Xuyên Về Viễn Cổ Chủng Điền Ký

Chương 34: Tranh Chấp

Thu Thủy Nhất San

05/10/2021

Mặc dù hôm nay cô cũng đi hái đu đủ, nhưng cũng chỉ tham gia cho vui thôi chứ chẳng giúp được gì nhiều nên nhận phần thịt này cô cũng có chút chột dạ.

Những thú nhân xếp hàng phía trước cô đều nhận hơn bốn năm cân thịt, Lâm Diệp nghĩ rằng cô không muốn nhận nhiều như vậy, cô chỉ cần một miếng nhỏ thôi là được rồi.

Cô vừa nghĩ sẽ bảo thú nhân mắt xám cắt cho cô ít một chút, thì liền nghe thấy hắn ta nói.

”Cô chính là giống cái mà Dương dẫn về đó sao?” Vừa nói hắn vừa nhìn cô từ trên xuống dưới, “Chậc chậc, vừa thấp vừa bé, ánh mắt cậu ta thật chẳng ra làm sao cả.”

Nghe tới đây Lâm Diệp không biết chuyện gì, cũng không biết thú nhân nhân này đang nhắm vào cô hay đang nhắm vào Dương.

Chỉ là Lâm Diệp mới tới đây, cô không rõ tại sao thú nhân này lại muốn nhắm vào cô và Dương, cô cũng không muốn gây chuyện, nên đành bỏ ngoài tai những lời nói của hắn ta.

Cô đưa tay ra hiệu, “Xin chào, tôi chỉ cần một miếng thịt nhỏ, lớn bằng bàn tay là được.” Cô chỉ muốn nhận thịt xong sau đó nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Không ngờ rằng thú nhân mắt xám này ngược lại bỏ con dao đá trong tay xuống, khoanh tay nhìn nhìn Lâm Diệp rồi nói: “Thoạt nhìn thân hình nhỏ bé của cô là biết không có bao nhiêu sức lực rồi, trái cây hôm nay có lẽ đều là Dương mang về giúp cô, cô không làm việc thì dựa vào đâu mà đòi nhận thịt?”

Lâm Diệp có thể chắc chắn rằng hắn đang cố ý bới lông tìm vết, nhưng mà điều hắn nói cũng là sự thật, đu đủ đúng là do Dương giúp cô mang về.

Nhưng cô không hề tức giận, cô hỏi: “Trái cây là do Dương mang về giúp tôi, tôi không có làm việc, cho nên tôi không được nhận thịt đúng không?”

Thú nhân mắt xám gật đầu nói: “Không sai.”

”Vậy không phải là nên đem phần thịt của tôi chia cho Dương sao?”

”Không được!” Thú nhân mắt xám lập tức phản đối, “Nhiệm vụ hôm nay của cậu ta là đi săn, giúp cô là do cậu ta tình nguyện, dựa vào đâu mà phải chia cho cậu ta thêm một phần thịt chứ?”

”Ồ, tôi hiểu rồi.” Lâm Diệp gật đầu, nói: “Chỉ cần là do người khác giúp đỡ, thì không được chia thịt, và đi giúp đỡ người khác thì cũng không được nhận thêm thịt đúng không?”

Thú nhân mắt xám do dự, nhưng vẫn gật đầu, “Đúng.”

Sau khi thú nhân mắt xám gật đầu, thú nhân giống cái nói chuyện với Lâm Diệp khi nãy liền tỏ ra không hài lòng.

”Hà, ý của anh là tôi cũng không được nhận thịt luôn sao?”



Giống cái này tên là Thảo, người phối ngẫu của cô ấy cũng nằm trong đội đi săn của Dương, sau khi hái lượm trái cây thì người bạn đời của cô ấy cũng giúp cô ấy chuyển trái cây về.

Không chỉ có Lâm Diệp và Thảo, còn có ba vị giống cái khác cũng được phối ngẫu của mình giúp họ mang trái cây về.

Ở trong bộ tộc, việc hái lượm thường sẽ do giống cái làm, khi bọn họ đi hái lượm thì sẽ có một tiểu đội đi săn đi theo bên cạnh để bảo vệ họ.

Có khi trong tiểu đội đi săn đó sẽ có phối ngẫu của giống cái, giống cái sẽ nhờ phối ngẫu của mình giúp mang thức ăn thu được về.

Họ làm điều này không phải vì giống cái không có sức mạnh, chỉ là vì họ thích sự yêu thương và bảo vệ đến từ phối ngẫu của mình mà thôi.

Bởi vì tiểu đội đi săn bảo vệ những giống cái đi ra ngoài hái lượm là luân phiên thay nhau, cho nên về cơ bản thì mỗi giống cái đều có thể tận hưởng sự giúp đỡ đến từ phối ngẫu của mình.

Họ đã làm điều này suốt những năm qua, và cũng chưa từng có thú nhân nào bất đồng cả, nhưng đột nhiên hôm nay Hà lại nói rằng để người khác giúp đỡ thì không được nhận thức ăn?

Bọn họ liền tiến lên vây lấy hắn, muốn hỏi cho ra lẽ.

Hà sững người một lúc, hắn chỉ là nói Lâm Diệp không thể nhận thịt, những giống cái này thì có liên quan gì chứ?

”Các cô thì có thể nhận mà, chỉ là con giống cái nhỏ bé này thì không thể nhận.”

”Tại sao chỉ có tôi là không thể nhận?” Lâm Diệp hỏi.

Đúng vậy, tại sao chứ?

Những thú nhân đứng gần thấy vậy họ cũng thắc mắc vấn đề này.

Hành động của họ bên đây quá ồn ào, nên đã thu hút sự chú ý của Dương.

”Chuyện gì vậy?”

Nghe được tiếng của Dương, những thú nhân đang vây quanh liền tránh sang nhường đường cho hắn.

Lâm Diệp thì thầm với hắn mấy câu, giải thích rõ ràng vấn đề trong vài ba từ.

Sau khi Dương nghe xong thì nhìn Hà, “Tại sao cô ấy không được nhận thịt?”



Hà cảm thấy khá bực bội, hắn chẳng qua là chỉ muốn tìm ra sự khác biệt, mà sao giống cái nhỏ này lại nói nhiều chuyện vớ vẩn đến như vậy chứ, còn thu hút cả một đám thú nhân đến xem.

Nhìn thấy Dương đi tới hắn càng thêm bực bội hơn, hắn mất kiên nhẫn nói: “Bởi vì cô ta không phải người của bộ tộc chúng ta, như vậy được chưa!”

Dương nhíu chân mày, “Hà, cậu có ý gì đây hả?”

Hà thấy Dương tức giận, hắn càng khiêu khích Dương hơn.

”Cô ta vốn dĩ không phải người của bộ tộc thú nhân của chúng ta, không phải sao?”

Nhìn thấy hai vị chiến binh xuất sắc nhất trong bộ tộc lại sắp cãi nhau, những người đứng nhìn xung quanh vội vàng lùi lại vài bước.

Không nên dây vào không nên dây vào!

”Bây giờ cô ấy không phải, nhưng rất nhanh thôi cô ấy sẽ là người của bộ tộc chúng ta!”

”Dù sao thì bây giờ cô ta vẫn không phải là người của bộ tộc chúng ta là được rồi.”

”Cậu…”

Nhìn thấy Dương thật sự tức giận, Lâm Diệp sợ hắn bốc đồng làm gì không phải, liền nhanh chóng kéo hắn lại.

”Dương, bỏ đi.”

Chuyện hôm nay cô nhờ Dương giúp đỡ là sự thật, chuyện cô không phải là người của bộ tộc Miêu tộc cũng là sự thật, hai điều này không còn gì để nói nữa.

Dương nhanh chóng bình tĩnh lại vì hắn cũng nghĩ đến những điều này.

Hắn nói với Hà: “Chuyện Lâm Diệp đi hái lượm được sự đồng ý của tộc trưởng, điều đó nói lên cô ấy có đủ tư cách nhận thức ăn, cậu nói không tính.”

Hà hừ một tiếng: “Tộc trưởng là a ba của cậu, đương nhiên là ông ta sẽ hướng theo cậu.”

”Các người tụ tập ở đây làm gì vậy hả?” Lúc này sau lưng họ truyền đến giọng nói của tộc trưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Về Viễn Cổ Chủng Điền Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook