Chương 34: Muối Và Bộ Lạc Mới
Nhạn Quá Thanh Thiên
21/09/2017
CHƯƠNG 34. MUỐI VÀ BỘ LẠC MỚI
“Từ chỗ chúng ta tới bộ lạc Đại Sơn bao xa?” Thấy vẻ mặt ba lão nhân đều có chút không tốt, y hơi nghi hoặc hỏi.
“Từ ngày tất cả các mặt trăng đều sáng trên bầu trời bắt đầu đi, đến lần tiếp theo tất cả mặt trăng lại sáng trên trời mới có thể quay lại bộ lạc.” Thác suy nghĩ một lát, rồi trả lời.
Vậy tương đương một tháng. Bách Nhĩ thầm nghĩ, chỉ là không biết một tháng nơi này có bao nhiêu ngày nữa.
“Trên trời tổng cộng có bảy mặt trăng.” Đúng lúc này, giọng nói của Mục đột nhiên vang lên. Nó mới học đếm số, bởi vậy vô luận cái gì cũng thích lôi ra đếm, cũng vì mình có thể đếm chính xác mà cảm thấy tự hào. Nghe nó nói, lúc này Bách Nhĩ mới nhớ tới bên cạnh mình còn một tiểu thú nhân, vì thế y đưa cho nó hết mấy hạt thứ thứ còn lại trong tay “Ăn đi.” Mục còn tưởng rằng Bách Nhĩ thưởng cho nó vì đếm đúng rồi, nó vui mừng nhận lấy, ngồi xuống bên cạnh, nhai răng rắc.
“Từ lúc bảy mặt trăng đều sáng trên bầu trời tới lần tiếp theo bảy mặt trăng đó sáng lại, ở giữa có bao nhiêu ngày?” Bách Nhĩ hỏi nó, thật ra y không ôm hi vọng nhiều, bởi vì nó chỉ mới học đếm từ một tới một trăm thôi. Mục đang ăn chợt cứng đờ lại, nó lắc đầu, theo bản năng muốn rút tay đang cầm hạt thứ thứ lại, nhưng lại cố gắng ngăn ý niệm này, khuôn mặt không đành lòng đưa mấy cái hạt đó tới trước mặt Bách Nhĩ. Thật ra trong lòng nó rất hối hận nãy sao không ăn một miếng hết luôn.
“Của ngươi ăn đó.” Bách Nhĩ sờ đầu thằng bé, sau đó nhìn về phía ba lão thú nhân “Trước kia bộ lạc làm sao đi đổi muối?” Muối của nguyên chủ đều là từ bộ lạc chia tới tay, về phần từ đâu mà có, y chẳng bao giờ quan tâm. Đôi khi càng đào ký ức của người này, Bách Nhĩ càng cảm thấy bất đắc dĩ, thật không biết làm sao nguyên chủ có thể sống tới lúc cho y tá thi hoàn hồn được. Ngoại trừ biết thú nhân và á thú xuất sắc nhất trong bộ lạc, còn có Duẫn là người đối với y khá hòa khí, vài loại thực vật thông thường bên ngoài ăn được, còn lại đối với bộ lạc cùng thế giới này nguyên chủ dường như không biết gì cả. Loại người này, tự kỷ, nhát gan, nếu là kiếp trước Tiêu Mạch gặp phải, có lẽ chẳng thèm liếc mắt, không ngờ lại nhập hồn trên người y.
“Sau khi mùa tuyết rơi kết thúc, ngày tất cả… bảy… bảy mặt trăng đều sáng trên bầu trời, tộc trưởng sẽ phái thú nhân cường tráng, dũng mãnh nhất bộ lạc, vừa săn thú, vừa đi tới bộ lạc Đại Sơn, đợi đến khi tới Đại Sơn, liền dùng con mồi trên đường đánh bắt được, đổi lấy muối bộ lạc có thể ăn trong toàn mùa mưa kế kiếp.” Hãn nói.
“Mang theo con mồi trên đường, mùi máu tươi chẳng lẽ không đưa mãnh thú tới?” Bách Nhĩ ngạc nhiên hỏi. Hiện tại y đoán nơi này không có phân bốn mùa xuân hạ thu đông, mà chỉ có hai mùa là mùa tuyết rơi và mùa mưa. Mùa mưa đương nhiên là mùa vạn vật sinh sôi nảy nở, nói vậy thời gian cũng không quá ngắn.
“Có. Thế nhưng mỗi bộ lạc đều có phạm vi săn bắt của mình, vượt qua sẽ dẫn tới chiến tranh, chúng ta không thể săn thú ở gần Đại Sơn. Mà nếu chuẩn bị hết con mồi ở bộ lạc, mùa mưa lại không thể giữ được lâu, đợi tới nơi đều sẽ thối hết.”
“Mỗi lần đi ra ngoài đổi muối, đều sẽ có người không trở về.” Thác nói. Trên mặt các lão thú nhân đều không có biểu tình gì, rõ ràng đã coi chuyện này trở thành chuyện hiển nhiên.
“Nên nếu chúng ta muốn đi đổi muối sẽ rất khó khăn?” Từ lời họ nói, Bách Nhĩ đưa ra kết luận này. Ngay cả thú nhân dũng mãnh nhất còn có khả năng không trở về, huống chi là bọn họ, một nhóm người già yếu bệnh tật, có thể tìm tới nơi hay không còn chưa biết trước được.
Không có người nào phản bác.
“Để ta suy nghĩ, các ông đi làm việc đi.” Bách Nhĩ trầm mặc một lát, rồi nói. Sau đó y nhớ tới một chuyện “Đúng rồi, các ông nói củ thứ thứ có thể ăn được cho mọi người, đừng để họ ném đi.”
“Ta nói rồi.” Mục cười hì hì chen vào, vẻ mặt mong chờ được khen ngợi. Cũng chẳng biết nó ra ngoài lúc nào nữa.
“Hài tử ngoan, ta đập thêm mấy củ nữa cho ngươi.” Bách Nhĩ cười, sờ đầu nó. Chờ sau khi các lão thú nhân đi, y quả thực cầm mấy củ thứ thứ lúc nãy tiểu thú nhân cầm vào, vận dụng nội lực dùng đá đập để toàn bộ. Mục nhặt hết mấy hạt thứ thứ ra, nhưng không có ăn một mình, đầu tiên nó giữ lại một ít cho Bách Nhĩ, sau đó chia cho các á thú đang bận trong động, cùng với tiểu thú nhân hỗ trợ bên ngoài. Bởi vì nhiều người, nên mỗi người cũng chỉ được có hai ba hạt, thế nhưng ai cũng đều rất vui vẻ.
Bách Nhĩ nếm thử một hạt, phát hiện mùi vị hơi giống đậu phộng sống, lại hơi giống hạt thông, cũng không phân biệt rõ lắm, y không nghiền ngẫm tiếp nữa, chỉ cần có thể ăn là được. Các á thú cùng tiểu thú nhân hiển nhiên rất thích, đều bỏ việc trong tay xuống, không sợ lạnh mà chạy ra ngoài đào thứ thứ. Đương nhiên trong quá trình này, ăn vụng là không tránh được. Bách Nhĩ nhìn tình huống lao động khí thế ngất trời đó, chợt nhớ tới hình ảnh thu hoạch trong vụ mùa nơi biên cương Tái Bắc, khiến y không khỏi thẫn thờ. Sau đó trong đầu y chợt lóe sáng, nghĩ tới một chuyện lúc trước chưa bao giờ suy xét qua.
“Bách Nhĩ, cho ngươi, đây là mọi người đập cho ngươi đấy.” Bố bưng một vốc lớn hạt thứ thứ đưa tới trước mặt Bách Nhĩ. Sau khi các thú nhân đập cho á thú và hài tử của mình, đương nhiên sẽ không quên để một phần cho Bách Nhĩ. Còn các thú nhân không có bạn đời và hài tử, vừa ôm tâm tư cảm kích y, vừa thông cảm chuyện y không có thú nhân chăm sóc, vì thế cũng sẽ đặc biệt đập vài củ cho y. Bởi vì để ăn vặt, mỗi người cũng đập không nhiều, nhưng gom lại cũng lớn bằng bàn tay to của thú nhân, tương đương một cái bình. Bách Nhĩ hơi bất ngờ, sau đó cảm thấy ấm áp trong lòng, bởi vì tay không cầm xuể, nên y xoay người tìm cái nồi đầu lâu nhỏ của mình nhận lấy.
“Các ngươi ăn chưa?” Y hỏi.
“Đều ăn hết rồi.” Bố nở nụ cười chất phác, liền muốn xoay người rời đi.
“Khoan đã.” Bách Nhĩ gọi hắn lại, nói ra suy nghĩ mới có của mình “Bố, khoai lang tím là bộ lạc tự trồng sao?”
“Tự trồng?” Bố hơi mờ mịt, thế nhưng vẫn biết Bách Nhĩ muốn hỏi khoai tím từ đâu ra, vì thế hắn nói “Khi các thú nhân ra bên ngoài săn thú sẽ chú ý xem chỗ nào mọc khoai lang tím cùng các loại củ quả khác, sau đó dẫn các á thú đi đào về.”
Cũng chỉ là mọc hoang. Trong lòng Bách Nhĩ hiểu ra, vì thế kéo Bố đi tới bên đống lửa ngồi xuống, nhặt một cây gỗ lên, bới tro ra, vẽ lên đấy.
“Ngươi xem, nếu chúng ta chờ mùa xuân… sau khi mùa tuyết rơi qua, tìm một mảnh đất trống, dựng lều ở đây, xung quanh trồng một ít khoai lang tím, khổ tử ma, còn có thứ thứ, để người ở lại bộ lạc, không đi săn thú chăm sóc, như vậy có thể làm không?”
“Muốn tìm một nơi có cả ba loại cây này rất khó.” Bố không hiểu ý “trồng” của Bách Nhĩ, tưởng y muốn tìm một nơi như vậy. Hắn nghĩ nếu thật sự có một nơi như thế, vậy thì quá tốt, mùa tuyết rơi mọi người sẽ không phải nhịn đói nữa.
“Không phải tìm nơi có cả ba loại cây này…” Bách Nhĩ nâng tay day thái dương, kiên nhẫn giải thích “Ý của ta là, chúng ta trước hết tìm một mảnh đất phì nhiêu, xung quanh có thiên nhiên che chở, nơi có thể phòng bị dã thú để an cư, sau đó xung quanh nó, di chuyển khoai lang tím, khổ tử ma, còn có cây thứ thứ qua trồng.”
“Làm sao di chuyển qua trồng?” Bố loáng thoáng minh bạch ý tứ của y, nhưng vẫn có chút không hiểu “Chúng ta đem chúng đi, chúng sẽ chết…” Nói tới đây, hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền xoay người đứng lên “Ngươi đợi đã, ta tìm lão Hãn đến, ông ấy chắc sẽ hiểu.” Nói xong, cũng không đợi Bách Nhĩ đáp lại, liền chạy ra ngoài. Bách Nhĩ ngẩn ngơ, sau đó mới cúi đầu nhìn bức họa đơn giản trên tro mình vẽ ra, càng nghĩ càm cảm thấy khả thi.
Nhân lực không đủ, trước hết có thể bày ra trận pháp phòng thủ, vây thành một nơi an toàn. Ngoài cùng trồng cây thứ thứ, có thể phòng ngừa dã thú vô tình xông vào, lớp tiếp theo trồng khổ tử ma và khoai lang tím, trong cùng là nhà ở… Nếu lại di dời, y nhất định phải nghĩ cách dựng lên phòng ốc chắc chắn, mấy túp lều căn bản không chịu nổi rét lạnh và mưa gió. Y không muốn co quắp suốt ngày, lại phải thường xuyên sửa chữa. Nếu đủ nhân lực, còn có thể xây tường cao, chắc chắn bên ngoài, đào chiến hào, vậy càng không sợ dã thú tấn công.
Y đang hoàn thiện kế hoạch trong lòng, thì lão Hãn rảo bước tiến vào, phía sau còn có một đám người. Hiển nhiên là lúc Bố nói chuyện với Hãn, những người khác cũng nghe thấy, hơn nữa cảm thấy hứng thú thật sự đối với chuyện tân kiến bộ lạc, nên họ đều lần lượt buông việc trong tay, muốn theo tới nghe một chút, nói không chừng còn có thể đưa ra một ít ý kiến.
Mục chạy nhanh nhất, xoẹt một cái lẻn tới bên cạnh Bách Nhĩ, tranh chỗ ngồi tốt nhất. Các tiểu thú nhân khác cũng chen qua.
“Bách Nhĩ, ngươi nói lại tính toán của mình đi.” Duẫn đề nghị. Vừa rồi Bố nói hắn chỉ nghe được một chút, trong đầu đã hiện lên hình ảnh tốt đẹp, lúc này không khỏi muốn nghe rõ ràng hơn. Một lần nữa xây dựng bộ lạc, chắc hẳn là điều mà trong lòng toàn bộ những người phải lưu lạc bên ngoài mong muốn.
“Được.” Thấy mọi người đều hứng thú, Bách Nhĩ lại càng thêm tin tưởng. Đăng bởi: admin
“Từ chỗ chúng ta tới bộ lạc Đại Sơn bao xa?” Thấy vẻ mặt ba lão nhân đều có chút không tốt, y hơi nghi hoặc hỏi.
“Từ ngày tất cả các mặt trăng đều sáng trên bầu trời bắt đầu đi, đến lần tiếp theo tất cả mặt trăng lại sáng trên trời mới có thể quay lại bộ lạc.” Thác suy nghĩ một lát, rồi trả lời.
Vậy tương đương một tháng. Bách Nhĩ thầm nghĩ, chỉ là không biết một tháng nơi này có bao nhiêu ngày nữa.
“Trên trời tổng cộng có bảy mặt trăng.” Đúng lúc này, giọng nói của Mục đột nhiên vang lên. Nó mới học đếm số, bởi vậy vô luận cái gì cũng thích lôi ra đếm, cũng vì mình có thể đếm chính xác mà cảm thấy tự hào. Nghe nó nói, lúc này Bách Nhĩ mới nhớ tới bên cạnh mình còn một tiểu thú nhân, vì thế y đưa cho nó hết mấy hạt thứ thứ còn lại trong tay “Ăn đi.” Mục còn tưởng rằng Bách Nhĩ thưởng cho nó vì đếm đúng rồi, nó vui mừng nhận lấy, ngồi xuống bên cạnh, nhai răng rắc.
“Từ lúc bảy mặt trăng đều sáng trên bầu trời tới lần tiếp theo bảy mặt trăng đó sáng lại, ở giữa có bao nhiêu ngày?” Bách Nhĩ hỏi nó, thật ra y không ôm hi vọng nhiều, bởi vì nó chỉ mới học đếm từ một tới một trăm thôi. Mục đang ăn chợt cứng đờ lại, nó lắc đầu, theo bản năng muốn rút tay đang cầm hạt thứ thứ lại, nhưng lại cố gắng ngăn ý niệm này, khuôn mặt không đành lòng đưa mấy cái hạt đó tới trước mặt Bách Nhĩ. Thật ra trong lòng nó rất hối hận nãy sao không ăn một miếng hết luôn.
“Của ngươi ăn đó.” Bách Nhĩ sờ đầu thằng bé, sau đó nhìn về phía ba lão thú nhân “Trước kia bộ lạc làm sao đi đổi muối?” Muối của nguyên chủ đều là từ bộ lạc chia tới tay, về phần từ đâu mà có, y chẳng bao giờ quan tâm. Đôi khi càng đào ký ức của người này, Bách Nhĩ càng cảm thấy bất đắc dĩ, thật không biết làm sao nguyên chủ có thể sống tới lúc cho y tá thi hoàn hồn được. Ngoại trừ biết thú nhân và á thú xuất sắc nhất trong bộ lạc, còn có Duẫn là người đối với y khá hòa khí, vài loại thực vật thông thường bên ngoài ăn được, còn lại đối với bộ lạc cùng thế giới này nguyên chủ dường như không biết gì cả. Loại người này, tự kỷ, nhát gan, nếu là kiếp trước Tiêu Mạch gặp phải, có lẽ chẳng thèm liếc mắt, không ngờ lại nhập hồn trên người y.
“Sau khi mùa tuyết rơi kết thúc, ngày tất cả… bảy… bảy mặt trăng đều sáng trên bầu trời, tộc trưởng sẽ phái thú nhân cường tráng, dũng mãnh nhất bộ lạc, vừa săn thú, vừa đi tới bộ lạc Đại Sơn, đợi đến khi tới Đại Sơn, liền dùng con mồi trên đường đánh bắt được, đổi lấy muối bộ lạc có thể ăn trong toàn mùa mưa kế kiếp.” Hãn nói.
“Mang theo con mồi trên đường, mùi máu tươi chẳng lẽ không đưa mãnh thú tới?” Bách Nhĩ ngạc nhiên hỏi. Hiện tại y đoán nơi này không có phân bốn mùa xuân hạ thu đông, mà chỉ có hai mùa là mùa tuyết rơi và mùa mưa. Mùa mưa đương nhiên là mùa vạn vật sinh sôi nảy nở, nói vậy thời gian cũng không quá ngắn.
“Có. Thế nhưng mỗi bộ lạc đều có phạm vi săn bắt của mình, vượt qua sẽ dẫn tới chiến tranh, chúng ta không thể săn thú ở gần Đại Sơn. Mà nếu chuẩn bị hết con mồi ở bộ lạc, mùa mưa lại không thể giữ được lâu, đợi tới nơi đều sẽ thối hết.”
“Mỗi lần đi ra ngoài đổi muối, đều sẽ có người không trở về.” Thác nói. Trên mặt các lão thú nhân đều không có biểu tình gì, rõ ràng đã coi chuyện này trở thành chuyện hiển nhiên.
“Nên nếu chúng ta muốn đi đổi muối sẽ rất khó khăn?” Từ lời họ nói, Bách Nhĩ đưa ra kết luận này. Ngay cả thú nhân dũng mãnh nhất còn có khả năng không trở về, huống chi là bọn họ, một nhóm người già yếu bệnh tật, có thể tìm tới nơi hay không còn chưa biết trước được.
Không có người nào phản bác.
“Để ta suy nghĩ, các ông đi làm việc đi.” Bách Nhĩ trầm mặc một lát, rồi nói. Sau đó y nhớ tới một chuyện “Đúng rồi, các ông nói củ thứ thứ có thể ăn được cho mọi người, đừng để họ ném đi.”
“Ta nói rồi.” Mục cười hì hì chen vào, vẻ mặt mong chờ được khen ngợi. Cũng chẳng biết nó ra ngoài lúc nào nữa.
“Hài tử ngoan, ta đập thêm mấy củ nữa cho ngươi.” Bách Nhĩ cười, sờ đầu nó. Chờ sau khi các lão thú nhân đi, y quả thực cầm mấy củ thứ thứ lúc nãy tiểu thú nhân cầm vào, vận dụng nội lực dùng đá đập để toàn bộ. Mục nhặt hết mấy hạt thứ thứ ra, nhưng không có ăn một mình, đầu tiên nó giữ lại một ít cho Bách Nhĩ, sau đó chia cho các á thú đang bận trong động, cùng với tiểu thú nhân hỗ trợ bên ngoài. Bởi vì nhiều người, nên mỗi người cũng chỉ được có hai ba hạt, thế nhưng ai cũng đều rất vui vẻ.
Bách Nhĩ nếm thử một hạt, phát hiện mùi vị hơi giống đậu phộng sống, lại hơi giống hạt thông, cũng không phân biệt rõ lắm, y không nghiền ngẫm tiếp nữa, chỉ cần có thể ăn là được. Các á thú cùng tiểu thú nhân hiển nhiên rất thích, đều bỏ việc trong tay xuống, không sợ lạnh mà chạy ra ngoài đào thứ thứ. Đương nhiên trong quá trình này, ăn vụng là không tránh được. Bách Nhĩ nhìn tình huống lao động khí thế ngất trời đó, chợt nhớ tới hình ảnh thu hoạch trong vụ mùa nơi biên cương Tái Bắc, khiến y không khỏi thẫn thờ. Sau đó trong đầu y chợt lóe sáng, nghĩ tới một chuyện lúc trước chưa bao giờ suy xét qua.
“Bách Nhĩ, cho ngươi, đây là mọi người đập cho ngươi đấy.” Bố bưng một vốc lớn hạt thứ thứ đưa tới trước mặt Bách Nhĩ. Sau khi các thú nhân đập cho á thú và hài tử của mình, đương nhiên sẽ không quên để một phần cho Bách Nhĩ. Còn các thú nhân không có bạn đời và hài tử, vừa ôm tâm tư cảm kích y, vừa thông cảm chuyện y không có thú nhân chăm sóc, vì thế cũng sẽ đặc biệt đập vài củ cho y. Bởi vì để ăn vặt, mỗi người cũng đập không nhiều, nhưng gom lại cũng lớn bằng bàn tay to của thú nhân, tương đương một cái bình. Bách Nhĩ hơi bất ngờ, sau đó cảm thấy ấm áp trong lòng, bởi vì tay không cầm xuể, nên y xoay người tìm cái nồi đầu lâu nhỏ của mình nhận lấy.
“Các ngươi ăn chưa?” Y hỏi.
“Đều ăn hết rồi.” Bố nở nụ cười chất phác, liền muốn xoay người rời đi.
“Khoan đã.” Bách Nhĩ gọi hắn lại, nói ra suy nghĩ mới có của mình “Bố, khoai lang tím là bộ lạc tự trồng sao?”
“Tự trồng?” Bố hơi mờ mịt, thế nhưng vẫn biết Bách Nhĩ muốn hỏi khoai tím từ đâu ra, vì thế hắn nói “Khi các thú nhân ra bên ngoài săn thú sẽ chú ý xem chỗ nào mọc khoai lang tím cùng các loại củ quả khác, sau đó dẫn các á thú đi đào về.”
Cũng chỉ là mọc hoang. Trong lòng Bách Nhĩ hiểu ra, vì thế kéo Bố đi tới bên đống lửa ngồi xuống, nhặt một cây gỗ lên, bới tro ra, vẽ lên đấy.
“Ngươi xem, nếu chúng ta chờ mùa xuân… sau khi mùa tuyết rơi qua, tìm một mảnh đất trống, dựng lều ở đây, xung quanh trồng một ít khoai lang tím, khổ tử ma, còn có thứ thứ, để người ở lại bộ lạc, không đi săn thú chăm sóc, như vậy có thể làm không?”
“Muốn tìm một nơi có cả ba loại cây này rất khó.” Bố không hiểu ý “trồng” của Bách Nhĩ, tưởng y muốn tìm một nơi như vậy. Hắn nghĩ nếu thật sự có một nơi như thế, vậy thì quá tốt, mùa tuyết rơi mọi người sẽ không phải nhịn đói nữa.
“Không phải tìm nơi có cả ba loại cây này…” Bách Nhĩ nâng tay day thái dương, kiên nhẫn giải thích “Ý của ta là, chúng ta trước hết tìm một mảnh đất phì nhiêu, xung quanh có thiên nhiên che chở, nơi có thể phòng bị dã thú để an cư, sau đó xung quanh nó, di chuyển khoai lang tím, khổ tử ma, còn có cây thứ thứ qua trồng.”
“Làm sao di chuyển qua trồng?” Bố loáng thoáng minh bạch ý tứ của y, nhưng vẫn có chút không hiểu “Chúng ta đem chúng đi, chúng sẽ chết…” Nói tới đây, hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền xoay người đứng lên “Ngươi đợi đã, ta tìm lão Hãn đến, ông ấy chắc sẽ hiểu.” Nói xong, cũng không đợi Bách Nhĩ đáp lại, liền chạy ra ngoài. Bách Nhĩ ngẩn ngơ, sau đó mới cúi đầu nhìn bức họa đơn giản trên tro mình vẽ ra, càng nghĩ càm cảm thấy khả thi.
Nhân lực không đủ, trước hết có thể bày ra trận pháp phòng thủ, vây thành một nơi an toàn. Ngoài cùng trồng cây thứ thứ, có thể phòng ngừa dã thú vô tình xông vào, lớp tiếp theo trồng khổ tử ma và khoai lang tím, trong cùng là nhà ở… Nếu lại di dời, y nhất định phải nghĩ cách dựng lên phòng ốc chắc chắn, mấy túp lều căn bản không chịu nổi rét lạnh và mưa gió. Y không muốn co quắp suốt ngày, lại phải thường xuyên sửa chữa. Nếu đủ nhân lực, còn có thể xây tường cao, chắc chắn bên ngoài, đào chiến hào, vậy càng không sợ dã thú tấn công.
Y đang hoàn thiện kế hoạch trong lòng, thì lão Hãn rảo bước tiến vào, phía sau còn có một đám người. Hiển nhiên là lúc Bố nói chuyện với Hãn, những người khác cũng nghe thấy, hơn nữa cảm thấy hứng thú thật sự đối với chuyện tân kiến bộ lạc, nên họ đều lần lượt buông việc trong tay, muốn theo tới nghe một chút, nói không chừng còn có thể đưa ra một ít ý kiến.
Mục chạy nhanh nhất, xoẹt một cái lẻn tới bên cạnh Bách Nhĩ, tranh chỗ ngồi tốt nhất. Các tiểu thú nhân khác cũng chen qua.
“Bách Nhĩ, ngươi nói lại tính toán của mình đi.” Duẫn đề nghị. Vừa rồi Bố nói hắn chỉ nghe được một chút, trong đầu đã hiện lên hình ảnh tốt đẹp, lúc này không khỏi muốn nghe rõ ràng hơn. Một lần nữa xây dựng bộ lạc, chắc hẳn là điều mà trong lòng toàn bộ những người phải lưu lạc bên ngoài mong muốn.
“Được.” Thấy mọi người đều hứng thú, Bách Nhĩ lại càng thêm tin tưởng. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.