Y Đạo Quan Đồ

Chương 44: Một người chính nghĩa.

Thạch Chương Ngư

10/03/2013

Sau khi giáo huấn xong Lâu Chí Quảng, tâm tình của Trương Dương cũng không cảm thấy dễ chịu, ngược lại càng thêm trầm trọng. Trên đường trở về Xuân Dương, hắn một mực suy nghĩ lại chuyện tình cảm giữa mình và Tả Hiểu Tình, tuy rằng Điền Bân không có sử dụng bất cứ hành động cường ngạnh nào với mình. Thế nhưng ở trong mắt hắn, trong mắt người nhà của Tả Hiểu Tình, mình hiển nhiên không phải là loại có đủ tư cách để gặp gỡ nàng, cho nên bọn họ mới có thể tùy tâm sử dục mà cắt đứt quan hệ giữa mình và Tả Hiểu Tình. Bọn họ muốn nắm giữ số phận của Tả Hiểu Tình. Bọn họ muốn nắm giữ số phận của mình. Trong lòng Trương Dương dâng lên một sự phân nỗ lan tràn đến vô tận, trời đời này không có bất cứ kẻ nào có thể thao túng được vận mệnh của hắn.

Khi Trương Dương đau khổ thì biểu hiện của hắn so với thường ngày càng cường hãn hơn nhiều, Hải Lan là người đã hiểu được thật sâu đặc điểm này của hắn, cả một đêm hai người đều ở trên giường kịch liệt chiến đấu, khi Trương Dương không muốn nói ra tâm sự của mình, Hải Lan cũng không hỏi, yên lặng nhận từng đợt từng đợt công kích của hắn, dùng thân thể của mình yên lặng an ủi tâm hồn hắn, thân thể mềm mại của Hải Lan trong sự ** hưng phấn bừng bừng của Trương Dương không ngừng run lên. Hai tay nàng gắt gao ôm xiết lấy thân thể Trương Dương. Hai dòng lệ trong suốt cũng theo khuôn mặt nàng từ từ chảy xuống.

Trương Dương hôn lên những giọt nước mắt của nàng, kéo khuôn mặt mềm mại vào trong lòng, thấp giọng nói: " Xin lỗi. . ."

Hải Lai nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ngắn của hắn, đôi mắt chưa thoát khỏi ** tràn ngập sự ôn nhu và yêu thương, như là đang nhìn một đứa trẻ, nàng hiểu rõ quan hệ hiện tại giữ hai người bọn họ hơn so với Trương Dương, nàng cần một bến cảng để có thể tránh né sóng gió. Cho nên mới xuất hiện Trương Dương. Mà đối với Trương Dương, miình không phải một bến cảng có thể để hắn tránh gió, sóng gió qua đi, có một ngày bọn họ sẽ đi đây đi đó, chẳng biết mối quan hệ này giữa hai người bọn họ có thể tiếp tục duy trì đến bao lâu?

Trương Dương nhẹ nhàng vuốt ve thân thể mềm mại trong suốt của Hải Lan, hắn càng ngày càng đam mê thân thể này, và cả sự chăm sóc ôn nhu thiện lương của nàng, có thể ở trong biến hóa rất nhỏ có thể quan sát được tâm tình của hắn.

Thân thể trắng nõn của Hải Lan cuộn tròn lại, giống như một con cừu non nằm trong lòng Trương Dương, Trương Dương ôm lưng của nàng, nhẹ giọng nói: " Chị thích em sao?"

Bờ vai của Hải Lan rõ ràng hơi khẩn trương một chút, sau đó nàng lại nhẹ nhàng nở nụ cười, một lát sau mới nói: " Chị thích em!"

Trương Dương ôm chặt lấy nàng, nỗ lực kề thân thể mình hòa tan sự ngăn cách vô hình giữa nàng và hắn. Hải Lan nhẹ giọng nói: " Nam nhân vĩnh viên luôn thấy không đủ, trước khi chưa có được nữ nhân, hắn nhất định phải chiếm bằng được thân thể của nữ nhân đó, chỉ khi nào có được thân thể của nữ nhân đó rồi, sau đó chiếm luôn nội tâm của nàng, đương nhiên lúc đó tất cả đều xong xuôi, em sẽ phát hiện ra, thực ra thì việc không xong mới là tốt nhất. . ." Nàng xoay người, sóng mắt ôn nhu như xuân thủy nhìn vào mặt Trương Dương, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi hắn: " Nhưng vậy không phải là tốt rồi sao? Em có thế giới của em, chị có cuộc sống của chị, chỉ cần chúng ta cùng ở trên giường, là chị đã rất thỏa mãn rồi. . ."

Trương Dương nhìn khuôn mặt như hoa trong gương như trăng trong nước của nàng, bỗng nhiên cảm thấy tất cả đều là cảnh mơ hồ. . .

Chủ nhiệm ủy ban thương mại của tỉnh Triệu Thành Đức là một người trung niên hòa hợp êm thấm, ở Xuân Dương có dang hiệu là nham hiểm, từ biệt hiệu này có thể đoán ra được tác phong và thái độ làm người của người này, ban thương mại của Xuân Dương là một đơn vị tương đối phức tạp, ở bên dưới có hai đơn vị là cục lương thực và cục xuất nhập khẩu, hiện giờ lại có thêm một ban chiêu thương, thực ra luận về chức năng thì cục lương thực có thể tham gia, ban chiêu thương vừa thành lập, cục xuất nhập khẩu căn bản biến thành một cái xác không, Xuân Dương là một huyện nhỏ tương đối bế tắc. Một năm khó khăn lắm cũng khó có thể gặp được vài món xuất nhập khẩu.

Triệu Thành Đức làm chủ nhiệm ở ban thương mại đã được sáu năm, người này làm quan cũng có cách riêng của mình, bất cứ làm ở vị trí nào cũng bốn bề yên tĩnh, rất ít khi phạm phải sai lầm, người như vậy sẽ không có những chiến tích lớn khiến cho người ta phải ghi nhớ, cho nên Triệu Thành Đức cho tới bây giờ vẫn là phó ban cũng là chuyện đương nhiên.

Khi Trương Dương đi vào phòng làm việc của Triệu Thành Đức. Triệu Thành Đức đang ngồi uống trà, hắn không có thích thú với trà, thường ngày chỉ uống loại trà khổ đinh có mấy đồng một cân, đây cũng bởi vì siêu thể trọng của hán, chẳng biết từ nơi nào mà hắn nghe nói loại trà khổ đinh có thể giảm báo, cho nên uống không biết chán.

Đầu tiên Trương Dương tự giới thiệu, trên khuôn mặt béo núng nính của Triệu Thành Đức hiện lên một nụ cười ấm áp như mùa xuân. Đối với vị chủ nhiệm ban kế hoạch hóa gia đình xã Hắc Sơn Tử này, hắn đã nghe thấy tiếng từ lâu, huyện Xuân Dương chỉ là một địa phương nhỏ xíu, danh tiếng của Trương Dương cũng khởi bước từ lần phát sinh xung đột với công tử Dương Chí Thành con trai của huyện trưởng Dương Thủ Nghĩa. Nhưng dù sao vẫn lộ ra một ít tin tức, lãnh đạo cao tầng trong huyện Xuân Dương đều biết sự kiện đó thực tế là lần đối kháng giữa Lý Trường Vũ và Dương Thủ Nghĩa, kết quả hiển nhiên là bí thư huyện ủy chiếm thế thượng phong. Mà càng nhiều người có thể thấy được Lý bí thư tương đối che chở và quan tâm đến Trương Dương, khiến cho lời đồn rằng Trương Dương chính là con riêng của Lý Trường Vũ càng thêm chính xác.

Việc Lý Trường Vũ được thăng chức trong lòng quan viên ở Xuân Dương không thể nghi ngờ là sự kiện quan trọng, từ lúc bắt đầu mở cửa cải cách, đây là người trẻ tuổi đầu tiên từ huyện Xuân Dương đi ra leo lên được chức phó thị trưởng, huống hồ hắn năm nay với có bốn mươi tuổi, còn có được nâng cao hơn nữa.

Ban chiêu thương mới thành lập này căn bản là một đơn vị hữu danh vô thực, Triệu Thành Đức kiêm nhiệm chủ nhiệm cũng chỉ là hình thức bên ngoài, thực ra trước đây ban thương mai cũng phụ trách công tác đầu tư, chỉ là trong phương diện này vẫn không có gì khởi sắc. Hiện tại đã được thành lập hẳn một ban riêng.

" Mời ngồi!" Triệu Thành Đức cười tủm tỉm nói, ấn tượng đầu tiền là rất thân thiết.

Trương Dương thấy Triệu chủ nhiệm lễ phép như vậy, trong lòng tự nhiên sinh ra một chút cảm tình đối với vị béo béo mập mập giống đại nội tổng quản này, cười khách khí ngồi xuống đối diện với Triệu Thành Đức, từ trong túi móc ra một bao Hồng Tháp Sơn, chuẩn bị mở ra mời Triệu Thành Đức.

Triệu Thành Đức vươn bàn tay béo núng nính của mình ra nói: " Không hút!" Thực ra hắn cũng là một kẻ nghiện thuốc, chỉ là gần đây thân thể không được tốt, cho nên không được phép hút thuốc.

Trương Dương móc ra bao thuốc, cũng không có ý định lấy lại, tiện tay đặt trên mặt bàn. Tuy rằng là một động tác rất nhỏ, nhưng khiến Triệu Thành Đức cảm giác được người này rất hiểu chuyện.

Triệu Thành Đức nói: " Huyện chúng ta thành lập ban chiêu thương, là để chiêu thương dẫn đầu tư." Hắn không khỏi nhấc miệng mà nói:" Tiểu Trương à, nếu như chúng ta đã cùng công tác với nhau ở một chỗ, cũng không cần nói quanh co làm gì, thực ra nhiệm vụ chủ yếu lần này là muốn thuyết phục An lão đầu tư vào Xuân Dương."

Trương Dương gật đầu, hắn hiểu Lý Trường Vũ nhét mình và ban chiêu thương chính là làm một chiêu bài cho An Chí Viễn, còn nhiệm vụ thuyết phục An Chí Viễn đầu tư vào Xuân Dương hiển nhiên là rơi vào đầu mình rồi.

Triệu Thành Đức mỉm cười nói: “ Quê cũ của An lão là Hắc Sơn Tử, cậu vừa vặn là cán bộ của Hắc Sơn Tử, cho nên sau khi lãnh đạo huyện suy nghĩ cẩn thận đã ra quyết định giao việc này cho cậu. Thanh niên phải có dũng khí gánh vác trọng trách, cái chức chủ nhiệm ban chiêu thương của tôi chẳng qua là hư danh mà thôi, về phần công tác thì vẫn phải nhờ vào những thanh niên như các cậu.” Bằng tâm mà nói, Triệu Thành Đức căn bản không phải là loại thùng rỗng kêu to như trong mắt mọi người, địa phương như Xuân Dương có bao nhiêu lực hấp dẫn để đầu tư hắn là người biết rõ nhất, nếu như An Chí Viễn muốn đầu tư, vào đầu những năm 88 khi trở về sao không đầu tư, mà phải chờ đến bây giờ? Triệu Thành Đức vẫn nhớ rõ cảnh trước kia An lão tới đây. Giang Thành còn đặc biệt phái một vị phó thị trưởng đi cùng, toàn bộ hành trình ở Xuân Dương bí thư huyện ủy cũng theo sát gót, cười nói rất cẩn thận, đến lúc cuối cùng lão già kia cũng không nói đến chuyện đầu tư cho quê cũ, chỉ là ném ba triệu quyên góp để xây dựng các trưởng tiểu học. Triệu Thành Đức từ đó về sau vẫn kết luận đó chính là một lão cáo già.

Triệu Thành Đức rất muốn biểu hiện một chút bản lĩnh, ban thương mại là địa phương không nhỏ, ở trong ban to to nhỏ nhỏ cũng có mười lăm mười sáu người, sau khi nhận được thông báo thành lập ban chiêu thương, Triệu Thành Đức đặc biệt chuẩn bị năm gian phòng làm việc trên lầu năm, còn được trang bị cả điện thoại, nhưng ban chiêu thương tuy rằng chỗ làm việc có, tài khoản cũng có, nhưng hiện giờ vẫn là một cái thùng rỗng, nhân viên hiện nay ngoại trừ chủ nhiệm là Triệu Thành Đức, còn có Trương Dương đảm nhiệm chân phó chủ nhiệm, trong tài khoản một xu cũng không có, đây cũng thực sự là kỳ quái, ban chiêu thương chính là nơi thu hút đầu tư, ta cung cấp ao, về phần có bắt được cá hay không thì còn phải xem vào năng lực của Tiểu Trương chủ nhiệm.

Trương Dương hiểu ra, không ngờ ban chiêu thương không phải là vị trí tay không bắt chó trắng( 空手套白狼, từ ngữ sử dụng trên thương trường, chỉ bỏ ra vốn nhỏ mà kiếm được lãi lớn). Trương Dương cũng không lưu ý đến diện mạo sẵn có của ban chiêu thương, cái hắn chú ý đến là quan chức của chính mình, cái chức phó chủ nhiệm ban chiêu thương huyện dù thế nào đi nữa so với cái chức chủ nhiệm ban kế hoạch hóa gia đình ở Hắc Sơn Tử còn uy phong hơn nhiều, chí ít là lúc này, Tiểu Trương chủ nhiệm đang thỏa mãn với cái tâm hư vinh của mình.

Triệu Thành Đức cũng không coi ban chiêu thường là chuyện lớn. Khách khách khí khí với Trương Dương chẳng qua là nể mặt Lý Trường Vũ. Thực ra vốn không cần sắp xếp phòng làm việc cho Trương Dương, dù sao thằng nhãi này cũng chỉ có danh ở ban chiêu thương thôi mọi chuyện chính của hắn đề nằm ở xã Hắc Sơn Tử, nhưng Triệu Thành Đức lại cho rằng, sở dĩ có ban chiêu thương, hoàn toàn là bởi vì Trương Dương, Lý Trường Vũ muốn lợi dụng ban chiêu thương làm một tấm ván cho Tiểu Trương chủ nhiệm, về phần sau này nhảy đến chỗ nào căn bản không phải chuyện phải chuyện để hắn đi quản. Triệu Thành Đức nghĩ thấu các tầng quan hệ, nếu Lý Trường Vũ muốn đặt cái ván này ở sở thương mại, như vậy thì hắn phải tận tâm tận lực làm tốt cái ván trong khả năng của mình. Rất nhiều khi, không cầu lại được cố cầu lại không, từ các loại dấu hiệu xem ra, Trương Dương có khả năng chính là con riêng của Lý Trường Vũ, cho nên không cần phải đắc tội với vị thái tử gia này.

Trương Dương hoàn toàn thỏa mãn với điều kiện của ban chiêu thương, Triệu Thành Đức nói: " Về phân nhân sự của ban chiêu thương tôi còn chưa sắp xếp, việc này cũng để cậu xử lý."

" Làm phiền Triệu chủ nhiệm rồi!"

Triệu Thành Đức cười nói: " Đều là người một nhà. Còn nói lời khách sáo làm gì, điều quan trọng chính là phải thu hút được đầu tư. Tôi tin rằng Xuân Dương chúng ta là một cây ngô đồng của thể dụ được phượng hoàng tới." Trong lòng hắn cũng hiểu được. Vào lúc này, trên thế giới nơi nơi đều có phượng hoàng, chỉ tiếc là Xuân Dương không phải là một cây ngô đồng chân chính mà thôi.

Khi bọn họ đang nói chuyện, Ngưu Văn Cường cũng đã lái chiếc Honda của hắn vào trong đại viện sở thương mại, vừa mới xuống xe đã thấy Triệu Thành Đức và Trương Dương đang đứng ở lầu hai nói chuyện, không khỏi hơi ngẩn người, hắn lần này đến đây tìm Triệu Thành Đức là có việc, không ngờ Trương Dương cũng có ở chỗ này, hắn vui cười hớn hở đi đến chào hỏi hai người, lúc này mới mang theo túi da đi lên lầu hai.

Nhìn bảng hiệu trước cửa là ban chiêu thương, Ngưu Văn Cường dường như ngộ ra cái gì đó, cười tủm tỉm nói: " Chú Triệu, huyện chúng ta cũng có ban chiêu thương sao? Triệu Thành Đức và cha hắn là Ngưu Học Đông rất quen thân, cho nên hắn biểu hiện trước mặt Triệu Thành Đức có một chút tùy ý, cũng không xưng hô theo quan chức.

Triệu Thành Đức cười nói: " Không phải cậu vạn sự thông sao, Chuyện này sao lại chưa được nghe nói?"

Ngưu Văn Cường thở dài nói: " Cháu chỉ là thảo dân, chuyện ở cửa nha môn cháu sao biết được."

Triệu Thành Đức cười nói: " Thằng nhóc nhà cậu căn bản không phải là một nha nội tốt!"

" Chú Triệu, cháu không thích bị người ta mắng như vậy!" Ngưu Văn Cường vui cười hớn hở nói. Hắn lại nhìn về phía Trương Dương: " Sao lại trùng hợp vậy, Trương chủ nhiệm cũng đến sở thương mại là việc sao?" Hắn quả thực không biết Trương Dương đã nhanh chóng trở thành phó chủ nhiệm ban chiêu thương.

Triệu Thành Đức nói: " Hiện giờ Tiểu Trương chủ nhiệm đã là phó chủ nhiệm của ban chiêu thương chúng ta rồi, sao cháu lại không biết?"

Ngưu Văn Cường mở to hai mắt mà nhìn, khó giấu nổi sự kinh ngạc ở trên mặt, ngày hôm qua Trương Dương còn mượn hắn xe để sử dụng, trong lòng nói thằng nhóc này cũng không trượng nghĩa, thăng chức anh cũng nói cho anh một tiếng, làm trò trước mặt Triệu Thành Đức hư tình giả ý chúc mừng một phen.

Trương Dương mỉm cười, đi vào phòng làm việc của ban chiêu thương, để lại cho hai người không gian nói chuyên riêng.

Khi Ngưu Văn Cường xong việc, vội vàng mang theo lòng tốt đi tới ban chiêu thương, Trương Dương đang ngồi nhà nhã xem báo, Ngưu Văn Cường đưa tay đóng cửa phòng lại, chỉ tay vào Trương Dương nói: " Người anh em, cậu quả thực không trượng nghĩa gì cả, chuyện thăng chức như vậy cũng không nói cho tôi một tiếng?"

Trương Dương mỉm cười, ném tờ báo sang một bên. Vỗ vào ghế sô-pha, Ngư Văn Cường lại không vội ngồi xuống. Nhìn hoàn cảnh ở xung quanh một chút, tán dương một câu: " Thực sự là trâu bò, chỉ trong chớp mắt đã vào sở thương mại."

Trương Dương cười nói: " Chỉ là một chức giả mà thôi, tôi vẫn là một phó khoa, còn chưa được chính thức, chẳng qua đến một ngày nào đó thiên tài mới có thể xuất hiện, quan hệ nhân sự không thay đổi, tôi vẫn đang là chủ nhiệm ban kế hoạch hóa gia đình ở xã Hắc Sơn Tử, còn cái chức phó chủ nhiệm ban chiêu thương này căn bản là hữu danh vô thực."

" Nói cũng không thể nói như vậy, hiện giờ mọi nơi đều coi trọng việc thu hút đầu tư, cậu nhìn các thành phố lớn ấy, ban chiêu thương ở đó không phải là rất giàu có sao. Cũng chỉ có Xuân Dương chúng ta, địa phương nghèo nàn, không ai để ý tới, tuy rằng trước mắt kinh tế của ban chiêu thương đình trệ. Nhưng không có nghĩa là vĩnh viễn đình trệ, một ngày kiến được đầu tư từ bên ngoài, tôi dám cam đoan địa vị của ban chiêu thương nhất định sẽ lên như diều gặp gió."

Trương Dương cười nói: " Anh nói hay như vậy, trước tiên đưa tôi tám trăm đến một triệu đồng đồng để tiêu đi."

Ngưu Văn Cường kéo mạnh cái cà-vạt ra khỏi cổ, ngồi xuống bên cạnh Trương Dương: " Gần một triệu còn chưa đủ mất mặt sao, tôi thấy huyện là muốn làm chuyện lớn, ở phương diện thu hút đầu tư khẳng định là đối ngoại rồi, nếu như cậu có thể kiếm được một cái đầu tư vài triệu, khẳng định sẽ được thăng chức, đến lúc đó hẳn là tôi sẽ đến xin tiền cậu mà tiêu đó." Nói đến đây hắn dường như ngộ ra cái gì, thấp giọng nói: " Lần này để cậu đến ban chiêu thương, có phải là vì vị An lão kia không?"

" Không thể như vậy được! Trước đây phó thị trưởng xuất chiêu, An lão còn không đầu tư, để một vị chủ nhiệm ban kế hoạch hóa gia đình của xã Hắc Giả Sơn lên ngựa, khẳng định chỉ là một trò vui. Hiện tại còn đang phải chú ý vị trí mọi việc, tôi tính ra là đã hiểu rõ trách nhiệm của mình, tôi đến làm phó chủ nhiệm ở ban chiêu thương này thực ra chính là do nhà nước cử ra để làm hướng dẫn viên du lịch."

Ngưu Văn Cường cười ha hả, hắn lắc đầu nói: " Bất kể là thế nào, chuyện cậu được thăng chức cũng thật đáng mừng, cứ như vậy đi, buổi trưa tôi sắp xếp một bàn ở Kim Khải Việt, mấy anh em chúng tôi chúc mừng cậu một chút!"

" Không cần phải vậy đâu, chiều này tôi còn phải quay về Hắc Sơn Tử nữa!"

" Nhất định phải vậy, cứ định như thế đi, tôi lập tức đi thu xếp." Ngưu Văn Cường đứng lên đi tới trước cửa liền nhớ đến một việc, xoay người nói: " Được rồi người anh em, buổi trưa có thể mời cả vị Hải MC kia tới nữa, gần đây Kim Khải Việt gặp phải một số chuyện, tôi muốn nhờ nàng giúp đỡ.

Trương Dương gật đầu nói: " Tôi thử xem sao."

Vào buổi trưa, Trương Dương đích thân đi đến đài truyền hình đón Hải Lan, đi cùng với Hải Lan còn có Lý chủ nhiệm ở bộ tin tức, Trương Dương vốn tưởng rằng Hải Lan cố ý kiếm một tấm khiên, sợ người khác nói xấu, nhưng lén nghe hai người bọn họ nói chuyện mới biết Kim Khải Việt của Ngưu Văn Cường quả thực gặp chút phiền phức, bởi vì khách sạn gần khu dân cư, gần đây Kim Khải Việt lại nhận được rất nhiều lời tố cáo, có người đi qua quan hệ muốn đưa đài truyền hình làm tin tức trước. Đang trong thời gian chuẩn bị, không biết Ngưu Văn Cường làm thế nào mà nghe được, sớm đến đài truyền hình đánh tiếng. Cha hắn và Hình Tể Dân rất quen thuộc, vì vậy mà Hình Tể Dân phải nhượng bộ, thế nhưng Hình Tể Dân lại có chút cố kỵ Hải Lan, rất sợ Hải Lan, cho nên ám chỉ Ngưu Văn Cường liên hệ với mấy người ở bộ tin tức một chút.

Trương Dương nghe nói chuyện này, không khỏi nở nụ cười: " Tôi tưởng rằng hắn có lòng tốt *** mừng tôi thăng chức, mất cả nửa ngày mới biết là vì chuyện của chính hắn."



Hải Lan đã biết chuyện hắn được bổ nhiệm làm phó chủ nhiệm ban chiêu thương, mỉm cười nói: " Tiểu Trương chủ nhiệm. Trên chính trị đạt được mọt chút tiến bộ tuy rằng rất đáng mừng, thế nhưng phải luôn luôn cẩn thận, nghìn vạn lần đừng có lên mặt!"

Trương Dương cười hắc hắc nói: " Cái này tôi sẽ để ý. Điều không nên làm nhất định sẽ không làm! :

Hải Lan tự nhiên nghe được ý của hắn. Mà lúc này có mặt Lý chủ nhiệm ở đây nên cũng đành giả bộ thờ ơ, ngóng tay lại lặng lẽ di động xuống dưới, tìm đùi Trương Dương bẹo một cái. Khiến Tiểu Trương chủ nhiệm phải nhăn mặt lại.

Bởi vì Trương Dương là chủ, cho nên Trương Dương cũng mời cả Triệu Tân Vĩ và Khương Lượng cùng đến, hai người bọn họ đều làm trong hệ thống công an, từ lâu đã quen thân với nhau, hôm nay mới biết đối phương có quan hệ với Trương Dương cho nên tự nhiên càng thêm thân thiết.

Ngưu Văn Cường còn gọi thêm cả phó cục trưởng cục thủy lợi Tạ Siêu đến. Tuy rằng Tạ Siêu ở trong vụ ẩu đả ở Karaoke Ái Thần biểu hiện không trượng nghĩa, nhưng Ngưu Văn Cường cũng không thể vì vậy mà một gậy đập chết hắn, loại cán bộ tuổi trẻ này tiền đồ ngày sau chính là vô hạn lượng, ánh mắt đóan trước mọi việc của Ngưu Văn Cường là học được từ ông già hắn, vốn hắn còn định mới cả Từ Triệu Bân. Thế nhưng Từ Triệu Bân sắp được thăng chức, cho nên cực kỳ cẩn thận với những lời mời, ngay cả bạn cũ là Ngưu Văn Cường mời hắn cũng từ chối, từ lần phong ba trong lần tuyển cử ở xã Hắc Sơn Tử của vợ hắn, Từ Triệu Bân cũng lĩnh ngộ được không ít, trên quan trường không được lạc quan một cách mù quáng, mỗi nơi đều có một miếng băng mỏng, hơi vô ý là rơi xuống ngay.

Thực ra Từ Triệu Bân không ở đây cũng tốt, Trương Dương tránh bị cướp đi danh tiếng, trung tâm của tiệc rượu chính là quay xung quanh Trương Dương và Hải Lan, Trương Dương trở thành phó chủ nhiệm ban chiêu thương, nhiều nhất cũng chỉ là một phó khoa, từ chức vị cũng không có gì đáng kinhngạc, thế nhưng ai đó hiểu rõ con đường thăng quan của thằng nhãi này, sẽ cảm thấy tốc độ thăng quan tiến chức của thằng nhãi này có thể dùng ngồi hỏa tiễn để hình dung, một người còn chưa tốt nghiệp trường y, biến hóa nhanh chóng trở thành một chủ nhiệm ban kế hoạch hóa gia đình của xã Hắc Sơn Tử, không tới mấy tháng tự nhiên lại trở thành anh hùng giải nguy, sau khi tin tức được phát sóng, thuận lợi chuyển vào biên chế chính thức, trở thành một Đảng viên dự bị, chính thức trở thành người có một không hai trong thể chế, rồi lại được chuyển đến ban chiêu thương của sở thương mại, chức phó khoa đã vẫy chào hắn. Tạ Siêu âm thầm cảm thán, hắn chính là sinh viên giỏi của đại học Bắc Nguyên khoa công trình thủy lợi, từ khi tốt nghiệp đã đến Xuân Dương vất vả công tác bảy năm trời, đến ngày hôm nay chẳng qua cũng chỉ là phó cục trưởng cục thủy lợi. Cùng lắm cũng chỉ là một phó khoa, đứng thứ bảy trong cục thủy lợi, vốn tưởng rằng tốc độ lên chức của mình đã là nhanh rồi, thế nhưng có người còn hơn hắn, chỉ có thể tự than thở mà thôi.

Triệu Tân Vĩ và Khương Lượng đều biết bối cảnh của Trương Dương. Biết tin Trương Dương đã trở thành phó chủ nhiệm ban chiêu thương. Hai người cũng không cảm thấy có gì đáng ngạc nhiên, ngược lại trong lòng cảm thấy có chút mừng rỡ, đây là một cơ hội. Trương Dương chính là có lợi thế trong con đường chính trị, chỉ cần quan hệ tốt với hắn, sau này khẳng định có lần sẽ cần hắn trợ giúp.

Biểu hiện của Ngưu Văn Cường tương đối sinh động, luân phiên mời rượu mọi người, hắn sở dĩ có thể có được địa vị như ngày hôm nay. Thứ nhất là dựa vào lực ảnh hưởng của ông già ở Xuân Dương. Thứ hai là bởi vì hắn là người vô cùng phóng khoáng, tính tình như vậy sẽ dễ dàng kết bạn với người khác.

Ở trong bữa tiệc Hải Lan biểu hiện tự nhiên rộng rãi. Ngưu Văn Cường nhờ nàng đè tin tức này xuống, nàng cũng đồng ý ngay, đây cũng đều là do nể mặt Trương Dương, nàng mỉa mai nói với Ngưu Văn Cường: " Tôi vừa bớt thời giờ quan sát một chút, phòng bếp của các anh quả thực có vấn đề, máy hút khói chạy ầm ầm liên tục, thảo nào các hộ gia đình ở trên lầu trách cứ các anh cũng đúng, muốn hoàn toàn giải quyết chuyện này, chỉ cần thay đổi thiết bị trong nhà bếp một chút, thay đổi một chút, cớ sao lại không làm được?"

Ngưu Văn Cường vui vẻ hớn hở nói: " Hải MC nóid đúng. Tôi nhất định sẽ làm theo, bảo đảm sau này không gặp phải vấn đề tương tự nữa."

Trương Dương và Triệu Tân Vĩ uống một chén, hỏi tình hình của Triệu Tân Hồng những ngày gần đây, Triệu Tân Vĩ nói: " Chị tôi đã xuất việnk rồi, mấy ngày nay nói là cảm thấy đã khá hơn, cuối tuần này chuẩn bị đi khám lại." Hắn thần thần bí bí nói: " Cuối cùng thì cậu giới thiệu vị trung y nào cho chị tôi vậy?"

Trương Dương mỉm cười nói: " Thiên cơ bất khả lộ."

Ngưu Văn Cường lại đến mời rượu, Trương Dương khoát tay nói: " Không thể uống nhiều, buổi chiều nay tôi còn phải trở về Hắc Sơn Tử làm vài việc, miệng đầy mùi rượu người ta ngửi được sẽ không hay."

Hải Lan thản nhiên cười nói: " Không ngờ Tiểu Trương chủ nhiệm cũng bắt đầu chú ý đến dư luận quần chúng."

Trương Dương nhìn nàng mờ ám nói: " Những người ở trong thể chế như chúng tôi bên ngoài luôn phải biểu hiện tốt, giống như tôi thấy Hải MC trong lòng thì vô cùng thích, nhưng biểu hiện ở bên ngoài lại giả bộ hình tượng của chính nhân quân tử ."

Mặt cười của Hải Lan ửng hồng, không ngờ thằng nhãi này lại dám ngang nhiên khiêu khích mình, nhẹ giọng trách móc: " Tiểu Trương chủ nhiệm ngang nhiên quấy rối phái nữ, cẩn thận tôi đưa chuyện của ngài ra ánh sáng đó!" Một đám người đồng thời nở nụ cười. Thực ra mỗi người đều nhìn ra được, quan hệ giữ Tiểu Trương chủ nhiệm và Hải Lan quả thực có điểm không bình thường, nhưng nếu như thằng nhãi này dám ngang nhiên nói ra ở trước mặt mọi người, tám chín phần là không thực hiện được, thật bực nha! Thực ra trong đám người ngồi ở bàn ăn có khối người nghĩ về Hải Lan, chẳng qua là che giấu tương đối tốt thôi.

Đây chính là chỗ khéo léo của Trương Dương, thà để những người khác phỏng đoán quan hệ giữ hắn và Hải Lan, không bằng thay đổi quan hệ này, ngang nhiên liếc mắt đưa tình tuyệt đối sẽ không làm người ta nghĩ rằng quan hệ giữa hai người bọn họ từ lâu đã phát triển tới mức lên giường với nhau.

Khi tời khỏi Kim Khải Việt, Trương Dương bắt tay từ biệt bọn họ, khi đi tới trước mặt Hải Lan, đưa tay ra, hai tay của Hải Lan lại vẫn đút ở trong túi, làm trò trước mặt mọi người cho hắn dẫm phái cái đinh mềm, Trương Dương biết nàng vẫn còn để ý đến chuyện vừa rồi mình khiêu khích nàng, nở nụ cười nói: " Hải MC tức giận, nhưng tôi vẫn cúi chào!" Hắn đứng nghiêm tại chỗ làm động tác chào của cảnh sát để cháo Hải Lan, Hải Lan nhịn không được nở nụ cười, trên mặt lơ đãng toát ra tình ý đầy quyến rũ.

Triệu Tân Vĩ và Khương Lượng lại nói: " Tiểu Trương chủ nhiệm, tôi không thể để cậu vũ nhục hình tượng của cảnh sát nhân dân được!"

Trương Dương vui tươi hớn hở nói: " Anh Khương, xin nhờ anh đưa Lý chủ nhiệm và Hải MC về đài truyền hình."

Ngưu Văn Cường chủ động xin đưa tiễn Trương Dương, Trương Dương nhìn thấy hắn uống đễn nỗi chân bước lảo đảo, vẫn khuyên hắn nên ở lại.

Triệu Tân Vĩ bảo Trương Dương lên xe của mình. Mỉm cười nói: " Được rồi, hôm nay làm tài xế một lúc vậy, đưa cậu đến Hắc Sơn Tử luôn."

" Quên đi, anh đưa tôi đến giao lộ phía trước là được. Tôi đi xe về là được, nếu anh đưa tôi trở về, tôi thấy sợ rằng *** đêm nay không về được."

Triệu Tân Vĩ cũng không khách khí với Trương Dương, gật đầu nói: " Được, hôm nay tôi còn có việc, mấy ngày nữa đến chỗ cậu uống rượu, cậu hiện giờ tốt xấu gì cũng là phó chủ nhiệm ban chiêu thương, vì sao không được phân phối xe vậy?"

Trương Dương cười khổ nói: " Anh Triệu à, tôi không muốn trà đạp người khác như vậy, tôi mới chỉ là một khoa viên, cái chức phó chủ nhiệm cũng là giả, dựa vào cái gì mà phân phối xe chứ?"

Triệu Tâm Vĩ ngược lại nhớ đến một việc: " Được rồi. Trường chúng tôi vừa nhập về một lô xe Jeep, trong đó có mấy cái chất lượng rất tốt, nếu cậu muốn, tôi lấy cho cậu một chiếc."

Trương Dương vừa nghe liền phấn chấn, hắn vẫn luôn muốn kiếm một chiếc ô tô để đi, dù sao vào thời kỳ đó đi qua đi lại giữa Hắc Sơn Tử và Xuân Dương không tiện, nếu như không đi nhờ xe, mỗi lần tới tới lui lui hắn cũng phải mất một thời gian khá dài, nếu như mình có thể có được một chiếc ô tô thì thật tốt biết bao.

Triệu Tân Vũ nói được làm được, trực tiếp đưa hắn đến xưởng sửa chữa Bác Vĩ ở đường Phản Đế nơi cửa bắc, xưởng sửa chữa này thực ra cũng có cổ phần cảu Triệu Tân Vĩ, hai người xuống xe, đã thấy ở khu đất trống phía tây có một chiếc xe Jeep Bắc Kinh 212 màu xanh đậm, ô tô đã được xì sơn lại, phụ kiện ở bên trong cũng đã được thay mới.

Một gã thanh niên mặc một bộ đồ màu xám đi tới, hắn là em họ của Triệu Tân Vĩ tên là Lý Đông Bác, cũng chính là ông chủ của xưởng sửa chữa này, vui tươi hớn hở nói: " Anh họ, nhìn xem xe này được chứ?"

Triệu Tân Vĩ liền đã vào cái lốp còn chưa được thay mới: " Lốp xe thế nào đây?"

Lý Đồng Bác nói: " Ở bên trong, còn chưa kịp thay hết."

Triệu Tâm Vĩ bảo hắn tìm mấy người thợ đến thay lốp xe mới, từ bên ngoài xe đã được sửa sang giống hệt như mới, Trương Dương mở cửa ngồi xuống, rất trông mong vào chiếc xe Jeep này.

Triệu Tân Vĩ nói: " Vốn xe này là để lại cho ông bạn cũ, hưng hắn bỗng nhiên thay đổi ý định, nếu cậu thích thì lấy đi!"

Lý Đông Bác nói: " Chiếc xe này cũng không hỏng hóc nhiều, chỉ là lượng xăng tiêu thụ khá nhiều."

Trương Dương vỗ vô vào tay lái nói: " Bao nhiêu tiền?"

Triệu Tân Vĩ cười nói: " Chúng ta chính là anh em. Tiền nong làm gì chứ, xe này cậu cứ lấy mà đi. Hôm nào không đi nữa thì cứ ném lại cho tôi, xe có hỏng hóc gì cứ trực tiếp đưa về đây sửa, Đồng Bác là em họ của tôi, tuyệt đối chỉ lấy giá phụ tùng!"

Trương Dương không muốn nợ Triệu Tân Vĩ một món nhân tình lớn như vậy: " Vậy nhé, anh Triệu, nếu như anh đã nói như vậy thì tôi không lấy nữa, cái khác không nói, tiền sửa chữa cũng phải do tôi bỏ ra chứ, không thể khiến anh Lý làm không công phải không?"

Lý Đông bác tuy rằng chỉ là xưởng trưởng của xưởng sửa chữa Bác Vĩ, nhưng thực tế thì Triệu Tân Vĩ lại là cổ đông lớn nhất, Triệu Tân Vĩ tặng xe cho người khác, hắn tự nhiên không có quyền lên tiếng. Vôi vàng nói: " Không sao cả, Tiểu Trương chủ nhiệm coi anh họ của tôi như anh em, thì cái xưởng này cũng như của ngài, ngài xem có cái gì cần nữa. Tôi lập tức đi giúp ngài."

Dưới sự kiên trì của Trương Dương, Triệu Tân Vĩ chỉ còn cách bảo Lý Đông Bác lấy của hắn một nghìn đồng để tượng trưng, nói là chiếc xe này hỏng, chỉ có thể bàn với già bán sắt vụn.

Trương Dương cầm lấy chìa khóa, đổ đầy xăng ở ngay trạm xăng bên cạnh, cao hứng bừng bừng lái xe khỏi trạm xăng. Cũng không ngờ nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đang khiêng một bao gạo đi từ từ về phía trước mình. Trương Dương bỗng nhiên dẵm phanh từ từ dừng lại, người kia dĩ nhiên là mẹ mình Từ Lập Hoa, Trương Dương mở cửa xuống xe, gọi lớn: " Mẹ!"

Từ Lập Hoa giật mình, nàng từ từ quay đầu lại, thấy Trương Dương từ trong xe Jeep chui ra. Đi nhanh tới phía nàng. Vẻ mặt Từ Lập Hoa tràn đầy sự kinh ngạc, nàng không thể ngờ người thanh niên quần áo gọn gàng đứng trước mặt này là con trai của mình.

" Mẹ!" Trương Dương lại gọi một tiếng, lúc này mới kéo Từ Lập Hoa trở lại hiện thực, nàng vui mừng mỉm cười: " Đứa nhỏ này, cuối cùng cũng biết đường về nhà."

Mỗi lần nhìn thấy Từ Lập Hoa, trong lòng Trương Dương lại sinh ra một cảm giác chua xót, hắn một tay đỡ lấy bao gạo trên vài Từ Lập Hoa, một tay đỡ lên, phỏng chừng trên dưới năm mươi cần: " Đi! Lên xe. Con đưa mẹ trở về."

Từ Lập Hoa sợ hãi theo Trương Dương đi đến xe Jeep, Trương Dương đặt bao gạo vào đuôi xe, sau đó mở cửa bảo Từ Lập Hoa ngồi vào, khởi động xe chạy về ký túc xã xưởng máy móc công nghiệp.

Từ Lập Hoa nhìn con trai từ trên xuống dưới: " Tam Nhi, con học lái xe từ bao giờ vậy?"

Trương Dương mỉm cười nói: " Cũng lâu rồi. Mẹ. Một bao gạo lớn như vậy sao mẹ không dùng xe đạp mà chở? Ảnh hưởng đến thân thể thì làm sao bây giờ?"

Từ Lập Hòa thở dài: " Không sao, bọn họ cũng không rảnh rỗi."

Trương Dương vẫn không có ấn tượng tốt với mấy người Triệu Thiết Sinh, vỗ nhẹ vào mu bàn tay thon gầy của mẹ nói: " Mẹ, chờ thêm một thời gian nữa con có nhà sẽ đón mẹ qua đó, đừng ở chỗ đó mà bị người ta khinh bỉ!"

Từ Lập Hoa tuy rằng đã nghe con gái nói qua Trương Dương hiện giờ là cán bộ nông thôn, làm tiểu quan ở xã nào đó. Nhưng không ngờ một quan lại ở xã mà cũng có thể uy phong như vậy, trong mấy tháng ngắn ngủi không gặp, liền có cả ô tô để lái, trong lòng vừa vui mừng vừa lo lắng, vui mừng chính là con trai mình cuối cùng đã có tiền đồ, không bao giờ chịu ủy khuất nữa, lo lắng chính là con trai sẽ không đi làm chuyện xấu chứ?



Trương Dương dừng xe trước của nhà nàng, Từ Lập Hoa cũng không lập tức xuống xe, mà lại nhẹ giọng nói: " Tam Nhi, cuối cùng thì con làm gì?"

Trương Dương cười nói: " Không phải đã bảo Tiểu Tĩnh nói với mẹ rồi sao? Vừa rồi ở huyện có phát động cuộc thi cán bộ nông thôn, cho nên con liền ghi danh, thành tích trong kỳ thi tương đối xuất sắc, ở xã Hắc Sơ Tử phục trách việc xây dựng, đến bây giờ, huyện đang có dự định chuyển con đến ban chiêu thương." Trương Dương không dám nói rằng hắn ở xã Hắc Sơn Tử làm chủ nhiệm ban kế hoạch hóa gia đình, dù sao chức đó cũng rất mất mặt.

Từ Lập Hoa có chút bán tín bán nghi nhìn Trương Dương. Trước đây nàng cũng không ngờ con trai lại có năng lực như vậy, bất kể là như thế nào, con trai có được một chút thành tựu. Người làm mẹ cũng cảm thấy rất vui mừng, nàng gật đầu.

Trương Dương giúp nàng nhấc bao gạo ra khỏi xe, mấy bà cô ngồi phơi nắng ở xung quanh nhìn thấy Từ Lập Hoa ngồi xe trở về, tiếng buôn chuyện bắt đầu nổi lên, một bà cô có đôi chân nhỏ cười như ánh mắt trời sáng lạn: " A Tam à. Bây giờ lên làm tài xế rồi sao?"

Trương Dương mỉm cười, trong lòng thầm mắng, ông nhìn giống tài xế lắm sao?

Từ Lập Hoa tính tình nhu nhược, cũng không giải thích gì cả, kéo Trương Dương đi vào trong nhà, nhưng trùng hợp là ba người Triệu Thiết Sinh không có ở nhà, Trương Dương cũng tránh khỏi phiền phức, dường như mỗi lần nhìn thấy mấy người bọn họ là lại không tránh khỏi tranh chấp.

Từ Lập Hoa vốn muốn giữ Trương Dương ở nhà ăn cơm, Trương Dương nói ở xã có việc phải về gấp, trước khi đi lại còn đưa thêm cho mẹ năm trăm đồng để nàng mua thêm ít quần áo, Từ Lập Hoa khăng khăng không nhận, vẫn đuổi theo sau đưa lại tiền, nhẹ giọng nói: " Tam Nhi à, sau này lúc rảnh thì về nhà đi, với mẹ thế là đủ."

Trương Dương tràn đầy cảm xúc gật đầu, hắn bỗng nhiên ý thức được rất khó thay đổi cách sống của Từ Lập Hoa. Muốn tiếp nhận người mẹ này, chính là phải chấp nhận Triệu Thiết Sinh là người một nhà, chuyện này đối với Trương quan nhân mà nói thực sự là một chuyện cực kỳ khó khăn.

Khi Trương Dương lái chiếc xe jeep của hắn trở về Hắc Sơn Tử, hội nghị của xã đã đi đến bước cuối cunugf, thực ra đại hội lần này đơn giản chỉ là lần lãnh đạo mới làm quen với mọi người. Trương Dương và mấy lãnh đạo mới đã sớm gặp mặt nhau, vội vàng trở về chủ yếu là để tham gia tiệc rượu nâng cao quan hệ vào buổi tối.

Lão Tôn Đầu thấy Trương Dương lái xe jeep trở về, vôi vàng mở cổng để cho hắn lái xe vào, Trương Dương dẩu miệng cười nói: " Lão Tôn Đầu, không cần phải long trọng như vậy!"

Lão Tôn Đầu vui tươi hớn hở: " Tôi cũng không muốn long trọng. Chỉ là tôi sợ ngài đâm hỏng cổng thôi!"

Trương Dương nhất thời không nói được gì, vốn muốn ném cho hắn một bao Vân Yên, lập tức đổi ý ném cho hắn một bao Hồng Mai. Lão Tôn Đầu vẫn vui vẻ nhận lấy, chỉ huy Trương Dương đánh xe vào bãi!

Trương Dương dù sao cũng vừa mới lái, các tính năng của xe còn chưa quen thuộc, lái vài vòng mới có thể đưa xem vào bãi đỗ chính, sau khi hắn đỗ xe xong, nhân viên công tác trong chính quyền xã cũng kết thúc hội nghị đi ra, chiếc xe Jeep Bắc Kinh của Trương Dương tuy rằng là một chiếc xe cũ đã gần vứt đi tới nơi, nhưng sau khi được xưởng sửa chữa Bác Vĩ sửa lại, thoạt nhìn cũng không khác xe mới là mấy, lập tức hấp dẫn ánh mắt của không ít người, nhất là khi thấy người lái xe lại là Tiểu Trương chủ nhiệm, đã có người bắt đầu bình phẩm về chiếc xe Jeep này.

Chu Xuyên cán sự ban tuyên truyền biểu hiện hưng phấn nhất, sờ sờ mó mó, hỏi: " Xe này thật là tốt, nhìn giống như xe mới vậy!"

Trương Dương bình thường cũng không vừa lòng với thằng nhãi này. Cười nhạt một tiếng rồi không để ý đến hắn, Chu Xuyên ngượng ngùng ho khan một tiếng. phó xã trưởng mới đến nhận chức là Điền Quốc Cường cũng đã đi tới, vui tươi hớn hở bắt tay chào hỏi Trương Dương, Trương Dương mỉm cười nói: " Chào Điền phó xã trưởng!" Ngày trước bọn họ đã từng uống rượu với nhau ở Kim Khải Việt, cho nên lần này là lần thứ hai gặp mặt.

Điền Quốc Cường nhìn biển số xe, cười nói: " Xe của trường dạy lái xe à, Tiểu Trương chủ nhiệm quan hệ rộng nha!"

Trương Dương từ trong lời nói của hắn biết được thằng nhãi này rất quen thuộc với trường dạy lái, cười gật đầu nói: " Mượn xe của bạn, lái chơi thôi!"

Điền Quốc Cường cười nói: " Sau này nhất định phải thường xuyên đi nhờ xe của cậu mới được!"

" Có thể phục vụ Điền phó xã trưởng chính là vinh hạnh của tôi!" Trương Dương cười tủm tỉm trả lời.

Lúc này Vương Bác Hùng và Vu Thu Linh cùng sóng vai đi tới, thấy hai lãnh đạo tối cao của Hắc Sơn Tử, tất cả mọi người đều im lặng tản đi, Vương Bác Hùng đi đến trước mặt Trương Dương, chỉ chỉ vào hắn, sau đó cười nói: " Tiểu Trương à! Họp buổi chiều quan trọng như vậy sao cậu lại đến muộn chứ?"

Trương Dương ra vẻ hơi có chút khó khăn nói: " Không có biện pháo, bị sở thương mại gọi qua sắo xếp một số chuyện."

" Chuyện gì vậy?"

" Ở huyện thành lập ban chiêu thương, vừa mới thông báo muốn tôi đến ban chiêu thương làm phó chủ nhiệm, chủ là hư danh. Nhân sự vẫn còn thuộc về xã chúng ta."

Ánh mắt Vương Bác Hùng và Vu Thu Linh đều sáng lên. Hai người đều là những kẻ thắng trận cuối cùng trong đấu tranh chính trị ở Hắc Sơn Tử lần này, tu vi chính trị của bọn họ đều không giống nhau, lập tức từ những lời thằng nhóc này nói ngửi được mùi vị của sự khoe khoang, thế nhưng trong lòng cũng phải thừa nhận, người ta có cái để khoe khoang, vừa có mấy ngày, một nhân viên còn ngoài bên chế đã tiến nhập thành công vào trong thể chế, hơn nữa lập tức làm phó khoa, người ta so với bọn họ, con đường làm quan tươi sáng của hai người bọn họ cũng nhất thời ảm đảm rất nhiều.

Vương Bác Hùng cười nói: " Thằng nhóc này cũng có điểm tự do không tập trung, vào Đảng rồi không thể lúc nào cũng như vậy!" Những lời này gián tiếp ám chỉ, vấn đề vào Đảng của Trương Dương đã được quyết định.

Vu Thu Linh nhắc nhở bọn họ: " Tối này xã có đặt sáu bàn ở Quý Hương, mọi người nhất định phải đến đó!"

Vương Bác Hùng mượn cớ thử xem xe Jeep của Trương Dương. Đi lên trền xe, Trương Dương ngầm hiểu khởi động động cơ, lão Tôn Đầu lại cuống quít mở cổng. Vương Bác Hùng nhìn lão Tôn Đầu vội vàng mở cửa như vậy mắng một câu: " *** lão Tôn Đầu. Bình thường tôi ra khỏi cửa hán cũng chỉ có mở một cánh!"

Trương Dương cười nói: " Đó là bởi vì Vương bí thư rất ít khi đưa thuốc lá cho hắn!"

Vương Bác Hùng nở nụ cười, quả thực, thân hắn là tầng lớp bên trên cũng rất lo lắng cảm thụ của những nhân viện công tác bên dưới, hắn cho rằng lão Tôn Đầu tôn kính mình cũng là lẽ đương nhiên, những giờ phút này hắn lại hiểu ra được, chỉ cần thoáng chú ý đến cảm thụ của đối phương một chút, có thể khiến người ta tôn kính đối với hắn cao thêm một bậc.

Vương Bác Hùng thấp giọng nói: " An lão đến Giang Thành rồi. Ước chừng hai ngày nữa là đến Hắc Sơn Tử thị sát, cậu phải chú ý một chút."

Trương Dương trong lòng cười thầm, thực ra thì từ lâu An lão trong lúc bọn họ không có phòng bị đã dạo một vòng rồi, chỉ là các cán bộ của Xuân Dương vẫn chưa biết mà thôi. Xem ra vị An lão này thực sự có chút ý tứ, Trương Dương không khỏi suy nghĩ, nếu như gặp lại An lão, nếu làm thế nào để giải quyết việc xấu hổ lần trước? Hiện này hắn không chỉ đại biểu cho một mình Hắc Sơn Tử nữa, mà còn đại biểu cho cho toàn bộ Xuân Dương.

Vương Bác Hùng nói: " Để cho cậu qua sở thương mại. Có phải là vì An lão không?" Hắn nhạy cảm đoán được. Lý Trường Vũ an bài cho Trương Dương đến ban chiêu thương, không chỉ đơn giản là vì đề thăng, làm một người giàu kinh nghiệp trong quan trường, Vương Bác Hùng hiểu rõ hơn người bình thường một ít, tự nhiên cách nhìn cũng xa hơn những người bình thường một ít, hắn hiểu giá trị của An lão đối với Xuân Dương hay thậm chí cả Giang Thành, nếu như Lý Trường Vũ thực sự có thể làm cho An lão đầu tư vào đây, đối với *** mà hắn nhận không lâu sau đó, sẽ có một ý nghĩa không tầm thường, Vương Bác Hùng đã đưa ra kết luận, phải nắm lấy cơ hội này, kiếm lấy lợi thế chính trị lớn nhất.

Lý Trường Vũ và Cát Xuân Lệ ngồi ở sân phơi, hai người ôm chặt lấy nhau, một vầng trăng sáng trong treo giữa bầu trời, những ánh sáng trong trẻo lạnh lùng xuyên qua cửa kính thủy tinh chiếu lên trên người bọn họ, Cát Xuân Lệ đứng dậy ngồi lên trên người Lý Trường Vũ, cởi áo ngủ, một đôi bạch nhũ thật lớn thật đẫy đà hiện ra, Lý Trường Vũ đưa tay nắm lấy một bên, nhẹ nhàng vuốt ve, hắn cũng không lo lắng bị người bên ngoài nhìn thấy, kính trên sân thượng đều là kính hai lớp, hơn nữa là kính gương, từ bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, từ bên ngoài lại không nhìn thấy bên trong.

Cát Xuân Lệ cúi xuống nâng mặt hắn lên, kịch liêt hôn lên môi hắn, quần ngủ của nàng cũng rất mỏng manh, Lý Trường Vũ rất nhanh cũng cảm thaáy được giữa hai chân Cát Xuân Lệ đã ẩm ướt, Cát Xuân Lệ hôn dọc từ cổ hắn xuống ngực rồi xuống phía dưới, Lý Trường Vũ hít sâu một hơi, cảm thấy cái thứ trong quần kia bị nàng lấy ra. Sau đó nơi ấm ướp ấm áp của nàng bao lấy nó, hai tay Cát Xuân Lệ giữ lấy đầu vai Lý Trường Vũ, cổ họng phát ra những tiếng rên rỉ.

Lúc này Lý Trường Vũ đang tu luyện công phu đả tọa dưỡng thần do Trương Dương dạy cho, rõ ràng là làm được lâu hơn, điều này được chứng minh trong những lần giao thủ với Cát đại đội trưởng trong những ngày gần đây, trước đây tuy rằng Cát đại đội trưởng cực kỳ phối hợp bằng cách hét chói tai, những phần lớn đều là phô bày, những lần gần đây. Tiếng rên của Cát đại đội trưởn rõ ràng đã khác đi. Đó là những tiếng hò hét vui sướng phát ra từ tận sâu trong tâm linh.

Thân thể hai người đầy môg hôi nằm kế sát bên nhau, Cát Xuân Lệ cắn vào đầu vai Lý Trường Vũ, nhẹ giọng nói: " Người ta sắp bị anh đâm chết rồi. . ."

Lý Trường Vũ cười đắc ý, trong lòng cảm thấy thỏa mãn vô hạn, Cát đại đội trưởng bị đâm sung sướng đến cực điểm, vô cùng hiểu rõ độ mạnh yếu cũng như sự hung hãn tiến nhập vừa rồi của Lý bí thư, Lý bít thư nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của nàng nói: " Trải qua những ngày điều dưỡng, anh cảm thấy thân thể đã khôi phục lại như lúc còn trẻ, rất nhiều tinh lực, giống như một thiếu niên."

Cát Xuân Lệ ôm lấy thân thể hắn, nhu thuận gật đầu.

Lý Trường Vũ nói: " Cuối tuần này em sẽ đến Giang Thành công tác, ở bên này còn có chuyện gì cần xử lý hay không?"

Cát Xuân Lệ không nói gì, Lý Trường Vũ lại nói: " Chồng trước của em còn tiếp tục dây dưa nữa không?"

Cát Xuân Lệ lắc đầu nói: " Thực là kỳ quái. Mấy hôm trước hắn tự nhiên đưa tiền trả lại em, sau đó quay đầu đi thẳng, em thấy mặt mũi hắn bầm dập, hình như bị đánh rất thảm, có phải là do anh làm hay không?"

Lý Trường Vũ trong lòng thầm vui vẻ, nhưng cố ý nghiêm mặt nói: " Nói cái gì vậy chứ? Sao anh có thể làm những chuyện như vậy? Hắn có giá trị như vậy sao? Hơn nữa, tính cách của hắn thuộc loại vô lại, đắc tội với nhiều người, còn không biết là ai đã ra tay với hắn nữa?"

Cát Xuân Lệ lại cho rằng chuyện này nhất định là do Lý Trường Vũ làm, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút kích động, từ lúc Lý Trường Vũ điều động công tác cho mình, đặc biệt để ý đến chuyện của Lâu Chí Quảng, đủ thấy được ở trong lòng Lý Thường Vũ, mình cực kỳ quan trọng. Ở trong quan trường thì quan hệ mờ ám giữa nam và nữ bình thường đều chính là vì trao đổi quyền lợi, loại chân tình thế này càng thêm trân quý, Cát Xuân Lệ gắt gao ôm lấy thân thể Lý Trường Vũ, ôn nhu nói: " Trường Vũ, cả đời này em là của anh. . ."

Lý Trường Vũ lộ ra vẻ tươi cười, hắn lục tìm bao thuốc ở đầu giường, từ đó rút ra một điếu thuốc lá, Cát Xuân Lệ đánh bật lửa, ánh sáng kéo lên chiếu sáng thân thể ** của bọn họ.

Lý Trường Vũ dựa lưng và đầu giường, Cát Xuân Lệ cầm một cái gối mềm đặt ở phía sau lưng hắn, đẻ cho hẳn có thể dựa thoải mái hơn một chút, sau đó ghé nằm lên bụng hắn, nhẹ giọng nói: " Chuyện ở Giang Thành đã thu xếp xong rồi chứ?"

Lý Trường Vũ phun ra một đám khói thuốc dày đặc. Thấp giọng nói: " Lần này được đề bạt làm phó thị trưởng có Tả Viên Triêu, Viên Thành Tích còn cả anh nữa, Hứa bí thư khẳng định sẽ lên tỉnh, chỉ là không rõ lắm ai sẽ tiếp nhận vị trí của hắn."

" Anh có thể không?" Cát Xuân Lệ hỏi một câu hỏi quá buồn cười.

Lý Trường Vũ gạt tàn thuốc, thấp giọng nói: " Anh quan tâm chính là thường vụ phó thị trưởng, nhưng từ tình thế trước mắt, hi vọng của anh cũng không lớn. . ." Các loại dấu hiệu đã cho thấy, hắn tiến nhận vào chính đàn Giang Thành sẽ khởi bước từ phó thị trưởng chủ quan giao dục và ý tế. Mà Tả Viên Chiêu trước đây là cục trưởng cục tài chính ở Giang Thành, ở Giang Thành có được một mạng lưới quan hệ mà mình không thể có được, tuổi tác cũng tương xứng với mình. Người đồng thời được đề cử còn có Viên Thành Tích đã ngoài năm mươi tuổi. Chủ quản nông nghiệp, mà Giang Thành là một thành thị công nghiệp. Lý Trường Vũ tự nhiên loại trừ Viên Thành Tích ra ngoài, về phần hai vị phó thị trưởng khác vẫn đang trong nhiệm kỳ của mình, mặc kệ là không có khuyết điểm cũng không có chiến tích sáng chói nào, khả năng bọn họ có thể đảm nhiệm chức phó thị trưởng thường vụ còn thấp hơn nhiều so với ba vị phó thị trưởng mới được thăng chức, cho nên chân chính cạnh tranh chỉ có Lý Trường Vũ và Tả Viên Triêu. Lý Trường Vũ đã phân tích qua, đối mặt với Tả Viên Triêu. Hắn không có bất cứ ưu thế nào cả, Lý Trường Vũ cơ bản là đã buông tha vị trí thường vụ phó thị trưởn này, đối với hắn mà nói thì hiện giờ chính mình phải tạo dựng được căn cơ vững chắc tại Giang Thành, trong thời gian tói phải làm tốt quan hệ với bí thư thị ủy Giang Thành.

Đúng như Vương Bác Hùng tưởng tượng, Lý Trường Vũ không phải là người sẽ đơn giản buông bỏ cơ hội, tuy rằng hắn sắp phải rời đi, thé nhưng hắn vẫn ý thức được An lão có thể sẽ cho mình một cái chiến tích, nếu như An lão có thể đến Xuân Dương ở trong nhiệm kỳ cuối này của mình. Thậm chí đầu tư vào Giang Thành, đối với còn đường làm quan của hắn mà nói chính là một bước lên trời.

Cho nên thành lập ban chiêu thương cũng không phải là do Lý Trường Vũ nhất thời làm ra, mà là kết quả của việc suy nghĩ kỹ càng. An lão tuy rằng sinh ra ở Xuân Dương, nhưng hắn đồng thời cũng là một thương nhân thành công, một vị thương nhân thành công tuyệt đối sẽ không lạm dụng việc đầu tư của mình, vào những năm 88 khi An Chí Viên trở về được người ở quê nhiệt tình đón tiếp mà cũng không có ý định đầu tư cho quê nhà, chứng minh người này có sự bình tĩnh khác người. Trong vấn đề làm ăn buôn bán không bị cảm tình xen vào. Sở dĩ Lý Trường Vũ phái ra Trương Dương, bởi vì hắn hiểu được, trên người Trường Dương có cỗ khí thế đi đầu, cỗ khí thế này những người ở xung quanh không có được, chỉ cần Trương Dương cố gắng, thành công là chuyện đáng mừng, thất bại cũng không tiếc nuối.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Y Đạo Quan Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook