Xuyên Về Viễn Cổ Chủng Điền Ký
Chương 33: Nhận Thịt
Thu Thủy Nhất San
05/10/2021
Cuối cùng thì Lâm Diệp đã dùng bánh bột lọc thêm mật ong dỗ được Dương, điều này khiến lòng cô nhẹ nhõm.
Ngoài ra cô còn làm thêm một ít bánh bột lọc nữa, rồi bảo Dương đem đến cho tộc trưởng, cũng như Vân, Tinh để cho bọn họ ăn.
Ngoài việc cho họ biết hạt cây lồng đèn giả thật sự có thể ăn được, còn giúp cho họ có thêm ấn tượng sâu sắc hơn về những việc mà cô nói đều là sự thật, và đều có thể trở thành sự thật, vậy thì sau này khi cô đưa ra ý tưởng thì khả năng được thực hiện sẽ lớn hơn.
Khi Dương đi đưa bánh bột lọc thì Lâm Diệp nằm nghỉ ngơi một lúc, thuận tiện nghĩ xem nên xây nhà như thế nào.
Mùa đông ở đây vô cùng lạnh, cho nên nhà nhất định phải tránh được gió rét, hơn nữa do hạn chế về vật liệu và công cụ cho nên thật sự cô không có nhiều sự lựa chọn, cũng chính vì như vậy cho nên cô mới có thể nghĩ ra nên xây nhà như thế nào một cách nhanh chóng.
Khi Dương trở về thì nhìn thấy cô đang ở bên bếp dùng một vật kỳ lạ huơ qua huơ lại.
Hắn hỏi: “Cô đang làm gì vậy?”
Lâm Diệp nghe tiếng hắn thì quay người lại nhìn hắn trả lời: “Nhanh như vậy đã trở về rồi sao?”
Cô thu lại cây thước cuộn, “Tôi định xây một cái nhà bếp ở đây.”
Ở đây chỉ có một cái bếp nằm trơ trọi, đến cả một chỗ che mưa chắn gió cũng không có, nếu như trời mưa thì cái bếp bằng đất này chỉ có đem bỏ đi thôi.
Còn lán để củi cũng phải xây, nếu củi bị mưa ướt thì cũng không thể nào nấu được.
”Nhà bếp là cái gì?” Dương khó hiểu hỏi lại.
Lâm Diệp giải thích cho anh: “Chính là nơi chuyên dùng để nấu thức ăn đó.”
”À.”
Thật ra đối với cái nơi chuyên dùng để nấu thức ăn mà Lâm Diệp nói Dương cũng không hiểu lắm, ở bộ tộc của bọn họ chỉ cần có ngọn lửa, thì ở đâu cũng có thể nướng thịt cả.
”Nhà bếp làm như thế nào?” Không hiểu thì không hiểu, nhưng khi Lâm Diệp cần giúp đỡ thì hắn vẫn sẽ giúp đỡ cô.
Lâm Diệp nhìn sắc trời, bây giờ mặc dù vẫn chưa tính là muộn lắm, nhà bếp thì chắc chắn là xây không xong rồi, nhưng mà chuẩn bị vật liệu để xây nhà bếp thì không vấn đề.
Nhà bếp cũng không phải để ở, không có yêu cầu gì cao, Lâm Diệp định dựng bằng cỏ tranh là được rồi.
Ở đây cái gì cũng không có, chỉ có cây cối là đặc biệt nhiều, Lâm Diệp cùng Dương đi chặt cây trước.
Chặt trước tám cây thân to đường kính hai mươi lăm cm để làm để làm cột nhà, sau đó chặt thêm mười mấy cây thân nhỏ hơn để làm xà ngang.
Khoảng thời gian này đều là Dương ra sức, cái rìu đá cứ liên tục chém hết cây này rồi cây nọ, rất nhanh bọn họ đã chặt cây xong, sau khi cắt bỏ hết cành lá thừa trên thân cây, bọn họ kéo thân cây về để trước hang động.
Tiếp theo đó thì vào rừng tre bương để chặt tre, Lâm Diệp dự định dùng trúc để làm tường nhà bằng cỏ tranh, chặt tre xong trên đường về thì nhân tiện kéo thêm một bó lớn sợi mây dẻo dai về cùng.
Sau khi làm xong việc này thì trời cũng đã tối đen rồi, có lẽ các nhóm đi săn cũng đã về rồi, Lâm Diệp cùng Dương đi đến bãi đất trống lớn nhất bộ tộc để nhận thịt cho hôm nay.
Hôm nay cô đã tham gia hoạt động tập thể, cũng đã đủ tư cách để được chia thịt.
Hôm nay là lần đầu tiên cô đến nhận thịt, khi bọn họ đi đến bãi đất trống thì các thú nhân đều đã đến đông đủ, xếp hàng rất trật tự.
Bọn họ xếp thành ba hàng, Dương dẫn cô đến đến một hàng khác để xếp hàng và nói với cô: “Cô xếp hàng ở đây trước, tôi đi lên phía trước xem sao.”
Bọn họ đặt những con mồi mà đội đi săn hôm nay đã săn được lên trên phía trước, còn có cả đu đủ mà bọn họ đã hái được, đội trưởng của tiểu đội đi săn phụ trách phân chia thức ăn, đương nhiên Dương cũng phải đi lên để giúp đỡ.
Một mình Lâm Diệp nhỏ bé đứng trong hàng, trong mắt các thú nhân cao lớn thì cô vô cùng thu hút sự chú ý, đa số thú nhân đều đặt ánh mắt trên người cô, mặc dù ánh mắt nghiên cứu của bọn họ đều không mang theo ác ý, nhưng mà bị nhiều ánh mắt thú nhân nhìn chằm chằm như vậy, thì thật sự khiến cho cô có chút không thoải mái.
Cũng may hôm nay khi đi hái lượm cô cũng đã gặp được không ít giống cái, nhìn thấy bên cạnh có một giống cái mà cô quen biết, cô liền bắt chuyện cùng họ, sau đó thì cũng đã dời được sự chú ý thành công.
Xếp hàng hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng thì cũng tới lượt cô nhận thịt rồi.
Dương đang bận cắt thịt, một nhát mạnh bằng dao đá, một miếng thịt lớn được cắt ra dễ dàng. Thú nhân xếp hàng rất nhiều, Dương căn bản là không có thời gian rảnh rỗi để nói chuyện với cô, thấy sắp đến lượt cô nhận thịt, hắn chỉ ngẩng đầu nhìn cô một cái coi như như chào hỏi.
Cắt thịt cho cô là một thú nhân giống đực cao cao ốm ốm, có đôi mắt hẹp dài, đồng tử màu xám.
Trên cổ đeo một chuỗi răng nanh động vật, người ta nói rằng đây là biểu tượng của sự dũng cảm, chỉ những chiến binh thú nhân giỏi nhất trong bộ tộc mới có tư cách đeo chúng.
Dương cũng có một xâu chỉ là xâu của hắn quá cồng kềnh nên hắn lười đeo.
Lâm Diệp cảm thấy thú nhân này có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ là đã gặp ở đâu.
Nhưng mà ở đây thú nhân giống đực đều ăn mặc na ná nhau, ngũ quan đều bị che mất bởi những bộ râu rậm rạp, khả năng nhận diện không cao, cũng có thể là cô đã nhớ nhầm.
Cuối cùng cũng tới lượt của cô rồi
Ngoài ra cô còn làm thêm một ít bánh bột lọc nữa, rồi bảo Dương đem đến cho tộc trưởng, cũng như Vân, Tinh để cho bọn họ ăn.
Ngoài việc cho họ biết hạt cây lồng đèn giả thật sự có thể ăn được, còn giúp cho họ có thêm ấn tượng sâu sắc hơn về những việc mà cô nói đều là sự thật, và đều có thể trở thành sự thật, vậy thì sau này khi cô đưa ra ý tưởng thì khả năng được thực hiện sẽ lớn hơn.
Khi Dương đi đưa bánh bột lọc thì Lâm Diệp nằm nghỉ ngơi một lúc, thuận tiện nghĩ xem nên xây nhà như thế nào.
Mùa đông ở đây vô cùng lạnh, cho nên nhà nhất định phải tránh được gió rét, hơn nữa do hạn chế về vật liệu và công cụ cho nên thật sự cô không có nhiều sự lựa chọn, cũng chính vì như vậy cho nên cô mới có thể nghĩ ra nên xây nhà như thế nào một cách nhanh chóng.
Khi Dương trở về thì nhìn thấy cô đang ở bên bếp dùng một vật kỳ lạ huơ qua huơ lại.
Hắn hỏi: “Cô đang làm gì vậy?”
Lâm Diệp nghe tiếng hắn thì quay người lại nhìn hắn trả lời: “Nhanh như vậy đã trở về rồi sao?”
Cô thu lại cây thước cuộn, “Tôi định xây một cái nhà bếp ở đây.”
Ở đây chỉ có một cái bếp nằm trơ trọi, đến cả một chỗ che mưa chắn gió cũng không có, nếu như trời mưa thì cái bếp bằng đất này chỉ có đem bỏ đi thôi.
Còn lán để củi cũng phải xây, nếu củi bị mưa ướt thì cũng không thể nào nấu được.
”Nhà bếp là cái gì?” Dương khó hiểu hỏi lại.
Lâm Diệp giải thích cho anh: “Chính là nơi chuyên dùng để nấu thức ăn đó.”
”À.”
Thật ra đối với cái nơi chuyên dùng để nấu thức ăn mà Lâm Diệp nói Dương cũng không hiểu lắm, ở bộ tộc của bọn họ chỉ cần có ngọn lửa, thì ở đâu cũng có thể nướng thịt cả.
”Nhà bếp làm như thế nào?” Không hiểu thì không hiểu, nhưng khi Lâm Diệp cần giúp đỡ thì hắn vẫn sẽ giúp đỡ cô.
Lâm Diệp nhìn sắc trời, bây giờ mặc dù vẫn chưa tính là muộn lắm, nhà bếp thì chắc chắn là xây không xong rồi, nhưng mà chuẩn bị vật liệu để xây nhà bếp thì không vấn đề.
Nhà bếp cũng không phải để ở, không có yêu cầu gì cao, Lâm Diệp định dựng bằng cỏ tranh là được rồi.
Ở đây cái gì cũng không có, chỉ có cây cối là đặc biệt nhiều, Lâm Diệp cùng Dương đi chặt cây trước.
Chặt trước tám cây thân to đường kính hai mươi lăm cm để làm để làm cột nhà, sau đó chặt thêm mười mấy cây thân nhỏ hơn để làm xà ngang.
Khoảng thời gian này đều là Dương ra sức, cái rìu đá cứ liên tục chém hết cây này rồi cây nọ, rất nhanh bọn họ đã chặt cây xong, sau khi cắt bỏ hết cành lá thừa trên thân cây, bọn họ kéo thân cây về để trước hang động.
Tiếp theo đó thì vào rừng tre bương để chặt tre, Lâm Diệp dự định dùng trúc để làm tường nhà bằng cỏ tranh, chặt tre xong trên đường về thì nhân tiện kéo thêm một bó lớn sợi mây dẻo dai về cùng.
Sau khi làm xong việc này thì trời cũng đã tối đen rồi, có lẽ các nhóm đi săn cũng đã về rồi, Lâm Diệp cùng Dương đi đến bãi đất trống lớn nhất bộ tộc để nhận thịt cho hôm nay.
Hôm nay cô đã tham gia hoạt động tập thể, cũng đã đủ tư cách để được chia thịt.
Hôm nay là lần đầu tiên cô đến nhận thịt, khi bọn họ đi đến bãi đất trống thì các thú nhân đều đã đến đông đủ, xếp hàng rất trật tự.
Bọn họ xếp thành ba hàng, Dương dẫn cô đến đến một hàng khác để xếp hàng và nói với cô: “Cô xếp hàng ở đây trước, tôi đi lên phía trước xem sao.”
Bọn họ đặt những con mồi mà đội đi săn hôm nay đã săn được lên trên phía trước, còn có cả đu đủ mà bọn họ đã hái được, đội trưởng của tiểu đội đi săn phụ trách phân chia thức ăn, đương nhiên Dương cũng phải đi lên để giúp đỡ.
Một mình Lâm Diệp nhỏ bé đứng trong hàng, trong mắt các thú nhân cao lớn thì cô vô cùng thu hút sự chú ý, đa số thú nhân đều đặt ánh mắt trên người cô, mặc dù ánh mắt nghiên cứu của bọn họ đều không mang theo ác ý, nhưng mà bị nhiều ánh mắt thú nhân nhìn chằm chằm như vậy, thì thật sự khiến cho cô có chút không thoải mái.
Cũng may hôm nay khi đi hái lượm cô cũng đã gặp được không ít giống cái, nhìn thấy bên cạnh có một giống cái mà cô quen biết, cô liền bắt chuyện cùng họ, sau đó thì cũng đã dời được sự chú ý thành công.
Xếp hàng hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng thì cũng tới lượt cô nhận thịt rồi.
Dương đang bận cắt thịt, một nhát mạnh bằng dao đá, một miếng thịt lớn được cắt ra dễ dàng. Thú nhân xếp hàng rất nhiều, Dương căn bản là không có thời gian rảnh rỗi để nói chuyện với cô, thấy sắp đến lượt cô nhận thịt, hắn chỉ ngẩng đầu nhìn cô một cái coi như như chào hỏi.
Cắt thịt cho cô là một thú nhân giống đực cao cao ốm ốm, có đôi mắt hẹp dài, đồng tử màu xám.
Trên cổ đeo một chuỗi răng nanh động vật, người ta nói rằng đây là biểu tượng của sự dũng cảm, chỉ những chiến binh thú nhân giỏi nhất trong bộ tộc mới có tư cách đeo chúng.
Dương cũng có một xâu chỉ là xâu của hắn quá cồng kềnh nên hắn lười đeo.
Lâm Diệp cảm thấy thú nhân này có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ là đã gặp ở đâu.
Nhưng mà ở đây thú nhân giống đực đều ăn mặc na ná nhau, ngũ quan đều bị che mất bởi những bộ râu rậm rạp, khả năng nhận diện không cao, cũng có thể là cô đã nhớ nhầm.
Cuối cùng cũng tới lượt của cô rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.