Xuyên Việt Chi Quy Đồ

Chương 59: Tình thâm

Bích Thủy Mai Lạc

01/12/2015

Hiền vương phủ.

“Bang” Một tiếng, cái chén trong tay rơi xuống mắt đất, bể thành nhiều mảnh nhỏ, nước trà nóng bỏng làm ướt vạt áo Tần Nhan, nhưng hắn lại một chút cũng không cảm giác.

“Vương gia, để ý!” Hiền vương phi Chân Châu Nhi kinh hô một tiếng, tiến lên giúp đỡ Hiền vương lui lại phía sau, tránh đi các mảnh nhỏ sắc nhọn.

“Buông ra!” Tần Nhan hoàn toàn mặc kệ Chân Châu Nhiđã mang thai hai tháng, hung hăng đem ngườiđẩy ra.

“A !” Chân Châu Nhi một tiếng khinh hô liền ngã về sau, may mà phía sau có vài vị lão ma ma tay chân lanh lợi đem người đỡ được, nếu không hậu quả thật đúng là không dám tưởng tượng.

Tần Nhan hoàn toàn không cảm giác được thô bạo của mình đã khiến mọi người quá sợ hãi, bắt lấy một gã thị vệ trước mắt đến hội báo, sắc mặt vừa sợ vừa giận, hô to: “Ngươi vừa rồi nói cái gì? Nói lại lần nữa xem!”

“Vương, Vương gia !” Tên thị vệ kiamắt tràn đầy hoảng sợ, muốn quỳ xuống lại bởi vì bị Tần Nhan bắt lấy vạt áo mà bất đắc dĩ phải đứng, dùng thanh âm như sắp sửa khóc ra nói: “Thuộc hạ nghe nói hôm qua Các chủ Phượng Tê Cácở Phổ Đà Tự gặp chuyện, thương tích nghiêm trọng gần như sắp chết! Hiện tại Phượng Tê Các đã bị tầng tầng thủ vệ canh giữ, thuộc hạ nguyên bản muốn lấy danh nghĩa Vương gia đi vào hỏi một câu, nhưng lại bị báo cho biết bất luận kẻ nào không có mệnh lệnh của Phượng Các chủ cũng không có thể tùy ý xuất nhập Phượng Tê Các. Cho nên thuộc hạ đối tình huống cụ thể thật sự không rõ lắm!”

Tần Nhan kinh ngạc buông ra tên thị vệkia, dưới chân lảo đảo vài bước, rồi sau đó đặt mông ngồi ở trênghế, hai mắt mê mang lẩm bẩm nói: “Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Rõ ràng không nên là như vậy, rõ ràng phân phó không thể thương tổn những người khác ....... Vì cái gì Thần Anh lại bị thương nặng?”

Chân Châu Nhi không để ý vài vị lão ma ma ngăn trở, tiến lên vài bước đứng ở trước người Tần Nhan, ôn nhuyễn nhẹ tay nắm lấy mu bàn tay lạnh lẽo của Tần Nhan, trong mắt lại là đau lòng cùng lo lắng, ôn nhu nói: “Vương gia, Phượng Các chủ cát nhân thiên tướng, ngài không cần lo lắng. Không bằng như vậy đi? Ngài tự mình mang theo vài vị lão ngự y đi Phượng Tê CácgiúpPhượng Các chủ chẩn trì, nhất định sẽ không có việc gì.”

Tần Nhan lẳng lặng ngẩng đầu, nhìn thê tửdịu dàng hiền thục, cảm thấy ấm áp, cảm xúc lo lắng bối rối cũng bình phục không ít. Vươn tay vỗ vỗ lên trên tay nàng, Tần Nhan như thật có lỗi nhìn Chân Châu Nhi nói: “Thực xin lỗi, vừa rồi thiếu chút nữa làm ngươibị thương.”

“Châu nhi không có việc gì, Vương gia cũng là lo lắng Phượng Các chủ, Châu nhi hiểu được.” Chân Châu Nhi nhẹ giọng nói, trong mắt là đối trượng phu của mình lý giải: “Vương gia, ngài mau đi đi, trong nhà không cần lo lắng, Châu nhi sẽ xử lý tốt.”

Tần Nhan cảm kích đối Chân Châu Nhi gật gật đầu, hắn, Tần Nhan đời này, may mắn nhất chính là cưới được một vị thê tử xinh đẹp hiền lành như vậy.

