Y Đạo Quan Đồ

Chương 45: Cháu gái tướng quân.

Thạch Chương Ngư

10/03/2013

Sau sự kiện tuyển cử oanh oanh liệt liệt ở xã Hắc Sơn Tử, cuối cùng cũng trở nên yên ổn, Trương Dương chủ quản ban kế hoạch hóa gia đình có thêm một khoản ngân sách, cho nên công tác kế hoạch hóa gia đình triển khai càng thêm thuận lợi hơn rất nhiều, rất nhiều cán bộ hội phụ nữ trong thôn bắt đầu chủ động phối hợp làm công tác, sau khi Tiểu Trương chủ nhiệm đảm nhiệm chức phó chủ nhiệm ban chiêu thương, ánh mắt càng phóng ra xa, hắn hiểu rằng vị trí này của mình hẳn sẽ không cần trụ lâu nữa, công tác kế hoạch hóa gia đình cũng làm lúc chặt lúc lỏng, nghìn vạn lần không thể để dân chúng ở Hắc Sơn Tử oán niệm được. Hay quá hóa dở, làm một chuyện gì đó cũng không cần quá chặt chẽ.

Tin tức của An lão không ngừng truyền đến, thời sự trên ti-vi cũng xuất hiện cảnh đón tiếp long trọng An lão tại Giang Thành, điều này càng khiến cho xã Hắc Sơn Tử, thậm chí toàn bộ huyện Xuân Thành trở nên khẩn trương, mỗi khi trong nước coi trọng sự kiện hàng đầu nào đó thường biểu hiện bằng tổng động viên toàn dân làm vệ sinh, xã Hắc Sơn Tử cũng bắt đầu công tác vệ sinh với quy mô khổng lồ, ngay cả khu nhà của chính quyền xã cũng được quét ve một lần nữa, Trương Dương cũng nằm trong tiểu tổ kiểm tra vệ sinh.

Buổi sáng ngày thứ sáu đang theo Vu Thu Linh kiểm tra vệ sinh các phòng, chợt nghe bên ngoài có tiếng còi xe, thành viên cảu tổ kiểm tra vệ sinh đều quay đầu lại nhìn, đã thấy một chiếc Jeep Wrangler màu đỏ đỗ lại trước cổng chính quyền xã, Sở Yên Nhiên mặc áo khoác màu đỏ, quần jean màu xanh, thắt lưng màu nâu đang đứng trước cửa xe, mái tóc dài mày đen theo làn gió nhẹ nhàng phất phơ, đôi mắt sáng như nước nhìn thẳng về phía Trương Dương: " Này! Mau xuống đây!"

Ánh mắt mọi người đồng thời đổ dồn về phía Trương Dương, Trương Dương cũng không ngờ nàng sẽ đến sớm như vậy, có chút xấu hổ ho khan một tiếng nói: " Không thấy tôi đang làm việc sao?"

Sở Yên Nhiên trợn tròn mắt: " Làm việc cái gì? Một chủ nhiệm ban kế hoạch hóa gia đình có cái gì mà phải bận rộn chứ?"

Bao gồm cả Vu Thu Linh và mọi người, đều không nhịn được cười lên ha hả, Trương Dương đỏ mặt nói: " Cô nhóc lỗ mãng này không hiểu chuyện, mọi người đừng trách mắng nhé!"

Vu Thu Linh liếc mắt nhìn Trương Dương, mỉm cười nói: " Bạn gái à?"

Trương Dương thở dài nói: " Phiền, nam nhân đẹp trai, thực sự là rất phiền!"

Phó xã tưởng Viên Thắng Văn có chút hâm mộ nói: " Tiểu Trường à. Thật sự là có phúc khí, có một cô bạn gái đẹp đến nói mắt như vậy!"

Sở Yên Nhiên không dằn được lòng liền chạy lên trên. Đi tới hành lang, nắm lấy cánh tay Trương Dương không kịp cho hắn phân trần mà cứ thế lôi đi, Trương Dương dở khóc dở cười nói: " Cô đợi một lát nữa có được hay không? Tôi đang đưa Vu xã trưởng đi thị sát công việc."

Sở Yên Nhiên mỉm cười nói với Vu Thu Linh: " Vu xã trưởng, xin lỗi nha, tôi có việc gấp muốn tìm Trương Dương, muốn mượn hắn ra đây một chuyến!"

Vu Thu Linh nhìn thấy cô gái xinh đẹp làm cho người ta mến mộ tự nhiên như vậy, trong lòng cũng có vài phần thiện cảm, hơn nữa nàng vốn khoan dung phá lệ cho Trương Dương, mỉm cười nói: " Có việc gấp thì cứ đi đi, đừng quên trả tiền mượn là được!" Lời này nói ra nghe vào quả thực có vài phần công đạo, nhưng mỗi người đều nhìn ra được Vu xã trưởn căn bản là đang lấy lòng, nếu như đổi thành người khác sợ rằng sẽ không nể mặt Tiểu Trương chủ nhiệm.

Trương Dương bị Sở Yên Nhiên kéo lên xe, có chút tức giận hất cánh tay nàng ra: " Con nhóc này, cô có bệnh à, không thấy tôi đang làm việc sao?"

Sở Yên Nhiên trừng mắt nhìn hắn nói: " Không phải nói là hôm nay sẽ theo ta đi Tĩnh Hải sao?"

Trương Dương móc điện thoại ra nhìn thời gian một chút, mới tám rưỡi sáng: " Tiểu thư à, tôi sợ cô rồi, nói là thứ sáu, cũng không nói là đi vào lúc sáng sớm mà!"

Sở Yên Nhiên lòng như lửa đốt nói: " Hai ngày hôm nay thắt lưng của ông ngoại ta cực kỳ đau đớn, hiện nay xuống giường cũng không chịu được, người nhất định phải theo ta trở về."

" Ông ngoại cô không xuống giường được thì tìm ta làm gì chứ? Tôi là cái gì của cô? Tôi dựa vào cái gì mà phải theo cô đi?" Trương Dương không thíc nhìn thấy dáng vẻ vênh mặt hất hàm sai khiến của Sở Yên Nhiên.

Sở Yên Nhiên gấp đến độ nước mắt vòng quanh, chỉ thẳng vào mũi Trương Dương mà mắng: " Trương Dương, ngươi cũng coi là người sao? Ngươi không nhớ đã nói gì với ta sao?" Câu nói này càng hấp dẫn ánh mắt của những người khác. Lời này lọt vào tai người ngoài ít nhiều cũng có sự mờ ám, chẳng biết thằng nhãi này đã làm gì với con nhà người ta, khiến cho người ta tức giận như vậy.

Trương Dương ít nhiều cũng hiểu được tính tình dám làm dám chịu của Sở Yên Nhiên, biết đã chọc nàng tức giận, cô nàng này không biết sẽ ồn ào đến bao giờ, dở khóc dở cười nói: " Xem như tôi sợ cô rồi, đi, tôi đi theo cô còn không được sao?"

Bên này đang chuẩn bị lên xe, bên kia phó xã trưởng Điền Quốc Cường chạy tới nói: " Tiểu Trương chủ nhiệm, buổi chiều nay tôi lên thị trấn có việc, cậu đưa tôi mượn xe Jeep dùng đi."

Trương Dương móc chìa khóa ra ném cho hắn.

Sở Yên Nhiên lúc này mới lưu ý đến chiếc xe Jeep màu xanh lá mạ, không khỏi cười nói: " Xe của ngươi sao?"

" Không được sao?" Trương quan nhân nhìn chiếc Wrangler màu đỏ bỗng nhiên cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương.

Sở Yên Nhiên mỉm cười ném chìa khóa xe cho hắn: " Ta mệt lắm, ngươi lái xe, khi nào đến Bắc Nguyên thì đánh thức ta!"

Sở Yên Nhiên lái xe từ Bắc Nguyên tỉnh lị của Tĩnh Hải đến đây từ lúc sáng sớm, quả thực có chút mệt mỏi, khi Trương Dương chạy đến đường núi Thanh Thai, nàng ngồi ở ghế phía sau đã tiến vào mộng đẹp.

Trương Dương quay đầu lại nhìn cô gái nhỏ này một chút, không khỏi lắc đầu, cô nhóc này làm việc gì cũng quá hấp tấp, tính tình cũng ngay thẳng ngây thơ, tự nhiên không có bất cứ tâm lý phòng bị nào, nhìn tư thế ngủ như bông hoa hải đường say mê lòng người của Sở Yên Nhiên, Trương Dương không khỏi có ý nghĩ tà ác, nếu như ta là một tên sắc quỷ, như vậy thì cô gái này chẳng phải sẽ gặp phải tai ương hay sao? Nhưng cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, Trương Dương cũng không có hành động quá khích nào, đây không chỉ bởi vì hắn là một cán bộ quốc gia, là một Đảng viên dự bị đang trong thời kỳ khảo nghiệm, mà còn có một nguyên nhân cực kỳ quan trọng, Trương quan nhân cho rằng bản thân mình chính là một nam nhân đường đường chính chính.

Khi Sở Yên Nhiên tỉnh lại, phát hiện bên ngoài đã có mưa nhỏ, trên người mình lại là chiếc áo khoác của Trương Dương, trong lòng không khỏi sinh ra một cỗ tình cảm ấp ám, nhìn thời gian, đã qua một tiếng rưỡi đồng hồ, bọn họ vừa mới đi đến địa phận Kinh Sơn, kỹ thuật lái xe của Trương Dương quả thực không đáng được khen tặng, một tiếng rưỡi đồng hồ mà cũng chỉ chạy được một trăm km, án theo tốc độ như vậy, sợ rằng năm tiếng đồng hồ nữa cũng không đến được Tĩnh An.

Trương Dương chính là lần đầu tiên chạy xe đường dài, hơn nữa trời lại có mưa nhỏ, hắn với mời học lái xe không lâu, cho nên mới không dám gia tăng tốc độ. Sở Yên Nhiên chỉ về phía trạm xăng ở phía trước: " Đến đó nghỉ ngơi một chút, thuận tiện đổ xăng, để ta lái cho!"

Trương Dương đánh xe Jeep về phía trạm xăng, Sở Yên Nhiên đi thẳng vào toilet, thằng nhãi này vui tươi hớn hở nói: " Có muốn tôi đi cùng không?"

Sở Yên Nhiên đỏ mặt mắng: " Ngươi là đồ lưu manh!"

Trương Dương vô tâm vô phế nở nụ cười.

Ô tô đợi đổ xăng ở đây rất nhiều, đợi hơn mười lăm phút đồng hồ mới đến phiên bọn họ, Sở Yên Nhiên đổ xăng xong, liền lấy ra một chai nước và một cái bánh mì ném vào lòng Trương Dương: " Đối phó qua buổi trưa, chờ đến tối ta sẽ mời ăn sau."

Trương Dương cười tủm tỉm gật đầu, cắn một miếng bánh mì, uống một ngụm nước, sau đó cười xấu xa nhìn Sở Yên Nhiên nói: " Đi với tôi có phải cảm thấy rất an toàn hay không, không thì cô làm sao có thể yên tâm ngủ một giấc như vậy?"

Sở Yên Nhiên từ từ lái ra đường cái, mỉm cười nói: " Ta ngủ rất không an tâm, ở cùng một chỗ với ngươi lúc nào cũng phải duy trì cảnh giác cao độ."

" Vậy sao lúc ngủ ngươi lại gáy khò khò thế?"

Sở Yên Nhiên: " Ngươi nói phét, ta gáy khò khò lúc nào chứ?"

Trương Dương thở dài nói: " Cô thực sự là một cô gái đặc biệt, biết rõ tôi là lưu manh mà vẫn ở cùng với tôi, làm khó cô rồi."

" Ở cùng một chỗ với ta, ngươi vĩnh viễn không có cơ hội đâu."

" Đi đêm lắm có ngày gặp ma, cô bé à, tôi tin rằng sẽ có một ngày cô sẽ để tôi dở trò lưu manh thôi!"

" Phì!"

Kỹ thuật lái xe của Sở Yên Nhiên cực kỳ cao siêu, còn hơn cả Trương Dương gấp chục lần, xe jeep phóng như bay trên đường cao tốc, hai người đấu võ mồm mệt rồi, Trương Dương bắt đầu thưởng thức cảnh mưa bên ngoài trời, đoạn đường giữa Xuân Dương và Tĩnh An cũng không thể gọi là đường cao tốc, nhưng xe cộ ở trên đường lại không ít, Sở Yên Nhiên giữ nguyên tốc độ một cách hoàn mỹ, mở nhạc, tiếng cao phiêu đãng truyền ra: “ Anh rất xấu, nhưng anh rất ôn nhủ…”

Cầm lấy hộp băng, nhìn bìa ngoài một chút, Trương Dương nhìn không được nở nụ cười, mẹ nó, người anh em này thực sự là khó nhìn, làm người cũng nên biết mình là ai nha.

Trong kính chiếu hậu bỗng nhiên léo lên ngọn đèn xanh đỏ xen lẫn vào nhau, Trương Dương quay đầu nhìn lại, thấy một chiếc xe cảnh sát đang ở phía sau nhanh chóng đuổi theo.

Hiển nhiên Sở Yên Nhiên cũng ý thức được điều đó, cắn môi, nhịn không được oán giận nói: " Những cảnh sát giao thông này thật đáng ghét!", thế nhưng nàng vẫn giảm tốc độ, xe cảnh sát gào thét vượt lên phía trước xe jeep, mạnh mẽ ép bọn họ vào lề đường.

Hai gã cảnh sát thân hình cao lớn mở cửa xe đi xuống, đi tới trước xe của bọn họ thì dùng tay gõ vào cửa sổ xe.

Sở Yên Nhiên hạ một nửa cửa sổ xuống, lạnh lùng nhìn bọn họ: " Chuyện gì?"

" Kiểm tra bằng lái và giấy phép!" Một gã cảnh sát mặt chữ điền ở trong đó vẻ mặt nghiêm túc nói.

Sở Yên Nhiên móc cả hai đưa cho hắn, cảnh sát xem xong bằng lái xe của Sở Yên Nhiên: " Cô có biết mình đi quá tốc độ cho phép không? Xin theo chúng tôi về trung đội số ba Thành Dương để xử lý "

Sở Yên Nhiên nhẫn nại nhẹ giọng nói: " Xin lỗi, tôi còn có việc gấp, nếu không các anh cứ viết hóa đơn phạt đi, tôi sẽ giải quyết!"

Cảnh sát này nhìn Sở Yên Nhiên, bỗng nhiên đưa tay rút chìa khóa xe Jeep, lạnh lùng nói: " Gọi xe tải tới!", thực ra xe tải căn bản không cần gọi tới, đã sớm ở phía sau rồi, bên này chặn được xe tải của Sở Yên Nhiên, bên kia xe tải đèn xanh đỏ lóe sáng cũng đã tới, đây chính là quy định bất thành văn của chi đội Thành Dương, chỉ cần là các loại xe nhỏ vi phạm luật gia thông sẽ dùng xe tải kéo trở về, một lần chính là năm trăm, cái này mới gọi là kiếm ăn.

Sở Yên Nhiên thực sự nổi giận, cho dù là vi phạm luật giao thông cũng không cần tịch thu chìa khóa ô tô của nàng, nàng đẩy cửa xuống xe lý luận với tên cảnh sát kia: " Tôi vượt quá tốc độ anh có thể phạt tiền, dựa vào cái gì mà tịch thu chìa khóa của tôi? Các anh nói chuyện còn có đạo lý không?"

Cảnh sát mặt chữa điền nở nụ cười: " Muốn nói đạo lý, đến trung đội mà nói, cô dám vượt quá tốc độ, tôi dám kéo xe cô về! Không phục cũng không sao, Trung Quốc lớn như vậy, đi đến nơi nào thì phải biết luật của nơi ấy!"

Sở Yên Nhiên tức giận chỉ vào mũi hắn nói: " Có phải ngươi muốn nghỉ việc?"

Cảnh sát kia ha hả cười rộ lên: " Ai da, mấy tiểu thư giống như cô tôi thấy nhiều rồi, tôi là cảnh sát nhân dân lại không sợ uy hiếp, tin hay không tôi kiện cô về tội chống đối người thi hành công vụ?"

Sở Yên Nhiên bỗng nhiên giơ chân, xuất một cước bất ngờ vào hạ bộ của hắn, cảnh sát kia căn bản không thể ngờ cô gái này ra tay với mình, đau đến nỗi kêu lên một tiếng, ôm bụng dưới ngồi chồm hỗm trên mặt đất.

Tên cảnh sát bên kia thấy Sở Yên Nhiên dám tập cảnh, quơ côn điện định vọt tới, còn không đợi hắn vọt đến sát người Sở Yên Nhiên, một cánh tay như thiểm điện vung lên, nắm tay của Trương Dương chính xác không lầm đánh thẳng vào mặt hắn, đánh cho thằng nhãi kia ngã chổng vó. Lúc cần ra tay thì liền ra tay, khi Trương quan nhân ra tay thì đều rất nghiêm túc.



Mặt cười của Sở Yên Nhiên đỏ lên vì phẫn nộ, nàng đi đến xe Jeep, lấy ra điện thoại di động bắt đầu quay số.

Trương Dương cũng theo nàng đi vào trong xe Jeep, hai gã cảnh sát chật vật bất kham từ trên mặt đất đứng lên, lúc này lại có một chiếc xe tuần tra đi tới, ngay từ lần đầu tiên quen biết, Trương Dương đã biết năng lực của cô nhóc này không nhỏ, một người có thể khiến phó cục cục công an thành phố Kinh Sơn Tạ Chí Quốc tự mình xuất đầu, hiển nhiên bối cảnh không thể tầm thường.

Sáu gã cảnh sát vây quanh xe jeep, một gã cảnh sát béo béo mập mập vẻ mặt uy nghiêm tiêu sái đi đến, hắn là Phan Quân đội trưởng trung đội số ba Thành Dương, trên con đường này chuyện bắn tốc độ hầu như ngày nào cũng diễn ra, thế nhưng ẩu đả với cảnh sát thì chính là lần đầu tiên, nhất đôi nam nữ trẻ tuổi này đang ra vẻ khiêu chiến quyền uy của hắn, Phan Quân căm tức chỉ vào trong xe, khẩu khí chân thân đáng tin giận dữ hét lên: " Xuống xe cho ta!"

Sở Yên Nhiên mở cửa xe, nhìn khẩu súng ở trên tay Phan Quân, có chút mỉa mai nói: " Sao thế? Chỉ là vượt quá tốc độ, còn muốn nổ súng bắn người nữa sao?"

Phan Quân cười nhạt một tiếng, mấy năm nay những người trẻ tuổi khong có nhận thức nhiều về xã hội, quả thực không biết trời cao đất rộng là gì, hắn lạnh lùng nói: " Chuyện bị bắn vì vượt quá tốc độ ở Mỹ hàng năm có rất nhiều!" Uy hiếp, rõ ràng là ** uy hiếp.

Sở Yên Nhiên đưa điện thoại di động qua: " Cục trưởng Tạ Chí Quốc tìm ngươi!"

Nghe thấy cái tên Tạ Chí Quốc, Phan Quân nhịn không được rùng mình một cái, Thành Dương là huyện thị lệ thuộc vào Kinh Châu, Tạ Chí Quốc tuy rằng chỉ là phó cục trưởng, thế nhưng ai cũng biết công tác thực tế của cục công an và tuần cảnh đều nằm trong tay hắn.

Phan Quân trong lòng đã bắt đầu hối hận, Sở Yên Nhiên còn trẻ như vậy mà đã lái một chiếc xe jeep xa xỉ, lại còn dùng cả điện thoại di động, hiện nhiên là rất có địa vị, đám cấp dưới đui mù của mình vì sao hết lần này đến lần khác lại chọc vào chuyện phiền phức chứ, hắn nơm nớp lo sợ tiếp nhận điện thoại.

Tạ Chí Quốc lớn tiếng rống giận mắng to: " Cậu tên gì? Số hiệu bao nhiêu? Lý Ngân Thành bình thường đều quản lý các cậu như vậy sao? Nổ súng bắn người? Cậu là cảnh sát hay thổ phỉ?"

Phan Quân choáng váng, lúc đầu hắn còn thực sự nghĩ rằng đối phương là cố ý đe dọa, nhưng đối phương vừa mở miệng liền nói tên Lý Ngân Thành đại đội trưởng cảnh sát giao thông Thành Dương, hiển nhiên là rất có địa vị, trong lòng hắn đã tám chín phần tin rằng đây chính là Tạ Chí Quốc, thấp giọng giải thích: " Tạ. . . Tạ cục trưởng. . . Đều là hiểu lầm. . . hiểu lầm!"

Tạ Chí Quốc hừ lạnh một tiếng: " Tôi không thừa lời nói với các cậu, các cậu chờ bị cách chức đi!" Nói xong liền cúp điện thoại.

Phan Quân ngơ ngác đứng đó, hắn cả nửa ngày mới có thể phục hồi tinh thần, không đợi hắn trả lại điện thoại cho Sở Yên Nhiên, máy nhắn tin lại vang lên, vừa nhìn đã thấy số điện thoại của đại đội trưởng Lý Ngân Thành, trong lòng Phan Quân hoàn toàn rơi xuống đáy cốc, trực tiếp dùng điện thoại di động của Sở Yên Nhiên gọi lại.

Bên này điện thoại vừa thông, mới kêu một tiếng Lý đội trưởng, giọng nói tức giận của Lý Ngân Thành đã truyền tới: " Phan Quân, cậu *** mắt mù sao? Xe của ai cậu cũng không biết? Cậu ** tốt nhất là chết luôn đi cho lành, đừng ** hại người!" Lý Ngân Thành trước đây là bạn cùng học với Phan Quân, cho nên cũng không cố kỵ nhiều lắm.

Phan Quân khom lưng cẩn cẩn thận thận hỏi: " Lý đội trưởng. . . Nàng có thân phận gì?"

" Chết đến nơi rồi, còn ** hiếu kỳ, cậu không thể trêu vào, tôi ** cũng không thể trêu vào! Ít nói nhảm đi, nhanh chóng thả người cho tôi!"

Phan Quân triệt để tuyệt vọng, cung kính trả lại điện thoại di động, sau đó nhanh chóng mang giấy phép lái xe giấy tờ, chìa khóa tự mình đưa đến trong tay Sở Yên Nhiên, hắn đặc biệt lưu ý đến cái tên Sở Yên Nhiên, ở trong ấn tương của hắn, Bắc Nguyên hình như không có vị đại quan nào họ Sở, tuy rằng trong lòng mê hoặc, thế nhưng rõ ràng lần này bản thân khẳng định chọc vào phiền phức không nhỏ, cười nói: " Sở tiểu thư, xin lỗi nha, hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm!"

Sở Yên Nhiên thu hồi giấy phép và chía khóa, cũng không thèm nhìn hắn một cái, khởi động ô tô nhanh như chớp lao đi trên đường cao tốc, trong nháy mắt tốc độ đã lên tới một trăm ba.

Một tiểu cảnh sát thấp giọng lẩm bẩm: " Lại vượt quá tốc độ!"

Phan Quân bỗng nhiên đỏ mặt hét lớn: " Vượt cái mẹ ngươi!"

Đến mười hai rưỡi buổi trưa, bọn họ mời thuận lợi đến được Tĩnh An tỉnh lị của Bắc Nguyên, Sở Yên Nhiên dẫn Trương Dương đến một nơi nằm ở phía bắc Tĩnh An, một nơi được gọi là hồ Mộng Tiên.

Rẽ vào đường cái, dọc theo đường xi măng rộng năm mét đi thêm bảy km nữa, phía trước đã xuất hiện một cái hồ nhỏ màu xanh lục sóng nước dập dờn bồng bềnh, ánh mặt trời ban trưa chiếu thẳng xuống mặt hồ tạo thành nhưng vẩy bạc sáng lấp lánh, xung quanh hồ nhỏ cỏ cây tươi tốt, xanh xanh một mảnh, bởi vì vừa có một cơn mưa, trên những lá có xanh còn đọng lại những giọt nước mưa, dưới ánh mặt trời chiếu xuống tạo ra những ánh sáng như ngọc, giống như một viên minh châu trong suốt.

Trong không khí còn pha trộn mùi vị tươi mát của cỏ xanh và bùn đất, từng trận gió mát từ bên ngoài cửa sổ kéo tới, làm cho sau khi trải qua một đoạn lữ trình mệt mỏi, tinh thần nhất thời trở nên khoan khoái, trong hồ nhỏ thỉnh thoảng còn có những cánh cò trăng bay lên, xeo ra đôi cánh ưu nhã của chúng, tiếng động tươi mát trong yên tĩnh, làm cho người ta quên đi những tiếng ồn ào nơi đô thị.

Sở Yên Nhiên quên đi những chuyện không hài lòng trước đó, nhẹ giọng nói: " Hồ Mộng Tiên là nơi có cảnh đẹp nhất Tĩnh An, chuyện xưa kể rằng là do nước mặt của một tiên nữ vương vấn trần thế mà lưu lại tạo thành, nơi đây rời xanh thành thị, có thể tìm được sự yên tĩnh mà thành thị khó có được, ở chỗ này ngươi có thể tùy ý ngắm nhìn những cánh có trắng bay lên."

Sở Yên Nhiên dừng xe trước bên tàu phía trước.

Trên bến tàu có bốn năm chiếc canô, một trung niên mặc một bộ quần áo màu xanh từ trong căn phòng nhỏ của bến tàu đi ra, cười bắt chuyện: " Yên Nhiên đã về rồi!"

Sở Yên Nhiên dừng xe bên cạnh hắn, thân thiết hô: " Chú Hồng, sao hôm nay không đi câu cá à?"

Ngươi kia cười nói: " Thủ trưởng bảo chú đến chỗ này chờ cháu, chú ở chỗ này cũng không dám đi đâu!"

Sở Yên Nhiên và Trương Dương đồng thời đẩy cửa xuống xe, vị trung niên họ Hồng liếc mặt quan sát Trương Dương từ trên xuống dưới, tràn ngập nghi hoặc nói: " Đây là vị thần y mà cháu nói?"

Trương Dương nở nụ cười, từ lúc sống lại tới nay đây là lần đầu tiên có người dùng từ thần y để hình dung mình.

Sở Yên Nhiên liền trợn mắt nói: " Chính là hắn, chú Hồng, cháu dẫn hắn đến gặp ông ngoại!"

Trương Dương đi theo Sở Yên Nhiên lên canô, người trung niên họ Hồng cũng không đi theo, hắn lớn tiếng nói: " Yên Nhiên, ngày mai chú sẽ đến đi câu với thủ trưởng."

Sở Yên Nhiên vẫy tay với hắn: " Thuận buồng xuối gió!"

Trương Dương nhìn vị trung niên họ Hồng kìa đi tới một chiếc xe màu đỏ ở phía sau căn nhà, nhìn biển số xe hẳn là xe của quân đội, vừa rồi nghe hắn gọi ông ngoại Sở Yên Nhiên là có thể hiểu ra, bao gồm cả ông ngoại Sở Yên Nhiên ở bên trong, những người này đều là những quân nhân. Hắn không khỏi hiếu kỳ hỏi: " Ông ngoại cô đang làm gì?"

Sở Yên Nhiên nói: " Lão cách mạng, một người bảo thủ, lão ngoan đồng!" Nàng đột nhiên khởi động canô, Trương Dương lảo đảo một cái rồi ngồi xuống, vẻ mặt hắn thất kinh nói: " Cẩn thận, tôi không biết bơi."

Sở Yên Nhiên cười khanh khách nói: " Không ngờ ở trên đời còn chuyện làm cho Tiểu Trương chủ nhiệm sợ cơ đấy!"

Canô chạy thẳng đến một hòn đảo nhỏ nằm giữa hồ Mộng Tiên, đuôi của nó kéo theo một dải nước màu trắng, những con cò trắng ở trên mặt hồ kinh sợ đột nhiên bay lên, xòa ra đôi cánh xinh đẹp giữa trời trong nước xanh tạo lên một bức tranh sinh động.

Mái tóc của Sở Yên Nhiên theo gió phấp phới, những đường cong duyên dáng hiện ra dưới ánh mặt trời, Trương Dương đứng ngay cạnh nàng, thưởn thức mùi hương nhàn nhạt theo gió lan đi, thưởng thức mặt cười mỹ lệ của Sở Yên Nhiên, bống nhiên có một loại cảm giác vui sướng khó tả.

Trên đảo nhỏ có bảy tám ngôi biệt thự, ông ngoại Sở Yên Nhiên ở tại một khu biệt thự nằm phía đông nam của đảo, cả tòa biệt thự xây đối diện hồ, lúc này đang được tắm rửa trong ánh mặt trời.

Sở Yên Nhiên trực tiếp lái canô đến bên tàu phía trước khu biệt thự, một gã binh sĩ trẻ tuổi mặc quân trang đến chào đón giúp đỡ buộc dây thừng, Sở Yên Nhiên dân đầu nhảy xuống bậc thang gỗ trên bến, Trương Dương cũng theo nàng đi rới, vị binh sĩ kia cũng đưa tay chào Trương Dương bằng cách chào theo nghi thức quân đội.

Trương Dương cười đáp lại, nhưng lại nghe thấy tiếng cười của Sở Yên Nhiên: " Này

Trương Dương suy đoán thân phận của ông ngoại Sở Yên Nhiên không bình thường, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, sở dĩ với bối cảnh của Sở Yên Nhiên, vì sao lại buồn chán chạy đến núi Thanh Thai rồi xảy ra chuyện như vậy, những cô gái nhà giàu thực sự khiến người ta không thể hiểu nổi!

Hai con chó giống Nga hưng phấn chạy đến gần Sở Yên Nhiên, Sở Yên Nhiên cười đi về phía chúng, hai tay vuốt ve trên bộ lông mượn mà của chúng, giới thiệu với Trương Dương: " Đồ Đồ, Đóa Đóa, chúng đều là bạn tốt của ta."

Trương Dương cũng không để ý đến tính tình trẻ con của Sở Yên Nhiên, hắc hắc cười nói: " Cận thận bọ chó!"

" Ngươi mới có bọ chó!" Sở Yên Nhiên đứng lên dẫn Trương Dương đi vào khu biệt thự.

Hai người vừa đi vào cửa biệt thự, chợt nghe một giọng nói to vang lên:" Yên Nhiên đã trở về?"

Trương Dương nhìn theo hướng giọng nói, đã thấy một ông già mặc quân trang chống quải trượng từ trên cầu thang đi xuống, hắn trên dưới bảy tám mươi tuổi, vóc người bình thường, tinh thần quắc thước, hạc phát hồng nhan, dưới đôi mày rậm là đôi mặt thâm thúy bắn ra những quang mang uy nghiêm, Trương Dương chỉ cảm thấy trên người ông già này có một cỗ uy áp tràn ngập, người có tố chất tâm lý như hắn cũng không khỏi cảm thấy hô hấp ngừng lại.

" Lão Sở đồng chí!" Sở Yên Nhiên cười duyên vọt tới, ôm lấy cánh tay ông già, dẩu miệng nói: " Bảo ông thành thành thật thật nằm ở trên giường, sao ông lại không nghe lời chứ? Tự mình len lén chạy ra đây?" Từ cách xưng hô với ông ngoại của nàng có thể thấy được, hai ông cháu không có gì khác nhau.

Ông già nhìn Sở Yên Nhiên, vẻ mặt tươi cười, trong nụ cười còn lộ ra sự cẩn thận và khiếp đảm: " Lần sau không dám nữa, lần sau không dám nữa!" Lúc này ánh mắt lại rơi trên người Trương Dương, đánh giá Trương Dương từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt của hắn có lực xuyên thấu không thể nói lên lời, Trương Dương dưới cái nhìn của hắn bỗng nhiên sinh ra một giác đang bị lột trần chuồng mà đứng trước mặt người khác, hắn mỉm cười nói: " Chào thủ trưởng!"

Ông già cười ha hả, khiến cho lỗ tai Trương Dương cảm thấy ong ong, ông già này trung khí có thừa, hắn hàng lông mày rậm xòe ra, chủ động đưa tay bắt tay với Trương Dương: " Xin chào, ta là Sở Trấn Nam!"

Trương Dương bắt tay với hắn, cảm thấy trên cánh tay hắn có sức lực rất lớn, giống như một chiếc kìm vậy, xem ra ông già này muốn lập uy với mình, lần đầu tiền gặp mặt người ta, biểu hiện của Trương Dương tương đối khách khí, tuy ý để Sở Trấn Nam nắm chặt tay, nếu như gặp phải người khác làm như vậy với hắn, Trương quan nhân khẳng định sẽ không do dự đá hắn văng ra, nhìn cánh tay già nua của Sở Trấn Nam, chắc chắn không chịu nổi ** giày vò, Trương Dương ngầm thở dài một hơi, nhịn! Ai bảo cháu ngoại người ta đẹp như vậy chứ.

Cái bắt tay của Sở Trấn Nam cực kỳ mạnh, vốn tưởng rằng sẽ bóp cho Trương Dương kêu cha gọi mẹ, không ngờ người ta lại làm như không có việc gì, biểu tình trên mặt vẫn bình tĩnh, Trương Dương mỉm cười nói: " Cháu thấy cơ thể của ông vẫn cường tráng đó chứ, Sở Yên Nhiên lừa cháu mất rồi."

Sở Yên Nhiên đã sớm nhìn ra ông ngoại muốn uy hiếp Trương Dương, lắc lắc cánh tay hắn nói: " Này! Lão Sở đồng chí, lại muốn luyện tập tay nữa hay sao?"

Lúc này Sở Trấn Nam mới cười tủm tỉm buông bàn tay Trương Dương ra, sinh ra vài phần thích thú đối với thanh niên có khí độ bình tĩnh này, chỉ vào ghế gỗ nói: " Ngồi đi!"

Trương Dương ngồi xuống chiếc ghế ở đối diện cửa, Sở Trấn Nam và cháu gái cũng ngồi vào ghế dài, Sở Trấn Nam nheo hai mắt lại nói: " Nhóc con, Yên Nhiên rất tôn sùng cậu, nói cậu là thần y!" Trong lời nói của ông già rõ ràng cực kỳ nghi ngờ.

Trương Dương mỉm cười nói: " Thần y còn chưa tới, chỉ là học được một ít công phu niệt cốt châm kim, nhiều nhất chỉ có thể tình là một thần lang, ông còn không rõ ràng tính cách của cháu gái mình sao, hấp tấp, làm việc gì cũng không để ý trước sau, nàng nói làm sao có thể chuẩn xác?"

Sở Trấn Nam cười ha hả, Sở Yên Nhiên cũng không cam tâm tình nguyện, đôi mắt đẹp trừng lên nói: " Trương Dương, có thể trà đạp người khác như vậy sao? Cẩn thận ta ném người xuồng hồ nuôi rùa đấy!"



Sở Trấn Nam cười nói: " Ông thấy người ta nói rất đúng mà!" Hắn rất vui vẻ, thắt lưng lại bị đau, mím chặt môi, mồ hôi lạnh trên trán cũng tuôn ra.

Sở Yên Nhiên nhìn thấy vẻ mặt hắn không tốt, cuống quýt ôm lấy cánh tay hắn: " Ông ngoại, cháu đỡ ông lên giường nằm một lúc!"

Sở Trấn Nam lắc đầu: " Không sao đâu! Chút đau đớn nhỏ nhoi này tính là gì. . . Ai da. . ."

Trương Dương cười đi tới: " Không bằng để cháu xem xem!"

Sở Trấn Nam gật đầu, Trương Dương bảo Sở Yên Nhiên dìu hắn trở lại phòng ngủ, cởi áo nằm úp sấp trên giường, đã thấy trên cơ thể Sở Trấn Nam có những tất cả mười hai vết thương to to nhỏ nhỏ, nhưng trên người Sở Trấn Nam thật ra cũng không có nhiều sẹo lồi, nhìn ra được thường ngày hắn rẹn luyện chăm chỉ như thế nào.

Trương Dương nói với Sở Yên Nhiên: " Đi ra ngoài đóng cửa lại!"

Sở Yên Nhiên cực kỳ tin tưởng vào y thuật của Trương Dương, thế nhưng cảnh vệ Tiểu Trần của Sở Trấn Nam lại lo lắng, vẫn đang đứng nguyên ở trong phòng.

Trương Dương thấp giọng nói: " Đi ra ngoài hết!"

Tiểu Trần lớn tiếng nói: " Tôi phải bảo vệ thủ trưởng!"

Sở Trấn Nam cười nói: " Ông đây cũng có lúc cần người khác bảo vệ à, cút ra!"

Tiểu Trần lúc này mới đỏ mặt đi ra ngoài.

Cánh tay Trương Dương dọc theo cột sống Sở Trấn Nam nắm bóng trừ trên xuống dưới, khi đến xương sống thứ ba mươi tư ở thắt lưng thì dừng lại, trên tay thoáng tăng lực, Sở Trấn Nam không khỏi phiền muộn hừ một tiếng, hắn thấp giọng nói: " Trển tủ đầu giường của ta có ảnh chụp x-quang!" Sở Trấn Nam cực kỳ rõ ràng về bệnh tình của mình, sụn đệm cột sống ở phần thắt lưng nhô lên, chuyên gia chỉnh hình của bệnh viên quân khu tỉnh kiến nghị lên làm phẫu thuật, Sở Trấn Nam vẫn cứ chống lại, cho nên bệnh tình càng ngày càng nặng, mấy ngày nay, trong lòng hắn đã nghĩ đến chuyện phẫu thuật, không ngờ cháu gái lại phi từ Bình Hải đi mời thầy lang đến, tuy rằng hắn không cảm thấy chán ghét thằng nhóc Trương Dương, nhưng cũng không tin hắn sẽ có bản lĩnh thực sự, tuy rằng hắn có thể chữa tốt cho chân của Yên Nhiên, nhưng Sở Trấn Nam vẫn coi chuyện đó là do Yên Nhiên tuổi trẻ nên nhanh chóng khôi phục được.

Ngón trỏ trên tay trái Trương Dương ấn xuống ** chí dương sau lưng Sở Trấn Nam, yên lặng đưa một cỗ nội lực nhu hòa dần dần đi vào trong cơ thể hắn, mỉm cười nói: " Ông à, nếu như cảm thấy đau đớn thì cứ kêu lên nhé!"

Sở Trấn Nam lại cười nói: " Khi ta còn kháng chiến chống Mỹ, trên người bảy tám vết đạn vẫn cứ anh dũng chiến đấu, chút đau đớn nhỏ như con muỗi này, ta còn sợ sao?" Vì tuổi đã lớn, nhưng tính tình vẫn rất quật cường.

Trương Dương vận chỉ như gió, từ chí dương dọc theo cột sống chạy dọc xuống dưới, cân oản,trung xu, tích trung, huyền xu, mệnh môn, hạ cực. . . Lúc đầu Sở Trấn nam còn không cảm thấy gì, thế nhưng theo những chỗ Trương Dương điểm vào, hắn cảm thấy được mọt o cỗ cảm giác nóng bỏng thâm nhập vào cột sống, đến lúc cuồi cùng lại cảm thấy toàn bộ cột sống của mình đã gắn lại làm một thể, chỉ có bên hông băng lãnh dị thường.

Ngón cái tay phải của Trương Dương chuẩn xác ấn xuống cái đường lạnh như băng ấy, bỗng nhiên phát lực, Sở Trấn Nam rõ ràng nghe được một tiếng cà rắc vang lên, đau đến phát ra từ cốt tủy, khiến hắn phiền muộn hừ một tiếng, sau đó hắn cảm giác được tứ chi dần dần mất đi tri giác, mẹ nói! Ông mày anh hừng cả một đời người, mưa bom bão đạn vẫn sống nhăn răng, tại sao lại phải chết một cách không minh bạch trong tay tên lang băm này chứ?"

Trương Dương cười ha hả nói: " Lão thủ trưởng quả nhiên là một con người rắn rỏi, nhưng đau đớn chỉ vừa mới bắt đầu thôi, ngài cần nhân nại thêm nữa!"

Tính tình Sở Trấn Nam vốn chính là cực kỳ quật cường, nghe hắn nói như thế, nghiến răng nói: " Đến đây đi! Sợ chết sẽ không phải là thành viên của **!"

Lúc này Trương Dương mới lấy hạp châm trong ngực ra, từ đó lấy ra một cây ngân châm, sau đó hơ nó trên lửa đèn cồn, rồi đi tới cạnh giường lớn ngồi xuống, từ từ đâm ngân châm vào, một tia nội lực chầm chậm theo kim châm đi vào cơ thể của Sở Trấn Nam.

Sở Trấn Nam cảm giác được tại chỗ kim châm cắm vào xương sống của mình giống như có khí lưu như sợi tóc tiến nhập vào xương sống của mình. Trước đấy chưa bao giờ lão quân nhân này chịu loại đau đớn này, liền nắm chặt hai tay, sắc mặt có chút trắng bệt, hắn cắn chặt môi, trước mặt tiểu bối nói gì cũng không thể mất mặt mũi được, thế nhưng loại đau đớn như vậy, rõ ràng cứ từng đợt chui vào cốt tủy, đau đớn như vậy khiến chút nữa Sở Trấn Nam mắng chửi ra rồi, cho dù lúc lấy đạn ra tại chiến trường Triều Tiên cũng không có đau như vậy, Sở Trấn Nam giọng run run mắng: " Thằng nhóc con, ngươi . . . có để yên được không. . ."

Trương Dương khóe lộ ra một tia cười giảo hoạt: " Lão thủ trưởng, nếu ông không chịu nổi nữa thì đừng ngạnh chống!"

" Lão tử chịu đựng được. . Ai u. . ." Sở Trấn Nam bỗng nhiên cảm giác được tất cả đau đớn đều tập trung tại một điểm, sau đó từ điểm này lan truyền ra bốn phương tám hướng, tại cột sống của hắn phảng phất trong nháy mắt như đều bị vỡ vụn ra, hắn cũng không thể khống chể được nữa, liền lớn tiếng kêu thảm thiết: " Má ơi. . ."

Sở Yên Nhiên cùng cảnh vệ Viên Tiểu Trần một mực ở ngoài cửa nghe trộm cũng hết hồn khi nghe thấy Sở Trấn Nam phát ra tiếng hét thảm này, hai người đã không còn kiên nhẫn mà đẩy cửa tiến vào rồi.

Trương Dương cười tủm tỉm vỗ vỗ bàn tay, đem ngân châm hơ trên lửa một chút rồi nhét lại vào trong hộp.

Sở Trấn Nam nằm trên giường vẫn không nhúc nhích, chẳng rõ sống hay chết.

Sở Yên Nhiên hoa dung thất sắc, chạy tới trước giường lớn tiếng nói: " Ông ngoại!"

Sở Trấn Nam yếu ớt ừ một tiếng, lúc này cơ thể mới khôi phục được tri giác, hắn chậm rãi đứng lên, thấy Trương Dương tươi cười một cách vô tâm, trong lúc nhất thời lửa giận công tâm liền hét lớn: " Ông mày thấy ngươi là một tên lang băm thì có!" Bỗng nhiên hắn từ trên giường đứng lên, đi về phía trước hai bước, lúc này mới ý thức được ở sống lưng một chút đau nhức cũng không thấy, hắn không tin lắc lắc phần eo của mình, quả nhiên không còn đau nữa.

Giọng nói của Trương Dương đầy vẻ trêu tức: " Ông cháu hai người quả nhiên như nhau, lấy oán báo ân!"

Sở Yên Nhiên vốn đang lo lắng đến nỗi nước mắt vòng quanh, lúc này thấy ông ngoại của mình không có việc gì, liền mới nín khóc mỉm cười, giống như một bông hồng nở rộ, nụ cười tươi đẹp khiên Trương quản nhân phải mê mẩn.

Sở Trấn Nam cười to nói: " Nhóc con, quả nhiên có chút bản lĩnh!" Hắn nói với cảnh viên: " Tiểu Trần, nhanh chóng bảo chị Ngô làm thức ăn, ta phải cám ơn Trương Dương!"

Trương Dương không khỏi cảm thán ông già này cũng thật thực dụng, nếu như vừa rồi mình không chữa được cho hắn, sợ rằng sẽ đối mặt với số phận bị đuổi khỏi căn nhà này. Hắn nhắc nhở Sở Trấn nam: " Trong vòng một tuần không được vận động kịch liệt, cháu kê cho ông một đơn thuốc, thoa uống kết hợp với nhau, cũng chỉ cần trị liệu trong vòng bảy ngày, đảm bảo bảy ngày sau sẽ trở lại như lúc ban đầu."

Bây giờ Sở Trấn Nam mới cảm thấy không còn nghi ngờ bản lĩnh của Trương Dương, bảo Sở Yên Nhiên mang giấy bút tới, đương nhiên thư pháp của Trương Dương tự nhiên cũng khiến Sở Trấn Nam kinh diễm một phen, Sở Trấn Nam làm ở vị trí tham mưu tại quân khu Bắc Nguyên cũng được sáu năm, hắn vốn là một người có tính tình không chịu ngồi yên một chỗ, cho nên dưới sự khuyên bảo của người khác hắn mới học thư pháp và câu cá để luyện tính tình của chính mình, ai ngờ lại tự nhiên bị mê mội, thấy thư pháp khéo léo tuyệt với của Trương Dương, ông già lập tức hưng phấn nghĩ đến chuyện luận bàn ở trong đầu, kéo Trương Dương đi tới phòng khách của hắn.

Thực ra lúc vào cửa Trương Dương cũng đã thấy được bốn chữ lớn treo ở phòng khách – Hoành đao lập mã, bằng tâm mà nói, bốn chữ này thực sự rất khí thế, đáng tiếc trên góc nhìn của thư pháp thì quả thực không đáng được nhắc đến.

Hết lần này đến lần khác Sở tham mưu còn rất đắc ý về lễ vật quý báu này: " Thế nào? Bọn họ nói bốn chữ này của ta mang phong cách quý phái!"

Trương Dương biết được với tình tình của Sở Trấn Nam, ha hả nở nụ cười, không nói gì cả.

Sở Trấn Nam cho dù hồ đồ cũng có thể nhìn ra được thằng nhãi này đang cười khẩy, không nhịn được mắng: " **, ta không bảo ngươi nịnh hót, ngươi cười khẩy cái gì?"

Sở Yên Nhiên ở phía xa xa mặt đỏ tía tai nhìn ông ngoại, cắn môi nhịn cười đi tới.

Trương Dương thở dài nói: " Lão thủ trưởng muốn nghe lời nói thật hay nói dối?"

" Trong mắt ông mày không có một hạt cát nào!"

" Đó chính là muốn nghe nó thật?"

Sở Trần Nam nghiêm túc gật đầu.

" Chữ viết rất là lớn!" Trương quan nhân nhanh chóng phun ra năm chữ làm lời bình.

Sở Trấn Nam mở to hai mắt mà nhìn, hắn hiểu ra, thằng nhãi này đang chê bai tài nghệ thư pháp của mình một cách tồi tệ. Tính tình của Sở tham mưu cũng bắt đầu nổi lên, lại kéo Trương Dương đi vào thư phòng, trong thư phòng còn có một bức thư pháp hắn rất đắc ý - Thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành!"

Trương Dương nhìn những chữ chém giết này cực kỳ không cân đối, thật sự có chút không thể nói lên lời: " Lão thủ trưởng, xin lỗi cho cháu nói thẳng, ông thực sự không có thiên phú thư pháp!"

Sở Yên Nhiên cũng không nhịn được nữa, Phì! Một tiếng cười ha hả.

Sở Trần Nam cực kỳ bất mãn liếc nhìn cô cháu ngoại, lúc này mới mắng một câu: " Mẹ nó chứ, cái hội thị họa dám ** dối trá, Hồng Trường Vũ cũng ** dám lừa ông mày, không có một người nào nói thật." Nói xong lại cười ha hả vỗ vai Trương Dương nói: " Nhóc con can đảm lắm!"

Sở Yên Nhiên giật dây nói: " Trương Dương, ngươi nói không cũng không được, ngươi nói ông của ta viết xấu, vậy ngươi viết một bức xem nào!"

Thằng nhãi này cười rất vô sỉ: " Chữ của tôi quý lắm, một chữ đáng ngàn vàng!"

" Con buôn!" Sở Yên Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói.

Trương Dương chuyển đề tài câu chuyện: " Nhưng cháu và lão thủ trưởng rất hợp ý nhau, cháu sẽ tặng một bức cho ông!"

Sở Yên Nhiên lấy giấy bút, Sở Trấn Nam tự mình giữ giấy cho Trương Dương, Trương Dương suy nghĩ một chút, đề bút viết bốn chữ thật to - Hùng phong do tại! Hành văn thăn thoắt lưu loát liền mạch, thấy vậy Sở Yên Nhiên giật mình không ngớt, Sở Trấn Nam nhìn thấy thì hai mắt mê say, nhìn nhìn bốn chữ này, quả thực như nhìn thấy chí bảo, cười hả hả: " Chữ đẹp, chữ đẹp, khó trách thư pháp của ta không qua được mắt của ngươi, anh bạn nhỏ, đáng kết giao! Đáng kết giao!" Sở Trấn Nam liên tục nói hai tiếng đáng kết giao, quả thực sự hứng thú với Trương Dương đã đến mức khó nói lên lời. Ngẩng đầu nhìn những bức thư pháp mình viét, không khỏi cảm thấy có chút ể oải, mình luyện tập nhiều năm như vậy mà vẫn kém xa Trương Dương một bước lớn.

Trương Dương nhìn ra được hắn đang chán nản, thoải mái cười nói: " Lão thủ trưởng, thực ra khí thế trong thư pháp của ngài rất nhiều, còn hơn cả những người trong cái hội mà ngài nói, hơn nữa chữ viết là thể hiện tâm tình của mình, chỉ cần chủ tâm vào là được, không muốn truy cầu làm sao có thể trở thành hành gia chứ?"

Sở Trấn Nam cảm thấy rất vui, Trương Dương trị được căn bệnh tai quá cho hắn, lại còn tặng hắn một bức thư pháp, lão tham mưu hôm nay tâm tình tăng vọt, lúc ăn cơm tối còn dặn cảnh vệ Tiểu Trần mở một chai phi thiên mao đài cất ở trong hầm đã được mười lăm năm, coi Trương Dương là thượng khách mà tiếp đãi.

Tiểu Trần cũng có vẻ cung kính với Trương Dươn hơn rất nhiều, dù sao khách nhân có thể làm cho Sở tham mưu coi trong như vậy cũng không thấy nhiều, Sở Trấn Nam trước đây mỗi ngày đều phải uống một lít rượu, hiện giờ tuổi tác đã lớn nên tưu lưu cũng thu hẹp lại, uống được hai chén, đã bị Tiểu Trần nhắc nhở đã quá giới hạn, Sở Trấn Nam thở dài nói: " Tuổi tác càng ngày càng lớn, trói buộc càng ngày càng nhiều, trước đây lúc ông mày dẫn quân, mỗi người đều phải nhìn ánh mắt của ta, bây giờ về vườn mọi người ai cũng có thể quản ta!" Đồng hồ đã chỉ sáu giờ năm mươi, còn mười phút nữa là chương trình thời sự, vào giờ này buổi tối mọi ngày ông già đều ngồi xem tin tức.

Sở Yên Nhiên cười nói: " Lão Sở đồng chí, mỗi ngày ông đều xem ti-vi vào giờ này! Sao hôm nay còn ngồi đây!"

Sở Trấn Nam thở dài, cười khổ đứng dậy rời khỏi ghế, để Sở Yên Nhiên đại diện chiêu đãi Trương Dương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Y Đạo Quan Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook