùa đông bọn họ phải trông cậy vào số da thú này may quần áo dày hơn để vượt qua đấy, hơn nữa họ còn muốn dùng da thú đi đến Xà tộc đổi lấy muối nữa.
Bộ lạc có hơn ngàn thú nhân, bình thường đều dựa vào việc săn thú để lấy da thú nên hoàn toàn không đủ để phân chia cho nhiều thú nhân như vậy, da thú vẫn luôn là vật rất khan hiếm, nếu như dùng giỏ trúc thay thế túi da thú kia không phải có thể tiết kiệm được rất nhiều da thú sao?
"Nhưng mà mấy ngày này tôi có chút bận không phân thân được, qua một thời gian ngắn nữa mới dạy có được không?" Lâm Diệp nói.
"Có thể có thể, cô muốn dạy lúc nào cũng được!" Chỉ cần chịu dạy là được rồi.
Tộc trưởng kích động chà xát hai tay lại với nhau, giống cái nhỏ này mặc dù có thấp bé một chút, nhưng mà vô cùng thông minh, mấu chốt là tâm địa rất tốt, ánh mắt của Dương vẫn rất đáng tin đấy, nếu cô sánh đôi với Dương thì ông tuyệt đối giơ hai tay hai chân tán thành!
Ông hòa ái nói với Lâm Diệp: "Cô có thiếu thứ gì, hoặc là có chuyện gì cần giúp đỡ, cứ việc nói cho tôi biết, tôi giúp cô giải quyết."
Dương nghe thấy câu này liền cảm thấy mất hứng, giống cái của hắn có chuyện gì thì phải tìm hắn mới đúng chứ.
Chẳng qua bây giờ không có ai chú ý tới suy nghĩ trong lòng của Dương cả, nghe tộc trưởng nói, Lâm Diệp liền mỉm cười nói: "Đã như vậy tôi đây liền không khách khí nữa, thật sự là tôi thiếu ít đồ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.