“Ta đây đi trước, ngươi đừng làm lụng vất vảquá, trong phủ có hạ nhân hầu hạ, ngươi đừng cái gì cũng tự mình đi làm.” Tần Nhan lôi kéo Chân Châu Nhi ôn nhu dặn dò, lại thay nàng đem mấy sợi tóc rũ xuống kéo về phía sau tai, xoay người đối vài vị lão ma ma, trên mặt ôn nhu không còn tồn tại, lạnh lùng nói: “Các ngươi hảo hảo chiếu cố Vương phi, nếu Vương phi có chuyện gì, bổn vương bắt các ngươi hỏi tội!”

“Dạ, Vương gia !” Các lão ma ma vẻ mặt kinh sợ ứng hạ.

Tần Nhan lại nhìn Chân Châu Nhi liếc mắt một cái, liền xoay người rời đi.

Tần Nhan mang theo ngự y đứng đầu trong cung cùng ba đệ tử củahắn vội vàng bận rộn chạy tới Phượng Tê Các. Nhưng mà mới xuống xe ngựa, định dẫn bốn gã ngự y tốt nhất đi vào, lại bị mười tên thị vệ thủ ở cửa ngăn cản lại.

Một người cầm đầu đối Tần Nhan cung kính vái chào, ngữ khí không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Vương gia, không có mệnh lệnhCác chủ, ai cũng không thể xuất nhập Phượng Tê Các. Thứ thuộc hạ thất lễ, không thể cho ngài vào được.”

“Có ý tứ gì? Thậm chí ngay cả bổn vương cũng không thể đi vào sao?” Tần Nhan vẻ mặt tức giận, khoanh tay nhìn thị vệtrước mắt.

“Vương gia, không có Các chủ mệnh lệnh, ai cũng không thể vào ra Phượng Tê Các. Thuộc hạ chỉ là theo lệnh chủ tử làm việc, thỉnh Vương gia thứ tội.” Thị vệ vẫn là dùng ngữ khí không mặn không nhạt đối Tần Nhan nói, bất quá lời của hắn đã rất rõ ràng, chủ tử của hắn là Phượng Thần Anh, không phải Hiền vương dưới một người trên vạn người, trừ bỏ mệnh lệnh Phượng Thần Anh ai hắn cũng không nghe.

“Ngươi!” Tần Nhan chán nản, phẫn hận vung tay áo, ngoan thanh nói: “Bổn vương hôm nay muốn vàoPhượng Tê Các! Bổn vương xem ai dám ngăn đón!” Dứt lời định xông vào, hắn cũng không tin hắn hiện tại đi vào Phượng Thần Anh sẽ trách tội hắn!

Mười tên thị vệ nháy mắt rùng mình, đang muốn ngăn trở, phía sau liền truyền đến một thanh âmtrầm ổn: “Dừng tay.”

Thiết Hoán chậm rãi đi ra, trên mặt đoan chính mang theo bình tĩnh ổn trọngtrước sau như một.

“Thiết Hoán tham kiến Vương gia.” Thiết Hoán đứng ở trước mặtTần Nhan, cung kính đối Tần Nhan thi lễ.

“Nguyên lai là Thiết tổng quản.” Tần Nhan sắc mặt cực kém, nhưng người đến là thân tín tâm phúc Phượng Thần Anh,hắn cũng tiện nổi giận, đành phải nhẫn nại nói: “Bổn vương là tới xem Thần Anh, còn dẫn theo bốn vị ngự y tốt nhất trong cung cấp Thần Anh trị thương. Đúng rồi, Thần Anh bị thương nghiêm trọng không?” Kỳ thật hắn càng muốn hỏi, Phương Lâmkia như thế nào? Nếu cả Thần Anh cũng bị thương, như vậy Phương Lâm hẳn phải chết không thể nghi ngờ đi?!

“Làm phiền vương gia lo lắng .” Thiết Hoán đối với Tần Nhan lại vái chào, thần thái cung kính nhưng không làm cho người ta cảm giác được một chút khúm núm: “Y sư trong Các đã vì Các chủ xem qua thương thế, trên vai cùngnhững chỗ khác bị thương tuy rằng nghiêm trọng, nhưng cũng không đủ để trí mạng, đã băng bó thỏa đáng. Tuy rằng đến nay chưa tỉnh, nhưng cũng không đáng ngại.” Thiết Hoán không có đem việc Phượng Thần Anh trúng độc đến nỗi bị mù nói cho Tần Nhan. Sự tình ngày hôm qua sau khi phát sinh, hắn đã hạ lệnhcấm khẩu, khống chế chúng tăng nhân Phổ Đà Tựcùngnhững người có khả năng nhìn thấy sự tình xảy ra, đồng thời không cho phép bất luận người nào trong Các ra ngoài, cho nên đến bây giờ tin tức Phượng Thần Anh bị trọng thương tuyệt đối không có người nào biết. Tần Nhan có thể chỉ ngay ngày thứ hai biết việc này, thuyết minh trong Các trừ bỏ Nam Vũlà mật thám củaHiền vương phủ, hắn cũng tuyệt đối không thể khinh thường.

“Cũng không có việc gì, đợi bổn vương tự mình xem qua liền biết.” Tần Nhan lạnh lùng nhìn Thiết Hoán liếc mắt một cái, định bước qua hắn đi vào. Thiết Hoán cánh tay duỗi ra, đem người ngăn cản lại.

“Chỉ bằng các ngươi cũng dám ngăn đón bổn vương?!” Tần Nhan là thật sự tức giận, cũng động sát khí. Hắn mang đến hơn mười người thị vệ đồng loạt rút ra bảo đaobên hông, tiến lên cùng ngườiPhượng Tê Cácgiằng co.

Thiết Hoán âm thầm nhíu mày, bị Tần Nhan nháo độngnhư vậy, không tới nửa canh giờ chỉ e toàn bộ Miên Cẩm thành mọi người sẽ biết Các chủ gặp chuyện,bị trọng thương!

“Vương gia!” Thiết Hoán trầm giọng vừa quát, thẳng tắp nhìn Tần Nhan nói: “Ngài cũng biết Các chủ vì sao phải phong tỏa tin tức? Các chủ bị thương nếu như bị thái tử cùng vài vị Vương gia khác biết, ngài cho rằng sẽ như thế nào?” Tần Nhan chấn động, Thiết Hoán tiếp tục nói: “Hiền vương phủ cùngPhượng Tê Các vốn là đồng minh, nhưng Vương gia lại mang theo người xông vào Phượng Tê Các, nếu bị những người khác biết sẽ gây ra xôn xao? Thỉnh Vương gia cân nhắc rồi hãy rời đi!”

Tần Nhan căm giận liếc Thiết Hoán một cái, sau đó phất phất tay làm cho mọi người phía sau lui ra, mới tiến lên đến bên tai Thiết Hoán thấp giọng hỏi: “Tra được là ai sao?”

“Không biết, bất quá thích khách là năm tên tử sĩvõ công cao cường, trên người không có bất luận vật gì có thể chứng minh thân phậnbọn họ, hơn nữa dung mạo toàn bộ bị hủy. Bất quá còn có một người, thật ra lại là người trong Các chúng ta.” Thiết Hoán nói xong, ý tứ hàm xúc không rõ nhìn Tần Nhan.

Tần Nhan tâm đầu khẽ động, trong mắt xẹt qua một tia bối rối, trầm giọng hỏi: “Ai?”

“Một vị công tử ở Đông viện, Lam Tử Tương.” Thiết Hoán trầm giọng nói.

“Một cái công tử? Vì sao phải giết Thần Anh?” Tần Nhan làm bộ như nghi hoặc hỏi, kỳ thật hắn trong lòng hiểu được, Lam Tử Tươngcùng năm tên tử sĩ kia là hắn phái đi giếtPhương Lâm , nhưng vì cái gì lại trái mệnh lệnh của hắn đi giết Phượng Thần Anh? Chẳng lẽ Tần Chiêumuốn bội ước sao?! Nghĩ như vậy, Tần Nhan sát ý trong mắt chợt lóe rồi biến mất.

Thiết Hoán đem hết thảy biến hóa thu vào đáy mắt, mặt ngoài lại không động thanh sắc nói: “Thuộc hạ không biết, chỉ là trên người hắn có một khối lệnh bàithái tử phủ.”

“Thái tử phủ?!” Tần Nhan cả kinh, Lam Tử Tương như thế nào lại mang theo lệnh bài thái tử phủ?

“Không sai.” Thiết Hoán nói: “Vương gia, chuyện Các chủ bị thương không nên lộ ra, Phượng Tê Cácchúng ta cũng không tiệncông khai đi thăm dò, không biết Vương gia có thể niệm tình hữu nghị với Các chủ, hỗ trợ để ngầm điều tra việc này không?”



“Đương nhiên!” Tần Nhan nghĩa bất dung từ nói: “Thần Anh là bằng hữu tốt nhất củabổn vương, chuyện của hắn chính là chuyện của bổn vương. Bổn vương nhất định sẽ đem kẻ đứng phía sau bức màn kéo ra, cấp Thần Anh một cái công đạo!” Tần Nhan nói như vậy, trong lòng lại là một phen tâm tư khác, chuyện này tuyệt đối không thể để Thần Anh điều tra ra, nếu Lam Tử Tươngkia trên người có lệnh bàithái tử phủ, vậy đem hết thảy này đều đổ lên trên đầu Tần Nghị đi!

“Bổn vương về phủtrước, Thần Anh nếu tỉnh hãy cho người đưa tin tức lại đây, đến lúc đó bổn vương lại đến thăm!” Tần Nhan tuy rằng không cam lòng cứ như vậy phải đi, nhưng còn sự tình quan trọng hơn nên đành phải đi trước, đợi Thần Anh tỉnh, tự nhiên sẽ cho hắn đến.

“Cung tiễn Vương gia.” Thiết Hoán nhìn theo xe ngựa Tần Nhan rời khỏi, mắt tràn đầy suy nghĩ sâu xa.

CáchPhượng Tê Các không xa có một tòa đại trạch, có một người đứng ở trên mái cong nóc nhà, lợi dụng cây đại thụ tươi tốt trước mặt đểẩn dấu, chú ý nhất cử nhất động trước cửa Phượng Tê Các. Nhìn thấy Tần Nhan rời đi, ánh mắt nam tử kia lại ở trên người Thiết Hoán giằng co một trận, hình như có không nỡ, cũng có thương tiếc, rồi sau đó thả người nhảy xuống, hướng thâm viện bên trong đại trạch đi đến.

“Chủ nhân, người đầu tiên thu được tin tức là Hiền vương phủm Tần Nhan.” Nam tử kia đúng là trung niên nam tử mặc tông y ngày ấy ở trong khách sạn, hắn đang nhìn vị “chủ nhân”ngồi ở trong đình viện.

“A Thiết, ngươi đã thấy Tiểu Hoán?” Trung niên nam tử mặc một thân cẩm y màu đen,giơ chén trà, nhìn lá trà tùy ý tràn ra trong bôi cất tiếng, trên mặt cực kỳ tuấn lãng nho nhã dẫn theo một tia cô đơn cùng hâm mộ.

“A Thiết” kia sửng sốt, nói rõ: “Vừa rồi chính là Hoán nhi đi ra đối phó Tần Nhan.”

“Thật tốt, ngươi có thể khinh địch như vậy đi nhìn nhi tửcủa mình.” Nam tử kia có chút ai lạnh cười, nói: “Bản thân con của ta bị trọng thương, nhưng không có biện pháp đi xem hắn liếc mắt một cái.”

Nguyên lai, trung niên nam tửkêu là “A Thiết” này, chính là phụ thân Thiết Hoán -- Thiết Viêm! Trước mặt hắn làchủ nhân mà hắn thề cả đời trung thành, Tần Diệp.

Thiết Viêm lại là sửng sốt, bản thân chưa từng an ủi quangười khác, nhất thời không biết nên nói cái gì, huống chi là đối với chủ nhânthiên hạ chí tôn?

“Chủ nhân, thỉnh ngài phóng khoáng tâm. Mới vừa rồi xem sắc mặtHoán nhi, thương thế thiếu chủ hẳn là không có trở ngại.” Gương mặt cùng Thiết Hoán có năm phần tương tự tràn đầy nghiêm túc.

“Đúng vậy.” Tần Diệp chua xót cười: “Mặc dù thương tích hắn đã hảo, nhìn đến ta chỉ sợ lại tức giận đến nộ khí xung thiên? Nhiều năm như vậy, tuy rằng biết hắn ở nơi nào, cũng không dám đến tìm hắn, càng không dám xuất hiện ở trước mặt hắn. Chỉ sợ hắn lại nói với ta một chữ ‘Hận’.”

“Chủ nhân, một ngày nào đó, thiếu chủ sẽ minh bạch khổ tâm của ngài. Ngài cũng không cần tự trách, phải biết rằng Phượng chủ tử tối không muốn nhìn thấy nhất, chính là ngài cùng thiếu chủ đi đến tình trạng như hôm nay.” Thiết Viêm nhớ tới vị Phượng chủ nhântuyệt mỹ,hay thích cười,dung mạo sáng sủa, nhịn không được thở dài trong lòng, nếu như năm đó không phát sinh sự kiện kia......

“Hoa nhi nếu như biết hai phụ tử chúng ta nháo đến tình trạng hôm nay, sợ là tức giận đến tỉnh lại đi......” Nghĩ đến người bản thân yêu nhất, Tần Diệp trên mặt hiện ra nhu ýthản nhiên, trong miệng thì thào tự nói: “Hoa nhi, nhanh lên tỉnh lại đi. Ngươi ngủ đã mười năm, ta cùngThần nhi cũng trở mặtsuốt mười năm......”

Thiết Viêm nhẹ nhàng lắc đầu, mười năm, Phượng chủ nhânnếu muốn tỉnh lại, đã sớm tỉnh.

“Chủ nhân, thiếu chủ gặp chuyện này thực kỳ quái, thuộc hạ muốn tự mình đi điều tra một phen.” Thiết Viêm không hề lắng đọng trong chuyện cũ, trước mắt tối trọng yếu là đem người muốn đối thiếu chủ bất lợi bắt được.

“Cũng tốt. Trọng điểm ở Hiền vương phủ, Tần Nhan hài tửnày, tâm cơ quá nặng, thủ đoạn quá ngoan, ngươi mọi sự phải cẩn thận.” Tần Diệp dặn dò nói, nghĩ nghĩ còn nói: “Chúng ta hiện tại không nên bại lộ thân phận, càng không thể làm cho Thần nhi cùng Tiểu Hoán phát hiện chúng ta đã đến đây, nhất định phải cẩn thận che dấu hành tung. Nếu có cái gì cần, có thể đi Phương Hoa Lâu, Yến Tự tuyệt đối sẽ không tiết lộ hành tung của chúng ta với hai hài tử.”

Nhắc tới Yến Tự, Thiết Viêm luôn luôn túc mục trầm ổn, biểu tình có một tia xấu hổ, lúng ta lúng túng đối Tần Diệp nói: “Dạ.”

“Kỳ thật,” Tần Diệp một đôi ánh mắt tinh lượng chuyển động, dẫn theo một chút bỡn cợt, nói: “Yến Tự là một nữ tử rất tốt, cùng ngươi thực xứng đôi. Ngươi cũng là thời điểm nên cấp Tiểu Hoán một mẹ kế.”

“Khụ khụ khụ!” Thiết Viêm một trận kịch liệt ho khan, kích động đối Tần Diệp vái chào, liên thanh cáo lui đi thăm dò tin tức.

“Ha ha ha ha!” Tần Diệp nhìn Thiết Viêmchật vật chạy trốn mà cười to, khuôn mặt sang sảng tươi cười làm tan đi ưu thương tích tụ trong ánh mắt, làm cho hắn thoạt nhìn trẻ hơn vài tuổi, càng thêm anh tuấn dễ nhìn.

Thiết Viêm bất đắc dĩ cười khổ, hắn như thế nào đã quên bản tính ác liệt của chủ nhânnhà mình đâu? Bất quá, hắn cũng đã thật lâu chưa từng nghe qua chủ nhâncười sang sảng như vậy. Là bắt đầu từ thời điểm Phượng chủ nhân gặp chuyện không may đi? Chủ nhânliền rất hiếm nở nụ cười. Xem ra có thể từ xa tiếp cận thiếu chủ, chủ nhân cũng thực thỏa mãn.

Phượng Tê Các, Diên Phi viện.

Đường Phi tiếp nhận dược do Mặc Trúc bưng tới, cẩn thận ngồi trở lại mép giường.

Phượng Thần Anh nằm ở trên giường nghe được vịthuốc nồng đậm kia, không tự giác mặt mày nhăn chặt. Sau đó không biết làm thế nào nói: “Ta tự mình uống là được.”

Đường Phi hoàn toàn không nghe tới thanh âmPhượng Thần Anh, cầm muỗng múc một ngụm nhỏ, đưa tới bên miệngPhượng Thần Anh, có chút không được tự nhiên mệnh lệnh nói: “Há mồm.”

Phượng Thần Anh khóe miệng dẫn theo mỉm cười, vẫn như cũ mở miệngra. Đường Phi thừa cơ đem dược nhét vào miệng hắn.

“Ân !” Phượng Thần Anh vừa uống vào, mày lại dính chặt với nhau.

“Như thế nào?” Đường Phi mang theo tiếu ý: “Sợ đắng? Không quan hệ, thuốc đắng dã tật, dược của Cốc Dương tuy rằng đắng muốn chết, bất quá hiệu quả thực không tồi.” Thời điểm hắn trúng độc ngày ngày đều phải bị mớ thuốc Đông y đắng chết người không đền mạng này độc hại một lần, Phượng Thần Anh lúc ấy còn giáo huấn hắn nói không cần giống như tiểu hài tử sợ đắng, thuốc đắng giã tật! Hiện tại rốt cục có cơ hội đem lời này hoàn trả cho hắn!

Phượng Thần Anh bị nóng đỏ bừng đầu lưỡi, mồm miệng không rõ nói: “Bỏng chết ......”

Đường Phi hắc tuyến, nhìn Phượng Thần Anh bởi vì bị nóng nên quay đầu nhìn về phía hắn lên án tội ác củamình, đáng tiếc một đôi mắt phượng xinh đẹp hẳn là nên lưu quang tràn đầy, nay lại như không hề gợn sóng, lặng như mặthồ, một mảnh xám xịt, nhìn không tới một tia ánh sáng.

Đường Phi trong lòng bỗng dưng tê rần, áp chế cảm xúc áy náy trong lòng, ác thanh ác khí nói: “Nóng cũng không biết nhổ ra!”

Phượng Thần Anh thu hồi đầu lưỡi, sáng lạn cười, nói: “Đây là lần đầu tiên ngươi uy ta uống dược, nóng hơn nữa ta cũng không nhổ.”

Đường Phi bị tươi cười của Phượng Thần Anh làm mắt hồn, rung động trong lòng càng phát ra càng không thể khống chế, hai gò má cũng đỏ ứng như bị hỏa thiêu. Đường Phi thầm mắng bản thân một tiếng, đã là lão nam nhânba mươi tuổi còn e thẹn như con gái mới lớn, thật sự là ngượng chết người! Đường Phi chột dạ phiêu Phượng Thần Anh liếc mắt một cái, thực không phúc hậu, may mắn Phượng Thần Anh hiện tại nhìn không thấy.

Cầm lấy muỗng canh, Đường Phi lần này cẩn thận đem dược thổi lạnh mới đưa tới trước mặt Phượng Thần Anh, nói: “Há mồm.”

Phượng Thần Anh vẫn như cũ đem dược uống vào, cuối cùng còn nói: “Nhân sinh của ta lần đầu tiên uống dược là uống ra hương vịmật đường ngọt như vậy.”

“Đằng” một chút, Đường Phi mặt lại đỏ, thô thanh nói: “Ngươi rốt cuộc uống hay không uống? Nói nhiều lời vô nghĩa như vậy!”



“Này không phải vô nghĩa? Rõ ràng chính là lời tâm tình -- ân! Nóng!” Đường Phi không lưu tình chút nào đem muỗng trực tiếp nhét vào cái miệng lải nhải của Phượng Thần Anh.

Một chén dược gian nan uy xong, Phượng Thần Anh còn chưa hết thèm thuồng chậc lưỡi, nói: “Thuốc này phân lượng cũng có điểmquá thiếu.”

“Ngươi còn muốn uống bao nhiêu?” Đường Phi tức giận cầm lấy bát súp để một bên trên bàn: “Về sau kêu Cốc Dương nấu cho ngươi một thùng lớn, ngươi trực tiếp ngâm mình ở bên trong là tốt rồi, thời điểm muốn uống có thể cúi đầu xuống là được. Há mồm, ăn canh.”

Phượng Thần Anh hé miệng nuốt vào, còn nói: “Canh này cũng thực ngọt, ngọt đến lòng ta đều muốn tan chảy.”

“Ngươi còn nói, ta khiến cho Mặc Trúc đến đây.” Đường Phi lạnh lạnh uy hiếp.

“Hảo, lập tức câm miệng!” Phượng Thần Anh gắt gao nhắm lại miệng.

Đường Phi thái dương co rút, cắn răng nói: “Há mồm.”

“Ai, rốt cuộc là há mồm hay là câm miệng? Ta nói ngươi như thế nào so với một bệnh nhân thương tích khắp người còn khó hầu hạ hơn?”

Phượng Thần Anh oán giận, Đường Phi không thể nhịn được nữa đem muỗng nhét vào miệng hắn.

Rốt cục đem đồ ăn thức uống đều đổ vào miệngPhượng Thần Anh, Đường Phi gần như kiệt sức. Hắn chưa từng chiếu cố qua người khác, thật đúng là không biết chiếu cố người khác lại mệt như vậy. Hắn như thế nào cảm thấy thời điểm lúc trước Phượng Thần Anh chiếu cố hắn thực dễ dàng? Quả nhiên còn phải xem thuộc tính bệnh nhân đi? Loại như Phượng Thần Anh này, có thể đem người sức khỏe như trâu cũng mệt chết!

“Đường Phi.” Khi Đường Phi thu hồi chén bát muốn ra ngoài, Phượng Thần Anh bỗng nhiên gọi lại hắn.

“Ân ?” Đường Phi tức giận xoay người, hỏi: “Lại có sự tình gì a Phượng đại gia?”

“Ta cảm thấy có thể được ngươi ngày ngày hầu hạnhư vậy, có mù cả đời cũng đáng.” Thời điểm Phượng Thần Anh nói những lời này, khóe môi nhếch lên nở một nụ cười điềm đạm thỏa mãn, biểu tình phi thường nghiêm túc.

Đường Phi sửng sốt, Phượng Thần Anh nửa thân trần phía trên còn quấn một dải băng vải dày, từ vai trái kéo mãi cho đến thắt lưng, bàn tay bên phải cũng đồng dạng quấn băng vải, nơi đó có một miệng vết thươngsâu đến có thể thấy được xương. Phượng Thần Anh vì hắn mà trúng hai kiếm, ánh mắt mất đi quang minh, nhưng không đối hắn nói một câu trách móc nặng nề hoặc muốn hắn báo đáp gì cả, chỉ là đối hắn điềm đạm cười nói “Đáng giá”. Phượng Thần Anh không phải người đầu tiên đối hắn tốt vô điều kiện như vậy, trước kia Trần Thầncũng đối hắn như thế. Nhưng mà, hắn lại cô đơn, bởi vì Phượng Thần Anh đối xử tốt mà động tâm, cảm động, cũng đau lòng .

Trong mắt lại xuất hiện nóng rựcngày ấy, Đường Phi vội vàng hạ mí mắt, thản nhiên nói: “Đừng nói lung tung nữa, ánh mắt của ngươi Cốc Dương nhất định có biện pháp. Hảo hảo nghỉ ngơi, lát nữa ta lại đến tìm ngươi.”

Cửa “cạch” một tiếng khép lại, chỉ chốc lát sau lại bị nhẹ nhàng mở ra.

“Đến đây.” Phượng Thần Anh ánh mắt trống rỗng nhìn phía trước.

“Ân.” Cốc Dương ôm cái hòm thuốc đi vào nội thất, nói: “Ngươi như vậy cũng biết là ta?”

“Tiếng bước chân mỗi người thực dễ dàng nhận ra.” Phượng Thần Anh thản nhiên nói.

“Xuy, biết ngươi võ công cao cường.” Cốc Dương bĩu môi nói, buông cái hòm thuốc tiến lên cẩn thận nhìn nhìn mắt Phượng Thần Anh, lại bắt mạchcho hắn, mới nói: “Vết thương trên người không thành vấn đề, ánh mắt có điểm phiền toái. Muốn hoàn toàn nhìn rõphải đợi nửa tháng, độc này thực bá đạo.”

“Không vội.” Phượng Thần Anh nói: “Ngươi có hay không chiếu theo phân phó của ta không nói cho Đường Phi biết ta sẽ có thể nhìn thấy?”

“Không có.” Cốc Dương liếc Phượng Thần Anh một cái, dù sao hắn hiện tại cũng đang mù: “Ngươi hiểu rõ rồi chứ, thật sự muốn gạt hắn?”

“Ta chỉ là muốn biết đáp án.” Phượng Thần Anh không có trả lời thẳng vấn đềcủa Cốc Dương.

“Ngươi đến tột cùng muốn biết cái đáp án gì?” Cốc Dương không khỏi thắc mắc: “Chẳng lẽ hoài nghi tiểu tình nhâncủa ngươi có chuyện gì gạt ngươi?”

“Không, chuyện này ngươi không cần biết, chiếu phân phó của ta làm là đủ.” Phượng Thần Anh đương nhiên không phải hoài nghi Đường Phi gì cả, mà là, hắn đã hiểurõ đáp án trong lòng của mình, cho nên hắn cũng muốn biết đáp án trong lòng của Đường Phi. Cách tiết thanh minh còn có nửa tháng, ánh mắt hắn cũng còn cần nửa tháng mới có thể hồi phục thị lực, như vậy hay là dùng nửa tháng này đợi cáiđáp án kia của Đường Phi đi! Chỉ là, vô luận Đường Phi đáp án là gì, hắn đều đã hạ quyết tâm muốn đem Đường Phi khóa ở bên người mình cả đời! Ai kêu hắn, trộm đi tâm của mình trước chứ? Dù sao cũng phải trả giá một chút đại giới không phải sao?

Cốc Dương lại liếc trắng mắt, nói: “Ngươi nghĩ muốn đáp án gì ta không bận tâm, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi một chút, lần này đã là lần thứ ba, lần thứ ba có người đối hắn xuất thủ. Nếu không phải ngươi vì hắn chịu hai kiếm cùng độc châm, tiểu tình nhâncủa ngươi đã sớm đi đời nhà ma.”

Phượng Thần Anh biến sắc, lạnh lùng nói: “Chỉ cần có ta ở đây, sẽ không người có thể thương tổn hắn.”

Cốc Dương tức giận muốn mở hộp sọ của Phượng Thần Anh ra xem hắnnhư thế nào tự tin đến vậy: “Phượng Thần Anh, ngươi có biết hay không bản thân hiện tại không nhìn thấy? Ngươi có thể cam đoan nửa tháng này thật sự cái gì cũng không phát sinh? Còn nữa, ngươi có biết hay không chính mình đã phạm vào một cái sai lầm trí mạng?”

Phượng Thần Anh nhíu mày: “Ngươi nói.”

Cốc Dương nói tới đây cũng đã không còn sợ tiếp tục lên tiếng: “Phượng Thần Anh, mặc kệ ngươi lúc trước là xuất phát từ nguyên nhângì muốn đem hắn ở lại bên cạnh ngươi, nhưng mà đến bây giờ ngươi không thể không thừa nhận, hắn ở trong lòng ngươi là đặc biệt.” Phượng Thần Anh thực rõ ràng gật đầu thừa nhận, Đường Phi đâu chỉ là đặc biệt, quả thực chính là độc nhất vô nhị !

“Hừ.” Cốc Dương không kinh ngạc việc Phượng Thần Anh thừa nhận tình cảm của mình, hắn đã sớm xem rất rõ ràng, chỉ có mỗi tên ngu ngốc này lâu như vậy mới nhận ra mà thôi!“Chính là bởi vì ngươi quácông khai, không biết thu liễm, cho nên mới làm cho hắn một lần lại một lần bởi vì ngươi mà lâm vào nguy hiểm trí mạng. Ngươi đối hắn trân trọng có thừa, hiện tại Phượng Tê Các cơ hồ chỉ còn lại một mình hắn, này đã tương đương với chuyện chiêu cáo thiên hạ hắn chính là nhược điểmcủa ngươi, nói cho đám ngườitâm hoài bất quỹ kia nhanh tới bắt hắn, giết hắn, tập kích hắn đi. Ngươi cho là ngươi đem những kẻ thương tổn hắn toàn bộ bắt trở về, sau hoàn trả gấp trăm ngàn lần là đủ bảo hộ hắn? Ta nói cho ngươi Phượng Thần Anh, khi một người bắt đầu xuất hiện nhược điểm thì đã không còn cường đại rồi, hắn sẽ có cố kỵ, có do dự, tại loại thời điểm đó, kế hoạch của hắn sẽ không còn là hoàn mỹ không sứt mẻ, vạn vô nhất thất, mà chuyện bại lộ này sớm hay muộn sẽ hại chết tiểu tình nhâncủa ngươi!”

Phượng Thần Anh rùng mình, những chuyện đó hắn thật đúng là chưa từng suy xét qua. Lần đầu tiên ở trong lòng có một thứ tình cảm gọi là “tình yêu”, hắn liền xử lý mấy vấn đề này ngây ngô tựa như một mao đầu tiểu tử, thầm nghĩ ngày ngày dán chặt bên cạnh người mình yêu, đem thứ tốt nhất cho hắn, mỗi ngày sủng hắn nhìn hắn, ước gì có thể đối khắp thiên hạ tuyên cáo quyền sở hữu của mình với hắn. Chỉ là hắn chưa từng nghĩ tới, như vậy cũng sẽ thương tổn hắn.

Nghĩ nghĩ, Phượng Thần Anh trầm giọng hỏi: “Kia, ta phải làm như thế nào?”

“Nên làm như thế nào?” Cốc Dương cũng bị hỏi bất ngờ, vuốt cằm suy nghĩ một hồi lâu mới nói: “Đương nhiên chính là nói cho những người đó kỳ thật ngươi không cần hắn, tối thiểu ở trước mặt bọn họ làm ra một bộ dáng, người khác đối hắn như thế nào đều không bận tâm! Biết không, xa cách thích hợp với hắn mà nói, mới là tốt.”(Bởi có những người như anh Dương mà hay có mấy màn ngược kinh điển, kiểu như để bảo vệ em thụ mà đi hành hạ ẻm =)) Tuy nhiên bật mí luôn là bộ truyện này không có vụ đó đâu, cứ yên tâm nhé =)) )

Phượng Thần Anh mặt bình tĩnh không lên tiếng, xa cách thích hợp đối Đường Phi mà nói mới là tốt? Nhớ đến những kẻ kia một lần lại một lần hướng về phía Đường Phi phóng ám tiễn, Phượng Thần Anh nghĩ, lời Cốc Dương nói rất có đạo lý, ít nhất hắn ở trước mặt người khác làm ra bộ dángkhông cần Đường Phi.

“Ngươi chậm rãi suy nghĩ, ngẫm lại xem nên làm như thế nào.” Cốc Dương thu thập đồ đạc: “Còn có một người còn đang chờ ta đi xem đây. Thật là, một đám cũng không làm cho ta bớt lo một chút!” Cốc Dương lải nhải lẩm bẩm rời đi, lưu lại một mình Phượng Thần Anh tựa vào đầu giường, nhíu chặt mày không biết suy nghĩ cái gì.

------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Việt Chi Quy Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook