Chương 58: Ánh sáng biến mất...
Bích Thủy Mai Lạc
01/12/2015
Lúc Thiết Hoán gặp được Đường Phi, cũng đã phái người đem mấy cỗ thi thể trên núi phía sau Phổ Đà Tựmang vềPhượng Tê Các, sau đó cự tuyệt hết thảy khách nhân, trong Phượng Tê Các tất cả mọi người không thể ra ngoài, toàn bộ hộ vệ bên trong đem Phượng Tê Các tầng tầng vây quanh, đoạn tuyệt hết thảy liên hệcùng bên ngoài.
Thiết Hoán kiểm tra thi thểnăm tử sĩ kia, mặt bọn họ toàn bộ bị hủy, xem ra là thật lâu trước kia đã bị hủy đi dung mạo, trên người không có một vật phẩmkhả nghi nào, cũng không có lệnh bài hoặc thủ dụ linh tinh gì đó để điều tra được thân phậnbọn họ. Thiết Hoán buông tha cho năm cái thi thể không có giá trị này, ngược lại nhìn về phía một thi thể không trọn vẹn không đầy đủ khác, đó là Lam Tử Tương. Tứ chi vẫn chưa bị hoàn toàn chém đứt, vẫn đang dính ở trên thân thể, bất quá cái kia hẳn cũng không thể gọi là thân thể. Thiết Hoán chau mày nhìn cái xáckhông còn đồng nhất, huyết nhục mơ hồ miễn cưỡng dính vào một khối. Bất quá mặc dù là như vậy, Thiết Hoán vẫn nhận ra được người này là Đông việnLam Tử Tương. Lam Tử Tương là người của Phúc vươngTần Chiêu, chẳng lẽ lần này doTần Chiêu hạ độc thủ? Nhưng mà nghe Mặc Trúc nói những người đó hoàn toàn hướng về phía Phương Lâm Công tử mà đến, nếu không phải bọn họ liều mạng cứu Phương Lâm,cũng sẽ không có ý định hạ sát thủ bọn họ.
Nhíu mi trầm tư, bỗng nhiên, Thiết Hoán ở trong thi thể rách nát củaLam Tử Tươngthấy được một khối kim loại gì đó. Vươn hai ngón tay đem nó gắp ra, đợi Thiết Hoán thấy rõ chữ trên đó bị huyết nhục che dấu thì liền cả kinh, trong lòng nghi hoặc không ngừng, cư nhiên là hắn?!
Đường Phi ngồi yên ở trong Diên Phi viện, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòngđóng chặt, Cốc Dương ở bên trong cứu Phượng Thần Anh. Trời hiện tại đã tối, ban đêm đầu xuân gió lạnh phấtphơ như cũ. Trên người hắn vẫn đang mặc kiện huyết ykia, mặt trên có máu của Ưu nhi, càng nhiều là của Phượng Thần Anh. Duy độc, không có chính hắn. Hôm nay xuất môn Phượng Thần Anh chọn cho hắn một kiện cẩm ymàu lam, ống tay áo rộng thùng thình được thêu hoa văn hình đám mây, đai lưng cũng là Phượng Thần Anh cẩn thận chọn lấy, mặt trên khảm một viên ngọc bíchhiếm có. Thời điểm Phượng Thần Anh giúp hắn mặc vào, liền nhìn hắn không chuyển mắt, thanh âm ôn nhu như nước, thâm tình như thế: “Thật là đẹp mắt, anh tuấn tiêu sái phong độ phiên phiên, Đường Phi, ngươi nguyên lai thật sự là làm cho ta không thể tự kềm chế.” Lúc ấy, hắn còn cho rằng Phượng Thần Anh chỉ là thói quen nói chút lời ngon tiếng ngọt dỗ hắn, căn bản không đem lời hắn nói để tâm. Nhưng ai biết......
Đường Phi nhìn nhìn quần áotrên người, sớm đã không còn phiêu dật lịch sự tao nhãnhư sáng nay, vải dệt màu xanh nước biển bị máu nhuộm thành tử sắc khó coi. Khóe miệng xả ra một độ cong, Đường Phi nở nụ cười lên tiếng: “Đứa ngốc...... Thật sự là đại ngốc......” Trong mắt, bi thương như nước lặng.
Mặc Trúc hầu ở bên cạnhĐường Phi, trên người đã sớm thay đổi một thân quần áosạch sẽ. Vẻ mặt ai thán thất thần nhìn phiến đại môn kia rồi lại nhìn Đường Phi, sau đó cúi thấp đầu xuống, hai mắt dần dần ướt át. Lúc ấy nếu thời điểm lão gia gọi hắn mang Ưu nhi đi,bản thân kiên trì lưu lại, lão gia sẽ không chịu trọng thươngnhư thế, bộ dáng công tử cũng sẽ không giống hiện tại như vậy? Nhưng mà, nếu lúc ấy lão gia cùng công tử không để hắn mang Ưu nhi đi trước, cánh tay Ưu nhi còn giữ được sao? Hắn chưa bao giờ biết Cốc Dương y thuật cao minhnhư thế, cư nhiên có thể đem một cánh tay bị đứt một lần nữa nối trở về. Tuy rằng Ưu nhi về sau không có khả năng linh hoạt tùy ý vũ động trường tiên như trước, nhưng ít nhất sẽ không giống như một phế nhân? Nghĩ đến đây, Mặc Trúc trong lòng từng trận phát đau, nếu võ công của mình không phải kém như vậy, lúc ấy hẳn có thể lưu lại giúp lão gia đi? Cũng có thể bảo hộ Ưu nhi không bị thương hại đi? Mặc Trúc ánh mắt đọng lại, chậm rãi trở nên kiên định, hắn phải hóa cường, sau đó bảo hộ những ngườibên cạnh!
Tuy rằng đã ở trước mọi người lộ mặt, Vô Tướng vẫn đang núp ở chỗ tối, một đôi ánh mắt ô hắc thẳng tắp nhìn Đường Phi, gương mặt hắn không có ngũ quan cho nên nhìn không ra một tia cảm xúc.
Thiết Hoán trong tay cầm tiểu lệnh bài kia, đi từng bước một vào Diên Phi viện. Hộ viện thị vệ thấyngườiđến là Thiết Hoán, lập tức thả cho hắn đi vào. Thiết Hoán nhanh chóngtới trước mặtĐường Phi, sắc mặt không tốt. Mà Đường Phi tựa hồ cái gì cũng chưa cảm giác được, vẫn là ngơ ngác nhìn phiến cửa gỗmàu son đang đóng chặt.
Mặc Trúc ngẩng đầu, trong mắt mang theo nghi vấn nói: “Thiết tổng quản, có chuyện gì?”
Thiết Hoán căn bản không để ý tới Mặc Trúc, mà là duỗi tay tới trước mắt Đường Phi, sau đó mở ra lòng bàn tay, phía trên đúng là tấm lệnh bàitừ trên người Lam Tử Tương tìm được. Ngữ khí cứng rắn hỏi: “Công tử, ngươi nhận thức lệnh bàinày không?”
Đường Phi vẫn đang thờ ơ rốt cục có một chút phản ứng, ánh mắt tiêu cự đặt ở tấm lệnh bài nhiễm huyết trên tay Thiết Hoán. Nhíu mày, Đường Phi lắc đầu, không có ấn tượng.
“Đây là lệnh bàithái tử phủ của Tần Nghị.” Thiết Hoán thanh âm dẫn theo một tia ẩn nhẫn lửa giận. Đường Phi sửng sốt, cẩn thận nhìn lại, quả nhiên mặt ngoàibị huyết nhục bao trùm, ẩn ẩn biện ra một chữ “Nghị”.
Chẳng lẽ?! Đường Phi mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn về hướng Thiết Hoán, sát thủ này đều là Tần Nghị phái tới?!
Vô Tướngở chỗ tối trong lòng rùng mình, không có khả năng là thái tử phủ!
“Vì cái gì? Tần Nghị cùng ta không cừu không oán, hắn vì cái gì muốn giết ta?” Đường Phi không dám tin lắc đầu, như thế nào có khả năng, nếu Tần Nghị muốn giết hắn, Hà Tịch không có khả năng không nói cho hắn!
“Ta nghe nói công tử cùng Hà đại nhânở thái tử phủ giao hảo, lần trước ngươi trúng độc hắn còn tự mình đếnPhượng Tê Các tới thăm.” Thiết Hoán lạnh lùng nói.
Đường Phi ngồi thẳng thân thể, không chút nào yếu thế nhìn Thiết Hoán, thanh âm đồng dạng cứng rắn: “Thì đã sao?”
“Công tử biết rõ chính mình thân phận ra sao, một lần lại một lần cùng ngườithái tử phủ kết giao thân mật. Công tử tâm tư đơn thuần, có đôi khi bị ngườigài vào báo cáo cho đối phương biếtchi tiết của Phượng Tê Cáccũng không chừng.” Thiết Hoán nhìn Đường Phi sắc mặt tái nhợt nhưng khí thế không chút nào giảm bớt, cũng cảm thấy có chút bội phục.
“Ngươi muốn nói cái gì?” Đường Phi mắt lạnh nhìn Thiết Hoán: “Hà Tịch khi ở cùng ta, chưa bao giờ đàm luận chuyện của thái tử phủ, ta cũng chưa bao giờ cùng hắn nói chuyện của Phượng Tê Các. Lần này những người đó muốn giết là ta, mà chủ mưu là Lam Tử Tương. Tuy rằng trên người hắncó lệnh bàithái tử phủ, cũng không thể thuyết minh được gì.”
Thiết Hoán ngẩn ra, không sai, một khối lệnh bài không thể chứng minh cái gì, huống chi Lam Tử Tương thân phận chân chính là mật thám của Tần Chiêu. Vu oan giá họa cũng không phải không thể, nhưng cũng có khả năng là thái tử phủ cố ý làm ra thủ thuật che mắt, khiến người ta trước hết hoài nghi bọn họ, sau đó lại đánh mất nghi ngờ.
Thiết Hoán thật sâu nhìn Phương Lâmmặt mày tuấn lãng, khí kháinam tử, liếc mắt một cái, nói: “Lão gia đối với ngươi như thế nào ta nghĩ ngươi rất rõ ràng, những người bên ngoài đó cũng rất rõ ràng. Công tử, chân tâm cùng giả ý, ngươi hẳn là có thể phân biệt. Còn có, ngươi xác định những kẻ kia muốn giết thật là ngươi? Dược mà bọn họ hạ hoàn toàn đối với công tử vô hại, mà người cuối cùng bị trọng thương, thậm chí thiếu chút nữa mất mạng lại là Các chủ! Cho dù chuyện này thật sự không phải thái tử phủ làm, cũng cùng bọn họ không thoát được quan hệ. Một người chỉ xem mặt ngoài sẽ nhìn không ra chân tâm, Hà Tịch là ngườithái tử phủ, hắn thật sự có thể đối với một địch nhânbày ra chân tâm sao? Hắn là chân tâm đối đãi ngươi hay là muốn lợi dụng ngươi giết Các chủ, Thiết mỗ cho rằng công tử nên hảo hảo suy nghĩ một chút. Công tử, nhĩ hảo tự lo thân.” Thiết Hoán nói xong, liền xoay người rời đi.
Đường Phi hai đấm nắm chặt, Hà Tịch, là ngườithái tử phủ, cùng Phượng Tê Cácđối lập......
“Phải cẩn thận mỗi một ngườinơi này, càng phải cẩn thận mỗi một ngườibên ngoài.”
Đây là những lời Hà Tịch ngày đó nói với hắn. Khi đó hắn đã cảnh cáo chính mình sao? Cảnh cáo hắn Phượng Tê Các có người muốn giết Phượng Thần Anh, cảnh cáo hắn bên ngoài cũng có người muốn giết Phượng Thần Anh, cho nên hạ cho hắn một cái ám chỉ như vậy,chính là muốn hắn tránh xa Phượng Thần Anh một chút, không cần bị liên lụy sao? Hà Tịch ngay từ đầu chỉ biết có người sẽ đối hắn bất lợi! Chẳng lẽ, Lam Tử Tương thật là ngườicủa thái tử phủ? Sát thủ này thật là Tần Nghị phái tới? Hà Tịch. Hà Tịch..... Hà Tịch ! Đường Phi bỗng nhiên một quyền hung hăng nện ở trên bàn đá, xương tay chảy ra nhiều điểm màu đỏ.
“Công tử !” Mặc Trúc muốn xem thương thế của Đường Phi, lại bị hắn tránh được.
“Không có việc gì.” Đường Phi thản nhiên nói, trong mắt âm trầm lại tản ra không ngừng. Hà Tịch a Hà Tịch, uổng cho ta Đường Phi tin tưởng ngươinhư thế, uổng cho ta Đường Phi đem ngươi cho rằng là bằng hữu chân chính, uổng cho ta còn bởi vì ngươi ám chỉ mà đi hoài nghi chân tâm của Phượng Thần Anh. Ta đối với ngươi, thật sự là quá thất vọng!
Đúng lúc này, cửa phòng “cọt kẹt” một tiếng bị mở ra. Bởi vì liên tục cứu hai người, Cốc Dương sắc mặt tái nhợt,mắt tràn đầymệt mỏi, trên người trên tay đều dính vết máuloang lổ.
Đường Phi nhìn thấy Cốc Dương đi ra liền nhanh chóng tiến lên, cầm lấy bờ vai của hắn khẩn trương hỏi: “Phượng Thần Anh đâu? Hắn thế nào?”
“Đừng hoảng đừng hoảng, ta ngất xỉu mất!” Cốc Dương bị Đường Phi đại lực lay động khiến cho cước bộ lảo đảo một chút: “Ta nói, ta mới đem cánh tay Ưu nhi nối lại đã bị kéo đến nơi này, bận rộn suốt một ngày đâu! Trước cho ta thở vài cái đã có được không?”
Đường Phi có chút xấu hổ buông ra Cốc Dương, đầu tiên là Ưu nhi mất tay, sau đó là bản thân bị trọng thương,Phượng Thần Anh lại trúng kịch độc, một cái so với một cái càng khó giải quyết, Cốc Dương từ buổi sáng bận rộn đến bây giờ đã qua canh hai,cả một ngụm nước cũng chưa uống qua, quả thật là làm khó hắn......
Mặc Trúc tinh mắt tiến lên, giúp đỡ Cốc Dương một bên ngồi xuống, ngay sau đó rót cho hắn một chén trà nóng.
Nhìn đến Đường Phi sắc mặtảm đạm, Cốc Dương cầm lấy chén trà uống một ngụm to, mới nói: “Ngươi cũng không cần quá lo lắng, cánh tay Ưu nhi đã nối lại, tuy rằng về sau đánh người sẽ không thể lưu loát như vậy,nhưng sinh hoạt thông thường còn có thể tự gánh vác!”
Đường Phi gật gật đầu, buồn thanh hỏi người bản thân muốn biết nhất: “Phượng Thần Anh đâu?”
Cốc Dương uống trà một trận, không có trực tiếp trả lời vấn đềhắn, mà là nhìn một thân chật vật của hắn, nói: “Ngươi đi đổi một kiện quần áo đi, hắn có lẽ sắp tỉnh, tên kia khi tỉnh lại nhất định sẽ muốn gặp ngươi.”
“Ân.” Đường Phi thấp giọng đáp, xoay người đi về phòngtắm rửa.
Đem một thân vết máu rửa sạch, Mặc Trúc đã đứng ở bên ngoài dục phòng đợi. Nhìn Đường Phi đi ra, Mặc Trúc sắc mặt có chút lo lắng nói: “Công tử, lão gia tỉnh! Đang nói muốn gặp ngươi.”
Đường Phi sửng sốt, sau đó lộ ra một tươi cườivui sướng, tâm tình trầm trọng rốt cục cũng có một tia thả lỏng.
“Nhưng mà công tử, lão gia tình huống không tốt lắm, ngươi phải hảo hảo chuẩn bịtâm lí.”
Đường Phi trên mặt tươi cười nhất thời đông cứng, quay đầu nhìn Mặc Trúc hỏi: “Có ý tứ gì?”
Mặc Trúc cúi đầu, trên mặt bi phẫn nảy ra: “Lão gia có khả năng, khả năng không nhìn thấy!”
Cái gì?! Đường Phi chấn động, xoay người hướng phòng ngủ chạy tới.
“Phượng Thần Anh!” Đường Phi đẩy cửa ra vọt vào, phía trước chiếc giường lớn thuộc về hắn cùng Phượng Thần Anh, có Cốc Dương cùng Thiết Hoán mỗi người đứng một bên, sắc mặt cũng không quá tốt. Phượng Thần Anh ngồi ở trên giường, trên mặt mang theo ẩn ẩn lửa giận.
Nghe được thanh âmĐường Phi, Phượng Thần Anh trên mặt vui vẻ, hướng về phía trước vươn tay nói: “Đường Phi? Là ngươi sao? Ngươi ở nơi nào? Lại đây.”
Đường Phi không dám tin nhìn Phượng Thần Anh, cước bộ trầm trọng chậm rãi hướng Phượng Thần Anh đi tới.
Mạnh mẽ cầm lấy bàn tay Phượng Thần Anh vươn đến, Đường Phi ngồi ở mép giường, như là muốn xác định cái gì, gắt gao nhìn chằm chằm cặp mắt của Phượng Thần Anh.
Mắt phượng đã không cònthần thái cuồng ngạo tự đại ngày xưa, cũng không có ôn nhu thâm tìnhđem người nhấn chìm trong đó, càng nhìn không thấy loại lãnh liệt âm ngoan khi đối mặt địch nhân. Một đôi mắt phượngxinh đẹp, lúc này trở nên ảm đạm không ánh sáng, con mắt giống như bị bịt kín một tầng sa mỏngmàu xám, không hề sinh khí, trống rỗng không tiêu cự.
“Đường Phi, ngươi nói Cốc Dương hắn đáng cười hay không? Hắn cư nhiên gạt ta nói ta không nhìn thấy, hừ, thậm chí ngay cả Thiết Hoán cũng cùng hắn đến chọc ghẹo ta. Nói cái gì độc châm kia tuy rằng đã lấy ra, nhưng độc tính quá mức bá đạo hủy đi ánh mắtcủa ta.” Phượng Thần Anh trên mặt mang theo tươi cười, thâm tình trước sau như một, nhưng trong giọng nói dẫn theo một chút run run cùng bức thiết hỏi Đường Phi: “Bọn họ nói ta nhìn không thấy, ngươi tin sao? Ta đường đường là Các chủ Phượng Tê Các,cư nhiên lại thành một người mù? Nói ra ai tin?! Đường Phi ngươi nói một chút, ta như thế nào sẽ.......” Phượng Thần Anh lời còn chưa dứt, đã bị Đường Phi ôm cổ. Phượng Thần Anh có chút giật mình, lẳng lặng đem lời chưa nói xong tiếp tục: “Nhìn không thấy chứ......” Nhưng mà, lại không phát ra thanh âm.
Cảm nhận được Đường Phi luôn luôn tự chế bình tĩnh ôm hắn, cư nhiên run nhè nhẹ, Phượng Thần Anh cảm thấy trầm xuống, trên mặt còn miễn cưỡng mang theo tươi cườikhông bận tâm.
“Nguyên lai là sựthật.” Phượng Thần Anh nói, thanh âm rất nhẹ rất nhẹ, lại giốngnhư ở trong lòng Đường Phi chém một đaothật mạnh.
Đường Phi gắt gao ôm Phượng Thần Anh, ánh mắt bị chất lỏng xa lạ nóng đến đau đớn, nhưng như thế nào cũng không rơi xuốngđược, cứ như vậy tích tụ ở trong hốc mắt, đốt đau hai mắt của mình, cũng đốt đau tâmchính mình.
“Phượng Thần Anh,” Đường Phi thanh âm có chút nghẹn ngào: “Thực xin lỗi.” Nếu không phải hắn tín nhiệm Hà Tịchnhư vậy, nếu hắn có thể phòng bị Hà Tịch một chút, nếu hắn hiểu được ngày đó Hà Tịch đối hắn cảnh cáo, sự tình hôm nay căn bản sẽ không phát sinh !
“Ngươi làm cái gì thực xin lỗi ta? Lại đi Lãm Nguyệt Lâumua vui?” Phượng Thần Anh vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy lưng Đường Phi, trên mặt tươi cười không giảm: “Ta nói rồi, không cần đi địa phương đó, ta sẽ thương tâm.”
“Ai!” Cốc Dương nặng nề mà thở dài, sau đó đối Thiết Hoán sử một cái ánh mắt, dẫn những người khác lui ra ngoài.
“Tốt lắm,” Phượng Thần Anh vỗ nhẹ nhẹ chụp lưng Đường Phi, nói: “Ta trên người bị thương vừa mới thoa dược ngưng huyết, ngươi cứ như vậy ôm ta là muốn dụ dỗ ta sao? Vạn nhất ta thật sự nhịn không được làm hại miệng vết thương vỡ ra, đem ngươi dọa hôn mê ta sẻ thấy có lỗi.”
“Ta không sợ huyết.” Đường Phi cảm xúc đã dần ổn định lại, lực đạo trên cánh tay tuy rằng lỏng đi không ít,nhưng vẫn đang ôm Phượng Thần Anh. Hắn không sợ huyết, ở thời điểm hắn đem Lam Tử Tương toái thi vạn đoạn kia, hắn phát hiện chính mình không bao giờ sợ huyếtnữa, không bao giờ bị ác mộng kia quấn quanh nữa.
Phượng Thần Anh sửng sốt, nhớ tới trước khi hôn mê, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy Đường Phi không khống chế được,cầm lấy kiếm đối Lam Tử Tương một trận chém lung tung.“Ngươi, lại giết người.” Trong giọng nói mang theo thật sâu bất đắc dĩ, càng nhiều là đau lòng cùng thương tiếc.
“Phải. Nguyên lai, giết người xong, sẽ không sợ huyết.” Đường Phi cười khổ mà nói, lần đầu tiên giết người, là vì tự cứu, sau đó thề không bao giờ giết người nữa. Nhưng mà, lại đánh vỡ lời thề cầm lấy kiếm, cũng là vì Phượng Thần Anh.
“May mắn ta trước kia thời điểm không có việc gì liền thích nhìn mặt của ngươi, đem ngươi chặt chẽ ghi tạc trong lòng, cho dùhiện tại không nhìn thấy cũng sẽ không đem ngươi phai nhạt.” Phượng Thần Anh dựa vào kí ức tiến đến bên taiĐường Phi, dùng môi nhẹ nhàng vuốt ve vành taihắn, nhẹ giọng nói.“Nhưng mà, nếu ta hiện tại có thể thấy thì tốt rồi, ta rất muốn hôn ngươi......” Phượng Thần Anh vừa mới dứt lời, Đường Phi liền chủ động đưa lên đôi môi của mình.
Phượng Thần Anh không thèm nhắc lại, chỉ là nhẹ nhàng ôm lấy Đường Phi, gắn bó như môi với răng, lưu luyến triền miên, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể cùng nhẹ hương vị thuộc về hắn.
Mặc Trúc vẫn giữ ở ngoài cửa, Cốc Dương cùng Thiết Hoán đi ra Diên Phi viện, đi tới một tòasơn giả, Thiết Hoán kéo lại Cốc Dương, trong mắt mang theo hoài nghi, hỏi: “Lão gia, thật sự không nhìn thấy ?”
Cốc Dương bất đắc dĩ cười khổ, rút tay mình về lắc đầu nói: “Phải, lão gia hiện tại, là thật không nhìn thấy. Ta chỉ có thể nói cho ngươi nhiều như vậy, sau này hắn ngươi đừng hỏi nữa, biết đến càng ít càng tốt.”
Thiết Hoán sửng sốt, liền không có hỏi lại, đối Cốc Dương gật gật đầu, xoay người rời đi. Hiện tại Phượng Tê Các thời buổi rối loạn, hắn rất bận rộn, lão gia muốn làm cái gì hắn cũng không muốn xen vào, bất quá Phượng Tê Cácnày là trách nhiệm của hắn, hắn quản lý tốt, thuận tiện đem những người còn lại xử lý hết.
Cốc Dương vô lực lôi kéo vai, sau đó lười biếng di chuyển thắt lưng, đánh một cái ngáp lớn, quay đầu đối với chỗ âm u ở phía sau lành lạnh nói: “Ngươi muốn biết ta cũng sẽ không nói, bởi vì cái ta biết không thể so với ngươi nhiều hơn bao nhiêu. Bất quá, ta còn muốn báo cho ngươi một câu, cái gì nên làm cái gì không nên làm, ngươi tối rõ ràng. Thật vất vả bảo trụ một cái mệnh, nên quý trọng.” Nói xong, cũng không đợi người trong chỗ tối có phản ứng, liền lung lay rời đi, hắn mệt gần chết, cần ngủ một giấc thật say!
Vô Tướngcúi đầu, hai đấm nắm chặt.
----------------------
Thiết Hoán kiểm tra thi thểnăm tử sĩ kia, mặt bọn họ toàn bộ bị hủy, xem ra là thật lâu trước kia đã bị hủy đi dung mạo, trên người không có một vật phẩmkhả nghi nào, cũng không có lệnh bài hoặc thủ dụ linh tinh gì đó để điều tra được thân phậnbọn họ. Thiết Hoán buông tha cho năm cái thi thể không có giá trị này, ngược lại nhìn về phía một thi thể không trọn vẹn không đầy đủ khác, đó là Lam Tử Tương. Tứ chi vẫn chưa bị hoàn toàn chém đứt, vẫn đang dính ở trên thân thể, bất quá cái kia hẳn cũng không thể gọi là thân thể. Thiết Hoán chau mày nhìn cái xáckhông còn đồng nhất, huyết nhục mơ hồ miễn cưỡng dính vào một khối. Bất quá mặc dù là như vậy, Thiết Hoán vẫn nhận ra được người này là Đông việnLam Tử Tương. Lam Tử Tương là người của Phúc vươngTần Chiêu, chẳng lẽ lần này doTần Chiêu hạ độc thủ? Nhưng mà nghe Mặc Trúc nói những người đó hoàn toàn hướng về phía Phương Lâm Công tử mà đến, nếu không phải bọn họ liều mạng cứu Phương Lâm,cũng sẽ không có ý định hạ sát thủ bọn họ.
Nhíu mi trầm tư, bỗng nhiên, Thiết Hoán ở trong thi thể rách nát củaLam Tử Tươngthấy được một khối kim loại gì đó. Vươn hai ngón tay đem nó gắp ra, đợi Thiết Hoán thấy rõ chữ trên đó bị huyết nhục che dấu thì liền cả kinh, trong lòng nghi hoặc không ngừng, cư nhiên là hắn?!
Đường Phi ngồi yên ở trong Diên Phi viện, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòngđóng chặt, Cốc Dương ở bên trong cứu Phượng Thần Anh. Trời hiện tại đã tối, ban đêm đầu xuân gió lạnh phấtphơ như cũ. Trên người hắn vẫn đang mặc kiện huyết ykia, mặt trên có máu của Ưu nhi, càng nhiều là của Phượng Thần Anh. Duy độc, không có chính hắn. Hôm nay xuất môn Phượng Thần Anh chọn cho hắn một kiện cẩm ymàu lam, ống tay áo rộng thùng thình được thêu hoa văn hình đám mây, đai lưng cũng là Phượng Thần Anh cẩn thận chọn lấy, mặt trên khảm một viên ngọc bíchhiếm có. Thời điểm Phượng Thần Anh giúp hắn mặc vào, liền nhìn hắn không chuyển mắt, thanh âm ôn nhu như nước, thâm tình như thế: “Thật là đẹp mắt, anh tuấn tiêu sái phong độ phiên phiên, Đường Phi, ngươi nguyên lai thật sự là làm cho ta không thể tự kềm chế.” Lúc ấy, hắn còn cho rằng Phượng Thần Anh chỉ là thói quen nói chút lời ngon tiếng ngọt dỗ hắn, căn bản không đem lời hắn nói để tâm. Nhưng ai biết......
Đường Phi nhìn nhìn quần áotrên người, sớm đã không còn phiêu dật lịch sự tao nhãnhư sáng nay, vải dệt màu xanh nước biển bị máu nhuộm thành tử sắc khó coi. Khóe miệng xả ra một độ cong, Đường Phi nở nụ cười lên tiếng: “Đứa ngốc...... Thật sự là đại ngốc......” Trong mắt, bi thương như nước lặng.
Mặc Trúc hầu ở bên cạnhĐường Phi, trên người đã sớm thay đổi một thân quần áosạch sẽ. Vẻ mặt ai thán thất thần nhìn phiến đại môn kia rồi lại nhìn Đường Phi, sau đó cúi thấp đầu xuống, hai mắt dần dần ướt át. Lúc ấy nếu thời điểm lão gia gọi hắn mang Ưu nhi đi,bản thân kiên trì lưu lại, lão gia sẽ không chịu trọng thươngnhư thế, bộ dáng công tử cũng sẽ không giống hiện tại như vậy? Nhưng mà, nếu lúc ấy lão gia cùng công tử không để hắn mang Ưu nhi đi trước, cánh tay Ưu nhi còn giữ được sao? Hắn chưa bao giờ biết Cốc Dương y thuật cao minhnhư thế, cư nhiên có thể đem một cánh tay bị đứt một lần nữa nối trở về. Tuy rằng Ưu nhi về sau không có khả năng linh hoạt tùy ý vũ động trường tiên như trước, nhưng ít nhất sẽ không giống như một phế nhân? Nghĩ đến đây, Mặc Trúc trong lòng từng trận phát đau, nếu võ công của mình không phải kém như vậy, lúc ấy hẳn có thể lưu lại giúp lão gia đi? Cũng có thể bảo hộ Ưu nhi không bị thương hại đi? Mặc Trúc ánh mắt đọng lại, chậm rãi trở nên kiên định, hắn phải hóa cường, sau đó bảo hộ những ngườibên cạnh!
Tuy rằng đã ở trước mọi người lộ mặt, Vô Tướng vẫn đang núp ở chỗ tối, một đôi ánh mắt ô hắc thẳng tắp nhìn Đường Phi, gương mặt hắn không có ngũ quan cho nên nhìn không ra một tia cảm xúc.
Thiết Hoán trong tay cầm tiểu lệnh bài kia, đi từng bước một vào Diên Phi viện. Hộ viện thị vệ thấyngườiđến là Thiết Hoán, lập tức thả cho hắn đi vào. Thiết Hoán nhanh chóngtới trước mặtĐường Phi, sắc mặt không tốt. Mà Đường Phi tựa hồ cái gì cũng chưa cảm giác được, vẫn là ngơ ngác nhìn phiến cửa gỗmàu son đang đóng chặt.
Mặc Trúc ngẩng đầu, trong mắt mang theo nghi vấn nói: “Thiết tổng quản, có chuyện gì?”
Thiết Hoán căn bản không để ý tới Mặc Trúc, mà là duỗi tay tới trước mắt Đường Phi, sau đó mở ra lòng bàn tay, phía trên đúng là tấm lệnh bàitừ trên người Lam Tử Tương tìm được. Ngữ khí cứng rắn hỏi: “Công tử, ngươi nhận thức lệnh bàinày không?”
Đường Phi vẫn đang thờ ơ rốt cục có một chút phản ứng, ánh mắt tiêu cự đặt ở tấm lệnh bài nhiễm huyết trên tay Thiết Hoán. Nhíu mày, Đường Phi lắc đầu, không có ấn tượng.
“Đây là lệnh bàithái tử phủ của Tần Nghị.” Thiết Hoán thanh âm dẫn theo một tia ẩn nhẫn lửa giận. Đường Phi sửng sốt, cẩn thận nhìn lại, quả nhiên mặt ngoàibị huyết nhục bao trùm, ẩn ẩn biện ra một chữ “Nghị”.
Chẳng lẽ?! Đường Phi mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn về hướng Thiết Hoán, sát thủ này đều là Tần Nghị phái tới?!
Vô Tướngở chỗ tối trong lòng rùng mình, không có khả năng là thái tử phủ!
“Vì cái gì? Tần Nghị cùng ta không cừu không oán, hắn vì cái gì muốn giết ta?” Đường Phi không dám tin lắc đầu, như thế nào có khả năng, nếu Tần Nghị muốn giết hắn, Hà Tịch không có khả năng không nói cho hắn!
“Ta nghe nói công tử cùng Hà đại nhânở thái tử phủ giao hảo, lần trước ngươi trúng độc hắn còn tự mình đếnPhượng Tê Các tới thăm.” Thiết Hoán lạnh lùng nói.
Đường Phi ngồi thẳng thân thể, không chút nào yếu thế nhìn Thiết Hoán, thanh âm đồng dạng cứng rắn: “Thì đã sao?”
“Công tử biết rõ chính mình thân phận ra sao, một lần lại một lần cùng ngườithái tử phủ kết giao thân mật. Công tử tâm tư đơn thuần, có đôi khi bị ngườigài vào báo cáo cho đối phương biếtchi tiết của Phượng Tê Cáccũng không chừng.” Thiết Hoán nhìn Đường Phi sắc mặt tái nhợt nhưng khí thế không chút nào giảm bớt, cũng cảm thấy có chút bội phục.
“Ngươi muốn nói cái gì?” Đường Phi mắt lạnh nhìn Thiết Hoán: “Hà Tịch khi ở cùng ta, chưa bao giờ đàm luận chuyện của thái tử phủ, ta cũng chưa bao giờ cùng hắn nói chuyện của Phượng Tê Các. Lần này những người đó muốn giết là ta, mà chủ mưu là Lam Tử Tương. Tuy rằng trên người hắncó lệnh bàithái tử phủ, cũng không thể thuyết minh được gì.”
Thiết Hoán ngẩn ra, không sai, một khối lệnh bài không thể chứng minh cái gì, huống chi Lam Tử Tương thân phận chân chính là mật thám của Tần Chiêu. Vu oan giá họa cũng không phải không thể, nhưng cũng có khả năng là thái tử phủ cố ý làm ra thủ thuật che mắt, khiến người ta trước hết hoài nghi bọn họ, sau đó lại đánh mất nghi ngờ.
Thiết Hoán thật sâu nhìn Phương Lâmmặt mày tuấn lãng, khí kháinam tử, liếc mắt một cái, nói: “Lão gia đối với ngươi như thế nào ta nghĩ ngươi rất rõ ràng, những người bên ngoài đó cũng rất rõ ràng. Công tử, chân tâm cùng giả ý, ngươi hẳn là có thể phân biệt. Còn có, ngươi xác định những kẻ kia muốn giết thật là ngươi? Dược mà bọn họ hạ hoàn toàn đối với công tử vô hại, mà người cuối cùng bị trọng thương, thậm chí thiếu chút nữa mất mạng lại là Các chủ! Cho dù chuyện này thật sự không phải thái tử phủ làm, cũng cùng bọn họ không thoát được quan hệ. Một người chỉ xem mặt ngoài sẽ nhìn không ra chân tâm, Hà Tịch là ngườithái tử phủ, hắn thật sự có thể đối với một địch nhânbày ra chân tâm sao? Hắn là chân tâm đối đãi ngươi hay là muốn lợi dụng ngươi giết Các chủ, Thiết mỗ cho rằng công tử nên hảo hảo suy nghĩ một chút. Công tử, nhĩ hảo tự lo thân.” Thiết Hoán nói xong, liền xoay người rời đi.
Đường Phi hai đấm nắm chặt, Hà Tịch, là ngườithái tử phủ, cùng Phượng Tê Cácđối lập......
“Phải cẩn thận mỗi một ngườinơi này, càng phải cẩn thận mỗi một ngườibên ngoài.”
Đây là những lời Hà Tịch ngày đó nói với hắn. Khi đó hắn đã cảnh cáo chính mình sao? Cảnh cáo hắn Phượng Tê Các có người muốn giết Phượng Thần Anh, cảnh cáo hắn bên ngoài cũng có người muốn giết Phượng Thần Anh, cho nên hạ cho hắn một cái ám chỉ như vậy,chính là muốn hắn tránh xa Phượng Thần Anh một chút, không cần bị liên lụy sao? Hà Tịch ngay từ đầu chỉ biết có người sẽ đối hắn bất lợi! Chẳng lẽ, Lam Tử Tương thật là ngườicủa thái tử phủ? Sát thủ này thật là Tần Nghị phái tới? Hà Tịch. Hà Tịch..... Hà Tịch ! Đường Phi bỗng nhiên một quyền hung hăng nện ở trên bàn đá, xương tay chảy ra nhiều điểm màu đỏ.
“Công tử !” Mặc Trúc muốn xem thương thế của Đường Phi, lại bị hắn tránh được.
“Không có việc gì.” Đường Phi thản nhiên nói, trong mắt âm trầm lại tản ra không ngừng. Hà Tịch a Hà Tịch, uổng cho ta Đường Phi tin tưởng ngươinhư thế, uổng cho ta Đường Phi đem ngươi cho rằng là bằng hữu chân chính, uổng cho ta còn bởi vì ngươi ám chỉ mà đi hoài nghi chân tâm của Phượng Thần Anh. Ta đối với ngươi, thật sự là quá thất vọng!
Đúng lúc này, cửa phòng “cọt kẹt” một tiếng bị mở ra. Bởi vì liên tục cứu hai người, Cốc Dương sắc mặt tái nhợt,mắt tràn đầymệt mỏi, trên người trên tay đều dính vết máuloang lổ.
Đường Phi nhìn thấy Cốc Dương đi ra liền nhanh chóng tiến lên, cầm lấy bờ vai của hắn khẩn trương hỏi: “Phượng Thần Anh đâu? Hắn thế nào?”
“Đừng hoảng đừng hoảng, ta ngất xỉu mất!” Cốc Dương bị Đường Phi đại lực lay động khiến cho cước bộ lảo đảo một chút: “Ta nói, ta mới đem cánh tay Ưu nhi nối lại đã bị kéo đến nơi này, bận rộn suốt một ngày đâu! Trước cho ta thở vài cái đã có được không?”
Đường Phi có chút xấu hổ buông ra Cốc Dương, đầu tiên là Ưu nhi mất tay, sau đó là bản thân bị trọng thương,Phượng Thần Anh lại trúng kịch độc, một cái so với một cái càng khó giải quyết, Cốc Dương từ buổi sáng bận rộn đến bây giờ đã qua canh hai,cả một ngụm nước cũng chưa uống qua, quả thật là làm khó hắn......
Mặc Trúc tinh mắt tiến lên, giúp đỡ Cốc Dương một bên ngồi xuống, ngay sau đó rót cho hắn một chén trà nóng.
Nhìn đến Đường Phi sắc mặtảm đạm, Cốc Dương cầm lấy chén trà uống một ngụm to, mới nói: “Ngươi cũng không cần quá lo lắng, cánh tay Ưu nhi đã nối lại, tuy rằng về sau đánh người sẽ không thể lưu loát như vậy,nhưng sinh hoạt thông thường còn có thể tự gánh vác!”
Đường Phi gật gật đầu, buồn thanh hỏi người bản thân muốn biết nhất: “Phượng Thần Anh đâu?”
Cốc Dương uống trà một trận, không có trực tiếp trả lời vấn đềhắn, mà là nhìn một thân chật vật của hắn, nói: “Ngươi đi đổi một kiện quần áo đi, hắn có lẽ sắp tỉnh, tên kia khi tỉnh lại nhất định sẽ muốn gặp ngươi.”
“Ân.” Đường Phi thấp giọng đáp, xoay người đi về phòngtắm rửa.
Đem một thân vết máu rửa sạch, Mặc Trúc đã đứng ở bên ngoài dục phòng đợi. Nhìn Đường Phi đi ra, Mặc Trúc sắc mặt có chút lo lắng nói: “Công tử, lão gia tỉnh! Đang nói muốn gặp ngươi.”
Đường Phi sửng sốt, sau đó lộ ra một tươi cườivui sướng, tâm tình trầm trọng rốt cục cũng có một tia thả lỏng.
“Nhưng mà công tử, lão gia tình huống không tốt lắm, ngươi phải hảo hảo chuẩn bịtâm lí.”
Đường Phi trên mặt tươi cười nhất thời đông cứng, quay đầu nhìn Mặc Trúc hỏi: “Có ý tứ gì?”
Mặc Trúc cúi đầu, trên mặt bi phẫn nảy ra: “Lão gia có khả năng, khả năng không nhìn thấy!”
Cái gì?! Đường Phi chấn động, xoay người hướng phòng ngủ chạy tới.
“Phượng Thần Anh!” Đường Phi đẩy cửa ra vọt vào, phía trước chiếc giường lớn thuộc về hắn cùng Phượng Thần Anh, có Cốc Dương cùng Thiết Hoán mỗi người đứng một bên, sắc mặt cũng không quá tốt. Phượng Thần Anh ngồi ở trên giường, trên mặt mang theo ẩn ẩn lửa giận.
Nghe được thanh âmĐường Phi, Phượng Thần Anh trên mặt vui vẻ, hướng về phía trước vươn tay nói: “Đường Phi? Là ngươi sao? Ngươi ở nơi nào? Lại đây.”
Đường Phi không dám tin nhìn Phượng Thần Anh, cước bộ trầm trọng chậm rãi hướng Phượng Thần Anh đi tới.
Mạnh mẽ cầm lấy bàn tay Phượng Thần Anh vươn đến, Đường Phi ngồi ở mép giường, như là muốn xác định cái gì, gắt gao nhìn chằm chằm cặp mắt của Phượng Thần Anh.
Mắt phượng đã không cònthần thái cuồng ngạo tự đại ngày xưa, cũng không có ôn nhu thâm tìnhđem người nhấn chìm trong đó, càng nhìn không thấy loại lãnh liệt âm ngoan khi đối mặt địch nhân. Một đôi mắt phượngxinh đẹp, lúc này trở nên ảm đạm không ánh sáng, con mắt giống như bị bịt kín một tầng sa mỏngmàu xám, không hề sinh khí, trống rỗng không tiêu cự.
“Đường Phi, ngươi nói Cốc Dương hắn đáng cười hay không? Hắn cư nhiên gạt ta nói ta không nhìn thấy, hừ, thậm chí ngay cả Thiết Hoán cũng cùng hắn đến chọc ghẹo ta. Nói cái gì độc châm kia tuy rằng đã lấy ra, nhưng độc tính quá mức bá đạo hủy đi ánh mắtcủa ta.” Phượng Thần Anh trên mặt mang theo tươi cười, thâm tình trước sau như một, nhưng trong giọng nói dẫn theo một chút run run cùng bức thiết hỏi Đường Phi: “Bọn họ nói ta nhìn không thấy, ngươi tin sao? Ta đường đường là Các chủ Phượng Tê Các,cư nhiên lại thành một người mù? Nói ra ai tin?! Đường Phi ngươi nói một chút, ta như thế nào sẽ.......” Phượng Thần Anh lời còn chưa dứt, đã bị Đường Phi ôm cổ. Phượng Thần Anh có chút giật mình, lẳng lặng đem lời chưa nói xong tiếp tục: “Nhìn không thấy chứ......” Nhưng mà, lại không phát ra thanh âm.
Cảm nhận được Đường Phi luôn luôn tự chế bình tĩnh ôm hắn, cư nhiên run nhè nhẹ, Phượng Thần Anh cảm thấy trầm xuống, trên mặt còn miễn cưỡng mang theo tươi cườikhông bận tâm.
“Nguyên lai là sựthật.” Phượng Thần Anh nói, thanh âm rất nhẹ rất nhẹ, lại giốngnhư ở trong lòng Đường Phi chém một đaothật mạnh.
Đường Phi gắt gao ôm Phượng Thần Anh, ánh mắt bị chất lỏng xa lạ nóng đến đau đớn, nhưng như thế nào cũng không rơi xuốngđược, cứ như vậy tích tụ ở trong hốc mắt, đốt đau hai mắt của mình, cũng đốt đau tâmchính mình.
“Phượng Thần Anh,” Đường Phi thanh âm có chút nghẹn ngào: “Thực xin lỗi.” Nếu không phải hắn tín nhiệm Hà Tịchnhư vậy, nếu hắn có thể phòng bị Hà Tịch một chút, nếu hắn hiểu được ngày đó Hà Tịch đối hắn cảnh cáo, sự tình hôm nay căn bản sẽ không phát sinh !
“Ngươi làm cái gì thực xin lỗi ta? Lại đi Lãm Nguyệt Lâumua vui?” Phượng Thần Anh vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy lưng Đường Phi, trên mặt tươi cười không giảm: “Ta nói rồi, không cần đi địa phương đó, ta sẽ thương tâm.”
“Ai!” Cốc Dương nặng nề mà thở dài, sau đó đối Thiết Hoán sử một cái ánh mắt, dẫn những người khác lui ra ngoài.
“Tốt lắm,” Phượng Thần Anh vỗ nhẹ nhẹ chụp lưng Đường Phi, nói: “Ta trên người bị thương vừa mới thoa dược ngưng huyết, ngươi cứ như vậy ôm ta là muốn dụ dỗ ta sao? Vạn nhất ta thật sự nhịn không được làm hại miệng vết thương vỡ ra, đem ngươi dọa hôn mê ta sẻ thấy có lỗi.”
“Ta không sợ huyết.” Đường Phi cảm xúc đã dần ổn định lại, lực đạo trên cánh tay tuy rằng lỏng đi không ít,nhưng vẫn đang ôm Phượng Thần Anh. Hắn không sợ huyết, ở thời điểm hắn đem Lam Tử Tương toái thi vạn đoạn kia, hắn phát hiện chính mình không bao giờ sợ huyếtnữa, không bao giờ bị ác mộng kia quấn quanh nữa.
Phượng Thần Anh sửng sốt, nhớ tới trước khi hôn mê, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy Đường Phi không khống chế được,cầm lấy kiếm đối Lam Tử Tương một trận chém lung tung.“Ngươi, lại giết người.” Trong giọng nói mang theo thật sâu bất đắc dĩ, càng nhiều là đau lòng cùng thương tiếc.
“Phải. Nguyên lai, giết người xong, sẽ không sợ huyết.” Đường Phi cười khổ mà nói, lần đầu tiên giết người, là vì tự cứu, sau đó thề không bao giờ giết người nữa. Nhưng mà, lại đánh vỡ lời thề cầm lấy kiếm, cũng là vì Phượng Thần Anh.
“May mắn ta trước kia thời điểm không có việc gì liền thích nhìn mặt của ngươi, đem ngươi chặt chẽ ghi tạc trong lòng, cho dùhiện tại không nhìn thấy cũng sẽ không đem ngươi phai nhạt.” Phượng Thần Anh dựa vào kí ức tiến đến bên taiĐường Phi, dùng môi nhẹ nhàng vuốt ve vành taihắn, nhẹ giọng nói.“Nhưng mà, nếu ta hiện tại có thể thấy thì tốt rồi, ta rất muốn hôn ngươi......” Phượng Thần Anh vừa mới dứt lời, Đường Phi liền chủ động đưa lên đôi môi của mình.
Phượng Thần Anh không thèm nhắc lại, chỉ là nhẹ nhàng ôm lấy Đường Phi, gắn bó như môi với răng, lưu luyến triền miên, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể cùng nhẹ hương vị thuộc về hắn.
Mặc Trúc vẫn giữ ở ngoài cửa, Cốc Dương cùng Thiết Hoán đi ra Diên Phi viện, đi tới một tòasơn giả, Thiết Hoán kéo lại Cốc Dương, trong mắt mang theo hoài nghi, hỏi: “Lão gia, thật sự không nhìn thấy ?”
Cốc Dương bất đắc dĩ cười khổ, rút tay mình về lắc đầu nói: “Phải, lão gia hiện tại, là thật không nhìn thấy. Ta chỉ có thể nói cho ngươi nhiều như vậy, sau này hắn ngươi đừng hỏi nữa, biết đến càng ít càng tốt.”
Thiết Hoán sửng sốt, liền không có hỏi lại, đối Cốc Dương gật gật đầu, xoay người rời đi. Hiện tại Phượng Tê Các thời buổi rối loạn, hắn rất bận rộn, lão gia muốn làm cái gì hắn cũng không muốn xen vào, bất quá Phượng Tê Cácnày là trách nhiệm của hắn, hắn quản lý tốt, thuận tiện đem những người còn lại xử lý hết.
Cốc Dương vô lực lôi kéo vai, sau đó lười biếng di chuyển thắt lưng, đánh một cái ngáp lớn, quay đầu đối với chỗ âm u ở phía sau lành lạnh nói: “Ngươi muốn biết ta cũng sẽ không nói, bởi vì cái ta biết không thể so với ngươi nhiều hơn bao nhiêu. Bất quá, ta còn muốn báo cho ngươi một câu, cái gì nên làm cái gì không nên làm, ngươi tối rõ ràng. Thật vất vả bảo trụ một cái mệnh, nên quý trọng.” Nói xong, cũng không đợi người trong chỗ tối có phản ứng, liền lung lay rời đi, hắn mệt gần chết, cần ngủ một giấc thật say!
Vô Tướngcúi đầu, hai đấm nắm chặt.
----------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.