Chương 33: Củ Thứ Thứ
Nhạn Quá Thanh Thiên
21/09/2017
CHƯƠNG 33. CỦ THỨ THỨ
Bởi vì không cần ra ngoài săn bắt, ngoại trừ các á thú bận rộn ghép các miếng da thú lại, những người khác đều cùng Giác đi đào rễ thứ thứ lên, cùng nhau tu sửa mảnh đất trống trước sơn động. Ngay cả Mục với Mạc hai chân run rẩy cũng ra giúp một ít, thí dụ như lấp đất, khiêng đá.
Bách Nhĩ thấy quá nhiều người, không cần đến mình, y liền quay vào trong động, tìm một cây gỗ tròn thích hợp, trước tiên dùng dao đá chặt thành chiều dài thích hợp, sau đó bổ ra thành mấy cây nhỏ, cuối cùng dùng móng thú cẩn thận vót thành những hình dạng to nhỏ khác nhau, tiếp theo dùng da thú thô ráp tỉ mỉ mài cho bóng đi.
“Bách Nhĩ, ngươi xem này!” Đang làm, Mục cầm theo thứ gì đó, hai cái chân nhỏ run rẩy chạy tới. Bách Nhĩ nhận lấy, phát hiện là một chùm rễ nhỏ dính đầy bùn đất, trên rễ có mấy củ tròn tròn, to cỡ nắm đấm của các thú nhân. Bên ngoài nó có màu đen, bề mặt sáng bóng, trơn trượt. Y đưa tay bóp thử, cứng quá.
“Mọi người đều bóp không được.” Thấy động tác của y, Mục nói.
“Đây là cái gì?” Bách Nhĩ ngạc nhiên hỏi.
“Là rễ cây thứ thứ đó. Lúc đầu chúng ta còn tưởng nó có thể ăn giống củ khổ tử ma, nhưng mà cứng thế này, không ai cắn nổi hết.” Bộ dáng của Mục là rất tiếc, có thể suy ra lúc họ vừa nhìn thấy cái rễ củ này có bao nhiêu hưng phấn, sau lại thất vọng bao nhiêu “Có điều có thể dùng để chơi, còn có thể đếm số nữa.” Nghe lời nó nói, trong lòng Bách Nhĩ khẽ động, y nghĩ tới các loại quả hạch như quả hạch đào, quả phỉ trước đây đã từng ăn, tuy thứ này mọc ở dưới đất, nhưng thế giới này không thể suy đoán theo lẽ thường, nên y không ngại thử xem. Nghĩ tới đây, Bách Nhĩ nhặt một hòn đá lên, sau đó đặt một củ xuống đất, dùng sức đập lên. Đập mấy cái, cái củ đó chẳng bị sao, ngược lại hòn đá bị đập vỡ thành mảnh. Cứng quá! Bách Nhĩ nhíu mày, lại nhặt thêm một hòn đá khác, điều động nội lực mỏng manh trong cơ thể, đập mạnh xuống. Liền nghe một tiếng vang răng rắc nho nhỏ, cái củ đó cuối cùng nứt khe ra. Thu hồi nội lực, lại đập xuống mấy cái, vỏ củ mở banh ra, rơi xuống mấy hạt trông như trân châu màu vàng vậy. Bách Nhĩ nhặt lên một hạt, để lên mũi ngửi thử, mơ hồ có thể ngửi thấy hương vị thoang thoảng. Mục hiếu kỳ tới gần, nhặt hết mấy hạt màu vàng lên, tay nó nhỏ, nên cầm đầy cả tay.
“Bách Nhĩ, cái này có thể ăn không? Thơm quá!” Nó vừa hỏi, vừa khịt mũi. Khứu giác của thú nhân nhạy bén hơn á thú rất nhiều, Bách Nhĩ chỉ ngửi thấy thoang thoảng mùi, thì Mục lại thấy thơm tới chảy cả nước miếng.
Bách Nhĩ cũng không thể xác định. Lúc trước khẳng định củ khổ tử ma có thể ăn là bởi vì thấy niết thố ăn, hiện tại y tìm đâu ra một vật sống tới thí nghiệm đây.
“Ngươi gọi mấy lão thú nhân vào đây.” Suy nghĩ một lát, y nói với Mục. Sợ thằng nhóc này nhịn thèm không được mà ăn vụng, y liền đưa tay lấy hết mấy hạt màu vàng đó lại.
“Ưm.” Mục không giấu vẻ thất vọng, nhưng vẫn nghe lời chạy ra ngoài.
Chỉ lát sau, Ngõa, còn có hai lão thú nhân khác đi đến, hai tay họ thô ráp nứt nẻ, bị lạnh đến đỏ bừng lên đều dính đầy bùn đất. Bách Nhĩ bảo họ đi rửa tay đã rồi quay lại.
“Các ngươi đã từng ăn cái này chưa?” Bách Nhĩ phát cho mỗi người hai hạt, để họ cẩn thận xem, đồng thời nói cho họ là mấy hạt này từ đâu ra. Tuy đã đoán được kết quả, thế nhưng hỏi thêm một câu vẫn tốt hơn.
Mùi thơm của hạt kích thích mũi các lão thú nhân, trong mắt họ toát ra vẻ kinh ngạc, nghe Bách Nhĩ nói, đều lắc đầu.
“Cây thứ thứ có nhiều gai quá, lúc chặt làm củi rất phiền, hồi trước không ai chịu chặt nó hết. Đây cũng là lần đầu chúng ta thấy rễ của nó.” Lão thú nhân tên là Thác nói.
“Vậy các ông có cách nào để biết nó có độc hay không? Có thể ăn được không?” Dù thế nào, về mọi mặt, các lão thú nhân đều có kinh nghiệm phong phú hơn người mới tới như y, bởi vậy điều Bách Nhĩ nghĩ tới đầu tiên là hỏi ý kiến của họ.
“Có thể ăn.” Lúc này là Ngõa lên tiếng. Giọng điệu của ông nhạt nhẽo trước sau như một. Vừa nói vừa ném một hạt vào miệng, Bách Nhĩ không kịp ngăn lại. Chỉ thấy ông nhai mấy cái, mắt liền sáng lên, sau đó chợt đứng dậy, đi tới trước mặt Tán Tán đang bận ghép da thú, nhét hạt còn lại vào miệng Tán Tán.
Tất cả mọi người đều sững sờ, chờ lấy lại tinh thần, Ngõa dường như không sao mà quay trở lại. Sau đó mới nghe thấy tiếng cười phát ra từ các á thú, trong đó tràn ngập ý hâm mộ.
Lão thú nhân này thật là. Bách Nhĩ không có lời nào để nói. Không biết nên nói ông thương bạn đời hay là có phẩm chất cao quý quên mình vì người khác nữa.
“Chúng ta có thể dựa vào mũi xác định thứ nào ăn được hay không. Ăn được thì sẽ tỏa ra mùi mát, hấp dẫn chúng ta. Không ăn được, mùi sẽ rất khó chịu.” Một lão thú nhân khác tên là Hãn thấy trong mắt Bách Nhĩ hiện lên lo lắng cùng bất đắc dĩ, ông liền giải thích “Có điều nếu vỏ cứng như lúc trước, chúng ta không ngửi được.” Còn củ khổ tử ma, lá cây của nó không thể đụng vào, bề ngoài lại khó coi, nên không ai nghĩ nó có thể ăn được. Nghe ông nói như vậy, Bách Nhĩ thả lỏng, sau đó lại cao hứng. Ba lão thú nhân hiển nhiên có cùng suy nghĩ với y, trên mặt đều lộ vẻ vui mừng.
Ngẫm lại cây thứ thứ tràn ngập ngọn núi này, không nói lấy hết, mà chỉ cần một nửa cùng với thịt thú đã săn cũng đủ cho họ vượt qua mùa tuyết rơi này. Tuy vỏ hơi khó đập, thế nhưng so với mạo hiểm ra ngoài đi săn thì tốt hơn nhiều, hơn nữa các lão thú nhân cũng có việc để làm.
“Nếu các ông có thể phân biệt cái nào có thể ăn, sao trước mùa tuyết rơi không cất giữ một ít?” Đang định để cho họ đi làm việc, Bách Nhĩ đột nhiên nghĩ đến vấn đề này.
