Xuyên Về Viễn Cổ Chủng Điền Ký
Chương 48: Xây Lò
Thu Thủy Nhất San
06/10/2021
Lúc Dương trở lại thì nhìn thấy Lâm Diệp ngồi xếp bằng ở dưới đất, bên cạnh chất một đống bùn, đang hết sức chuyên chú mà ngồi nặn bùn.
Dương cảm thấy có hơi kì lạ, sao mà Lâm Diệp lại thích ngồi chơi với bùn rồi? Ở trong ấn tượng của hắn thì chỉ có những đứa nhóc nhỏ mới thích chơi với bùn thôi.
“Lâm Diệp, tôi đã trở về rồi.”
Hắn gọi cô một tiếng, cô không có phản ứng gì.
“Tôi trở về rồi nè!”
Hắn lại la lớn một tiếng nữa.
Lúc này Lâm Diệp mới chậm rãi quay đầu lại, vẫy vẫy bàn tay dính đầy bùn.
“Hi, tối nay anh về sớm thế à?”
“Ừm.” Dường gật đầu một cái, để miếng thịt mình đem về sang một bên, nói: “Hôm nay thu hoạch khá là ổn.”
Hôm nay khó khăn lắm trời mới tạnh mưa, tất cả động vật đều ra ngoài kiếm ăn rồi, cho nên săn được cũng khá nhiều con mồi.
Dương tò mò hỏi: “Cô đang làm gì thế?”
Lâm Diệp muốn cho hắn tò mò nên nói: “Tôi không nói cho anh đâu.”
“Được thôi, dù sao thì cô có nói với tôi tôi cũng không hiểu.” Giọng điệu của Dương đầy ủ rũ.
Mí mắt của hắn khẽ rũ xuống, Lâm Diệp dường như có thể thông qua hình người của hắn mà thấy được dáng vẻ hai tai mèo của hắn đang rũ cụp xuống.
“Anh…” Lâm Diệp phát hiện được bây giờ cô không thể chịu được vẻ mặt như vậy của hắn rồi, thế này khiến cho cô rất dễ mềm lòng với hắn.
Cô nâng lên phôi gốm mà mình vừa làm ra xong, để ra trước mặt hắn rồi nói: “Anh nhìn cái dụng cụ này đi, bây giờ thì nó vẫn còn mang hình dạng bùn nhưng nếu dùng lửa lớn để nung nó trong một khoảng thời gian thì nó sẽ trở nên cứng rắn hơn, đến lúc đó thì có thể dùng nó để đựng đồ rồi.”
Cũng không biết là Dương có nghe hiểu hay không, nhưng ánh mắt hắn nhìn cô sáng lấp lánh, gật đầu nói: “Ừm ừm!”
Lâm Diệp không nhịn được mà cười: “Anh có nghe hiểu được không? Chỉ biết mỗi gật đầu…”
…
Sau khi Lâm Diệp xử lý xong thịt, cô để một phần trên tấm đá để nướng, còn một phần khác thì bỏ vào trong hộp cơm để nấu canh húp. Cả ngày đều ăn thịt nướng như vậy cô thật sự là không chịu nổi nữa, cho dù có uống thêm nhiều trà lạnh nữa cũng không thể hạ hỏa nổi nữa rồi! (ý là ăn nhiều thịt nướng quá nên bị nóng trong người)
Không có dụng cụ làm bếp nào khác nữa nên cô chỉ có thể dùng hộp cơm để nấu canh.
Đầu tiên là đựng đầy nước trong hộp cơm, sau đó bỏ thịt vào rồi nấu lên, lúc nấu sắp sôi rồi thì bỏ thêm một bó rau củ dại vào trong, rắc vào thêm chút muối thì món canh thịt đơn giản đã được nấu xong rồi.
Cô vẫn nấu hai hộp cơm canh thịt theo thường lệ, chia một chén cho Dương.
Bởi vì dùng hộp cơm để nấu đồ trong thời gian dài nên phần đáy của hộp cơm đã bị lửa đốt thành màu đen rồi. Lâm Diệp cảm thấy cô phải nhanh chóng làm ra được nồi gốm, để cho hộp cơm đáng thương của cô sớm ngày được giải phóng.
Cô dùng thìa canh múc một muỗng canh thịt lên húp, rồi sau đó khẽ nhíu mày lại. nói một cách công bằng thì món canh thịt này cũng không tính là quá dở nhưng mà ngày nào cũng uống một món canh giống nhau, cô đã sớm ngán tận cổ rồi. Nhưng mà lại không có dụng cụ làm bếp và gia vị nào khác nữa, chỉ có thể nấu như vậy thôi.
Dương trái lại không có cảm giác gì khác cả, hắn cảm thấy thịt mà Lâm Diệp nấu còn ngon hơn nhiều so với a ma của hắn nữa, có ăn như thế nào thì cũng không thấy ngán.
Sau khi ăn cơm tối xong thì cũng chưa quá muộn, Lâm Diệp định nhờ Dương xây lò giúp cô, xây xong sớm một chút thì cô cũng có thể nung đồ gốm sớm hơn một chút rồi.
Trước tiên, Lâm Diệp bảo Dương đào một cái hố hình chữ nhật giúp cô, còn cô thì dùng đất sét để làm vỉ lò, nặn đất sét thành hình cái đĩa tròn, sau đó chọc ra mười mấy cái lỗ ở trên, có hơi giống hình của than tổ ong.
Lúc cô làm xong cái vỉ lò thì Dương cũng đã đào xong cái hố rồi.
Lâm Diệp đắp một tấm đá phiến lên trên cái hố, chừa lại sẵn chỗ để đặt vỉ lò lớn nhỏ vào. Sau đó dùng bùn đắp lên thành một cái hình tròn rỗng ruột, đặt vỉ lò vào trong tâm vòng tròn. Tiếp theo thì cứ quét bùn lên trên, cuối cùng tạo thành một cái lò có hình ống tròn.
Sau khi xây xong cái lò rồi thì cứ để nó tự khô trong một đêm, buổi sáng ngày hôm sau Lâm Diệp đã thức dậy để nung gốm rồi.
Phôi gốm thô cô vừa làm tối hôm qua đã được trộn với vụn bột của miếng gốm bị nung thất bại, có thể phòng ngừa được việc đồ gốm bị vỡ vụn trong lúc nung.
Trước đó ở trong sở nghiên cứu có một vị đồng nghiệp là người yêu thích việc sinh tồn nơi hoang dã, ngoại trừ lúc làm việc ra thì thường hay lên mạng để xem một vài video về kỹ thuật sinh tồn thời nguyên thủy các loại, thỉnh thoảng cô cũng sẽ xem chung.
Tính cách của mấy người làm học thuật thì đều khá là nghiêm túc cẩn thận, có khi xem xong thì bọn họ sẽ thảo luận về một số nguyên lý của các kỹ thuật có thể dùng được là cái gì, khi cảm thấy hứng thú thì thậm chí còn sẽ tự mình ra tay thực nghiệm nữa.
Dương cảm thấy có hơi kì lạ, sao mà Lâm Diệp lại thích ngồi chơi với bùn rồi? Ở trong ấn tượng của hắn thì chỉ có những đứa nhóc nhỏ mới thích chơi với bùn thôi.
“Lâm Diệp, tôi đã trở về rồi.”
Hắn gọi cô một tiếng, cô không có phản ứng gì.
“Tôi trở về rồi nè!”
Hắn lại la lớn một tiếng nữa.
Lúc này Lâm Diệp mới chậm rãi quay đầu lại, vẫy vẫy bàn tay dính đầy bùn.
“Hi, tối nay anh về sớm thế à?”
“Ừm.” Dường gật đầu một cái, để miếng thịt mình đem về sang một bên, nói: “Hôm nay thu hoạch khá là ổn.”
Hôm nay khó khăn lắm trời mới tạnh mưa, tất cả động vật đều ra ngoài kiếm ăn rồi, cho nên săn được cũng khá nhiều con mồi.
Dương tò mò hỏi: “Cô đang làm gì thế?”
Lâm Diệp muốn cho hắn tò mò nên nói: “Tôi không nói cho anh đâu.”
“Được thôi, dù sao thì cô có nói với tôi tôi cũng không hiểu.” Giọng điệu của Dương đầy ủ rũ.
Mí mắt của hắn khẽ rũ xuống, Lâm Diệp dường như có thể thông qua hình người của hắn mà thấy được dáng vẻ hai tai mèo của hắn đang rũ cụp xuống.
“Anh…” Lâm Diệp phát hiện được bây giờ cô không thể chịu được vẻ mặt như vậy của hắn rồi, thế này khiến cho cô rất dễ mềm lòng với hắn.
Cô nâng lên phôi gốm mà mình vừa làm ra xong, để ra trước mặt hắn rồi nói: “Anh nhìn cái dụng cụ này đi, bây giờ thì nó vẫn còn mang hình dạng bùn nhưng nếu dùng lửa lớn để nung nó trong một khoảng thời gian thì nó sẽ trở nên cứng rắn hơn, đến lúc đó thì có thể dùng nó để đựng đồ rồi.”
Cũng không biết là Dương có nghe hiểu hay không, nhưng ánh mắt hắn nhìn cô sáng lấp lánh, gật đầu nói: “Ừm ừm!”
Lâm Diệp không nhịn được mà cười: “Anh có nghe hiểu được không? Chỉ biết mỗi gật đầu…”
…
Sau khi Lâm Diệp xử lý xong thịt, cô để một phần trên tấm đá để nướng, còn một phần khác thì bỏ vào trong hộp cơm để nấu canh húp. Cả ngày đều ăn thịt nướng như vậy cô thật sự là không chịu nổi nữa, cho dù có uống thêm nhiều trà lạnh nữa cũng không thể hạ hỏa nổi nữa rồi! (ý là ăn nhiều thịt nướng quá nên bị nóng trong người)
Không có dụng cụ làm bếp nào khác nữa nên cô chỉ có thể dùng hộp cơm để nấu canh.
Đầu tiên là đựng đầy nước trong hộp cơm, sau đó bỏ thịt vào rồi nấu lên, lúc nấu sắp sôi rồi thì bỏ thêm một bó rau củ dại vào trong, rắc vào thêm chút muối thì món canh thịt đơn giản đã được nấu xong rồi.
Cô vẫn nấu hai hộp cơm canh thịt theo thường lệ, chia một chén cho Dương.
Bởi vì dùng hộp cơm để nấu đồ trong thời gian dài nên phần đáy của hộp cơm đã bị lửa đốt thành màu đen rồi. Lâm Diệp cảm thấy cô phải nhanh chóng làm ra được nồi gốm, để cho hộp cơm đáng thương của cô sớm ngày được giải phóng.
Cô dùng thìa canh múc một muỗng canh thịt lên húp, rồi sau đó khẽ nhíu mày lại. nói một cách công bằng thì món canh thịt này cũng không tính là quá dở nhưng mà ngày nào cũng uống một món canh giống nhau, cô đã sớm ngán tận cổ rồi. Nhưng mà lại không có dụng cụ làm bếp và gia vị nào khác nữa, chỉ có thể nấu như vậy thôi.
Dương trái lại không có cảm giác gì khác cả, hắn cảm thấy thịt mà Lâm Diệp nấu còn ngon hơn nhiều so với a ma của hắn nữa, có ăn như thế nào thì cũng không thấy ngán.
Sau khi ăn cơm tối xong thì cũng chưa quá muộn, Lâm Diệp định nhờ Dương xây lò giúp cô, xây xong sớm một chút thì cô cũng có thể nung đồ gốm sớm hơn một chút rồi.
Trước tiên, Lâm Diệp bảo Dương đào một cái hố hình chữ nhật giúp cô, còn cô thì dùng đất sét để làm vỉ lò, nặn đất sét thành hình cái đĩa tròn, sau đó chọc ra mười mấy cái lỗ ở trên, có hơi giống hình của than tổ ong.
Lúc cô làm xong cái vỉ lò thì Dương cũng đã đào xong cái hố rồi.
Lâm Diệp đắp một tấm đá phiến lên trên cái hố, chừa lại sẵn chỗ để đặt vỉ lò lớn nhỏ vào. Sau đó dùng bùn đắp lên thành một cái hình tròn rỗng ruột, đặt vỉ lò vào trong tâm vòng tròn. Tiếp theo thì cứ quét bùn lên trên, cuối cùng tạo thành một cái lò có hình ống tròn.
Sau khi xây xong cái lò rồi thì cứ để nó tự khô trong một đêm, buổi sáng ngày hôm sau Lâm Diệp đã thức dậy để nung gốm rồi.
Phôi gốm thô cô vừa làm tối hôm qua đã được trộn với vụn bột của miếng gốm bị nung thất bại, có thể phòng ngừa được việc đồ gốm bị vỡ vụn trong lúc nung.
Trước đó ở trong sở nghiên cứu có một vị đồng nghiệp là người yêu thích việc sinh tồn nơi hoang dã, ngoại trừ lúc làm việc ra thì thường hay lên mạng để xem một vài video về kỹ thuật sinh tồn thời nguyên thủy các loại, thỉnh thoảng cô cũng sẽ xem chung.
Tính cách của mấy người làm học thuật thì đều khá là nghiêm túc cẩn thận, có khi xem xong thì bọn họ sẽ thảo luận về một số nguyên lý của các kỹ thuật có thể dùng được là cái gì, khi cảm thấy hứng thú thì thậm chí còn sẽ tự mình ra tay thực nghiệm nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.