“Chúng ta cũng từng nghĩ tới. Đáng tiếc chỉ có khoai lang tím mới có thể lưu trữ trong mùa đông mà không bị nát thôi, những củ quả khác không tới vài ngày liền hư, lại không thể thu hái như săn thú khi mùa tuyết rơi sắp tới được, một khoảng thời gian là thối ngay.” Thác nói, trên khuôn mặt phủ đầy nếp nhăn hiện lên vẻ sầu khổ. Lúc mùa mưa tới, dù không đủ con mồi, mọi người vẫn có thể ăn no. Nhưng mùa mưa qua, cũng chỉ có thể đói bụng qua ngày, chờ mong mùa mưa kế tiếp lại tới.
“Chưa thử phơi khô hay dùng muối ướp sao?” Bách Nhĩ nghi hoặc, trong trí nhớ của y, nguyên chủ đói thành như vậy tựa hồ cũng chưa từng nghĩ tới việc làm sao lưu trữ một ít thức ăn vào thời điểm thức ăn dồi dào, để chuẩn bị trải qua mùa đông.
“Phơi khô sao mà ăn? Dùng muối ướp? Ướp thế nào?” Ba lão thú nhân kỳ quái nhìn y. Trong ấn tượng của họ, thức ăn phơi khô vừa khô vừa dai, sao mà nuốt trôi được.
“Chuyện này…” Bách Nhĩ sờ mũi, cảm thấy nếu sớm biết mình sẽ đầu thai ở đây, lúc trước y đã đi theo các nông dân học làm sao xử lý mấy loại rau dưa mới hái ngoài đồng rồi. Y nhớ trước kia mỗi khi tết đến, thôn trang ở dưới đều sẽ đưa lên rất nhiều rau khô, thịt muối, thỉnh thoảng ăn, mùi vị cũng rất ngon. Nghe nói, mùa đông không có đồ ăn, người làm nông thường dựa vào mấy loại rau dại ở mùa xuân chống đỡ qua ngày. Đáng tiếc y chỉ biết ăn, chứ không biết làm.
“Đồ phơi khô trước khi ăn có thể dùng nước làm mềm, cũng có thể rửa sạch, cho vào trong nồi hầm với thịt. Chỉ cần nấu lâu hơn một chút cũng có thể mềm ra.” Y cố gắng đào ra ký ức khiếm khuyết rất nhiều năm trước, lúc ấy lão tổ tông ăn rất vui vẻ liền gọi trù nương tới khen thưởng, cũng cầm món ăn đặc sắc đó bảo bà nói ra cách thực hiện, ngắt đầu bỏ đuôi, giảm lược rất nhiều thứ nơi này không có, tính ra còn một câu như vậy. Mặc kệ nói thế nào, nấu ra có thể ăn là được.
“Còn ướp muối… muối có thể giữ thức ăn được lâu hơn. Về phần làm sao, ta cũng không rõ, sang năm chúng ta cùng thử xem.” Y mở tay tỏ vẻ rất bất đắc dĩ. Cảm giác nếu mà một nữ nhân đầu thai ở đây giống y, nhất định có thể làm rất nhiều việc. Không giống y, ngoại trừ đánh nhau thì chính là săn thú, ngay cả quần áo cũng chẳng làm ra nổi. Tuy y nói không quá chi tiết, thế nhưng trực giác nhạy bén của các lão thú nhân vẫn khiến họ tràn ngập hi vọng vào mùa tuyết rơi năm sau. Có lẽ họ còn có thể chịu đựng qua mùa tuyết rơi tới, cả mùa tuyết rơi sau sau nữa cũng không bằng.
“Muối phải tới bộ lạc Đại Sơn ở trung bộ để đổi.” Khi mọi người đang đắm chìm trong cảm xúc hưng phấn năm sau có khả năng lưu trữ được rất nhiều thức ăn, Ngõa đột nhiên vang lên giọng nói nhạt nhẽo, hắt thau nước lạnh vào đầu họ. Nhắc tới muối, Bách Nhĩ nhất thời tỉnh táo lại. Y vẫn muốn hỏi về chuyện này, chỉ là có quá nhiều chuyện, nên quên mất. Nói thật, muối ở đây là muối đen, ăn vừa đắng vừa chát, ngay cả mùi vị thức ăn cũng bị ảnh hưởng, nếu không phải không còn lựa chọn, y đã sớm không chịu nổi rồi. Đăng bởi: admin
Bởi vì không cần ra ngoài săn bắt, ngoại trừ các á thú bận rộn ghép các miếng da thú lại, những người khác đều cùng Giác đi đào rễ thứ thứ lên, cùng nhau tu sửa mảnh đất trống trước sơn động. Ngay cả Mục với Mạc hai chân run rẩy cũng ra giúp một ít, thí dụ như lấp đất, khiêng đá.
Bách Nhĩ thấy quá nhiều người, không cần đến mình, y liền quay vào trong động, tìm một cây gỗ tròn thích hợp, trước tiên dùng dao đá chặt thành chiều dài thích hợp, sau đó bổ ra thành mấy cây nhỏ, cuối cùng dùng móng thú cẩn thận vót thành những hình dạng to nhỏ khác nhau, tiếp theo dùng da thú thô ráp tỉ mỉ mài cho bóng đi.
“Bách Nhĩ, ngươi xem này!” Đang làm, Mục cầm theo thứ gì đó, hai cái chân nhỏ run rẩy chạy tới. Bách Nhĩ nhận lấy, phát hiện là một chùm rễ nhỏ dính đầy bùn đất, trên rễ có mấy củ tròn tròn, to cỡ nắm đấm của các thú nhân. Bên ngoài nó có màu đen, bề mặt sáng bóng, trơn trượt. Y đưa tay bóp thử, cứng quá.
“Mọi người đều bóp không được.” Thấy động tác của y, Mục nói.
“Đây là cái gì?” Bách Nhĩ ngạc nhiên hỏi.
“Là rễ cây thứ thứ đó. Lúc đầu chúng ta còn tưởng nó có thể ăn giống củ khổ tử ma, nhưng mà cứng thế này, không ai cắn nổi hết.” Bộ dáng của Mục là rất tiếc, có thể suy ra lúc họ vừa nhìn thấy cái rễ củ này có bao nhiêu hưng phấn, sau lại thất vọng bao nhiêu “Có điều có thể dùng để chơi, còn có thể đếm số nữa.” Nghe lời nó nói, trong lòng Bách Nhĩ khẽ động, y nghĩ tới các loại quả hạch như quả hạch đào, quả phỉ trước đây đã từng ăn, tuy thứ này mọc ở dưới đất, nhưng thế giới này không thể suy đoán theo lẽ thường, nên y không ngại thử xem. Nghĩ tới đây, Bách Nhĩ nhặt một hòn đá lên, sau đó đặt một củ xuống đất, dùng sức đập lên. Đập mấy cái, cái củ đó chẳng bị sao, ngược lại hòn đá bị đập vỡ thành mảnh. Cứng quá! Bách Nhĩ nhíu mày, lại nhặt thêm một hòn đá khác, điều động nội lực mỏng manh trong cơ thể, đập mạnh xuống. Liền nghe một tiếng vang răng rắc nho nhỏ, cái củ đó cuối cùng nứt khe ra. Thu hồi nội lực, lại đập xuống mấy cái, vỏ củ mở banh ra, rơi xuống mấy hạt trông như trân châu màu vàng vậy. Bách Nhĩ nhặt lên một hạt, để lên mũi ngửi thử, mơ hồ có thể ngửi thấy hương vị thoang thoảng. Mục hiếu kỳ tới gần, nhặt hết mấy hạt màu vàng lên, tay nó nhỏ, nên cầm đầy cả tay.
“Bách Nhĩ, cái này có thể ăn không? Thơm quá!” Nó vừa hỏi, vừa khịt mũi. Khứu giác của thú nhân nhạy bén hơn á thú rất nhiều, Bách Nhĩ chỉ ngửi thấy thoang thoảng mùi, thì Mục lại thấy thơm tới chảy cả nước miếng.
Bách Nhĩ cũng không thể xác định. Lúc trước khẳng định củ khổ tử ma có thể ăn là bởi vì thấy niết thố ăn, hiện tại y tìm đâu ra một vật sống tới thí nghiệm đây.
“Ngươi gọi mấy lão thú nhân vào đây.” Suy nghĩ một lát, y nói với Mục. Sợ thằng nhóc này nhịn thèm không được mà ăn vụng, y liền đưa tay lấy hết mấy hạt màu vàng đó lại.
“Ưm.” Mục không giấu vẻ thất vọng, nhưng vẫn nghe lời chạy ra ngoài.
Chỉ lát sau, Ngõa, còn có hai lão thú nhân khác đi đến, hai tay họ thô ráp nứt nẻ, bị lạnh đến đỏ bừng lên đều dính đầy bùn đất. Bách Nhĩ bảo họ đi rửa tay đã rồi quay lại.
“Các ngươi đã từng ăn cái này chưa?” Bách Nhĩ phát cho mỗi người hai hạt, để họ cẩn thận xem, đồng thời nói cho họ là mấy hạt này từ đâu ra. Tuy đã đoán được kết quả, thế nhưng hỏi thêm một câu vẫn tốt hơn.
Mùi thơm của hạt kích thích mũi các lão thú nhân, trong mắt họ toát ra vẻ kinh ngạc, nghe Bách Nhĩ nói, đều lắc đầu.
“Cây thứ thứ có nhiều gai quá, lúc chặt làm củi rất phiền, hồi trước không ai chịu chặt nó hết. Đây cũng là lần đầu chúng ta thấy rễ của nó.” Lão thú nhân tên là Thác nói.
“Vậy các ông có cách nào để biết nó có độc hay không? Có thể ăn được không?” Dù thế nào, về mọi mặt, các lão thú nhân đều có kinh nghiệm phong phú hơn người mới tới như y, bởi vậy điều Bách Nhĩ nghĩ tới đầu tiên là hỏi ý kiến của họ.
“Có thể ăn.” Lúc này là Ngõa lên tiếng. Giọng điệu của ông nhạt nhẽo trước sau như một. Vừa nói vừa ném một hạt vào miệng, Bách Nhĩ không kịp ngăn lại. Chỉ thấy ông nhai mấy cái, mắt liền sáng lên, sau đó chợt đứng dậy, đi tới trước mặt Tán Tán đang bận ghép da thú, nhét hạt còn lại vào miệng Tán Tán.
Tất cả mọi người đều sững sờ, chờ lấy lại tinh thần, Ngõa dường như không sao mà quay trở lại. Sau đó mới nghe thấy tiếng cười phát ra từ các á thú, trong đó tràn ngập ý hâm mộ.
Lão thú nhân này thật là. Bách Nhĩ không có lời nào để nói. Không biết nên nói ông thương bạn đời hay là có phẩm chất cao quý quên mình vì người khác nữa.
“Chúng ta có thể dựa vào mũi xác định thứ nào ăn được hay không. Ăn được thì sẽ tỏa ra mùi mát, hấp dẫn chúng ta. Không ăn được, mùi sẽ rất khó chịu.” Một lão thú nhân khác tên là Hãn thấy trong mắt Bách Nhĩ hiện lên lo lắng cùng bất đắc dĩ, ông liền giải thích “Có điều nếu vỏ cứng như lúc trước, chúng ta không ngửi được.” Còn củ khổ tử ma, lá cây của nó không thể đụng vào, bề ngoài lại khó coi, nên không ai nghĩ nó có thể ăn được. Nghe ông nói như vậy, Bách Nhĩ thả lỏng, sau đó lại cao hứng. Ba lão thú nhân hiển nhiên có cùng suy nghĩ với y, trên mặt đều lộ vẻ vui mừng.
Ngẫm lại cây thứ thứ tràn ngập ngọn núi này, không nói lấy hết, mà chỉ cần một nửa cùng với thịt thú đã săn cũng đủ cho họ vượt qua mùa tuyết rơi này. Tuy vỏ hơi khó đập, thế nhưng so với mạo hiểm ra ngoài đi săn thì tốt hơn nhiều, hơn nữa các lão thú nhân cũng có việc để làm.
“Nếu các ông có thể phân biệt cái nào có thể ăn, sao trước mùa tuyết rơi không cất giữ một ít?” Đang định để cho họ đi làm việc, Bách Nhĩ đột nhiên nghĩ đến vấn đề này.
“Chúng ta cũng từng nghĩ tới. Đáng tiếc chỉ có khoai lang tím mới có thể lưu trữ trong mùa đông mà không bị nát thôi, những củ quả khác không tới vài ngày liền hư, lại không thể thu hái như săn thú khi mùa tuyết rơi sắp tới được, một khoảng thời gian là thối ngay.” Thác nói, trên khuôn mặt phủ đầy nếp nhăn hiện lên vẻ sầu khổ. Lúc mùa mưa tới, dù không đủ con mồi, mọi người vẫn có thể ăn no. Nhưng mùa mưa qua, cũng chỉ có thể đói bụng qua ngày, chờ mong mùa mưa kế tiếp lại tới.
“Chưa thử phơi khô hay dùng muối ướp sao?” Bách Nhĩ nghi hoặc, trong trí nhớ của y, nguyên chủ đói thành như vậy tựa hồ cũng chưa từng nghĩ tới việc làm sao lưu trữ một ít thức ăn vào thời điểm thức ăn dồi dào, để chuẩn bị trải qua mùa đông.
“Phơi khô sao mà ăn? Dùng muối ướp? Ướp thế nào?” Ba lão thú nhân kỳ quái nhìn y. Trong ấn tượng của họ, thức ăn phơi khô vừa khô vừa dai, sao mà nuốt trôi được.
“Chuyện này…” Bách Nhĩ sờ mũi, cảm thấy nếu sớm biết mình sẽ đầu thai ở đây, lúc trước y đã đi theo các nông dân học làm sao xử lý mấy loại rau dưa mới hái ngoài đồng rồi. Y nhớ trước kia mỗi khi tết đến, thôn trang ở dưới đều sẽ đưa lên rất nhiều rau khô, thịt muối, thỉnh thoảng ăn, mùi vị cũng rất ngon. Nghe nói, mùa đông không có đồ ăn, người làm nông thường dựa vào mấy loại rau dại ở mùa xuân chống đỡ qua ngày. Đáng tiếc y chỉ biết ăn, chứ không biết làm.
“Đồ phơi khô trước khi ăn có thể dùng nước làm mềm, cũng có thể rửa sạch, cho vào trong nồi hầm với thịt. Chỉ cần nấu lâu hơn một chút cũng có thể mềm ra.” Y cố gắng đào ra ký ức khiếm khuyết rất nhiều năm trước, lúc ấy lão tổ tông ăn rất vui vẻ liền gọi trù nương tới khen thưởng, cũng cầm món ăn đặc sắc đó bảo bà nói ra cách thực hiện, ngắt đầu bỏ đuôi, giảm lược rất nhiều thứ nơi này không có, tính ra còn một câu như vậy. Mặc kệ nói thế nào, nấu ra có thể ăn là được.
“Còn ướp muối… muối có thể giữ thức ăn được lâu hơn. Về phần làm sao, ta cũng không rõ, sang năm chúng ta cùng thử xem.” Y mở tay tỏ vẻ rất bất đắc dĩ. Cảm giác nếu mà một nữ nhân đầu thai ở đây giống y, nhất định có thể làm rất nhiều việc. Không giống y, ngoại trừ đánh nhau thì chính là săn thú, ngay cả quần áo cũng chẳng làm ra nổi. Tuy y nói không quá chi tiết, thế nhưng trực giác nhạy bén của các lão thú nhân vẫn khiến họ tràn ngập hi vọng vào mùa tuyết rơi năm sau. Có lẽ họ còn có thể chịu đựng qua mùa tuyết rơi tới, cả mùa tuyết rơi sau sau nữa cũng không bằng.
“Muối phải tới bộ lạc Đại Sơn ở trung bộ để đổi.” Khi mọi người đang đắm chìm trong cảm xúc hưng phấn năm sau có khả năng lưu trữ được rất nhiều thức ăn, Ngõa đột nhiên vang lên giọng nói nhạt nhẽo, hắt thau nước lạnh vào đầu họ. Nhắc tới muối, Bách Nhĩ nhất thời tỉnh táo lại. Y vẫn muốn hỏi về chuyện này, chỉ là có quá nhiều chuyện, nên quên mất. Nói thật, muối ở đây là muối đen, ăn vừa đắng vừa chát, ngay cả mùi vị thức ăn cũng bị ảnh hưởng, nếu không phải không còn lựa chọn, y đã sớm không chịu nổi rồi. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.