Chương 864: Kiếp phỉ đui mù (4)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Trương Dương giật lấy khai sơn đao trong tay hắn, thở dài nói: Tao bảo này, cái đám tiểu tặc chúng mày sao không có mắt vậy à? Tao không tìm chúng mày thì thôi, chúng mày lại dám dẫn xác tới, hiện tại không ngờ mặt dày mày dạn đòi báo thù ư?
Ác Lang Mạt Gia vẫn không hề lộ ra vẻ sợ hãi, cười gằn nói: Có gan thì giết tao đi, hiện tại có bảy khẩu súng đang chỉ vào mày, tao chết rồi thì mày cũng phải chôn cùng.
Trương Dương cười nói: Vậy thì phải xem là súng của chúng nhanh hay là đao của tao nhanh hơn. Khai sơn đao kề sát vào yếu hầu của Ác Lang Mạt Gia, trên chỗ da tiếp xúc với đao nổi lên một lớp da gà.
Ác Lang Mạt Gia nói khẽ: Đừng quên đây là đâu, trên mảnh đất này, mày nói không ai nghe!
Trương Dương cười ha ha, tiếng cười của hắn rất nhanh liền tắt phụt, bởi vì hắn nhìn thấy Chu Sơn Hổ và Triệu Thiên Tài bị dí súng vào lưng đi ra. Mặt Chu Sơn Hổ rất ủ rũ, hai người bởi vì không yên tâm để Trương Dương một mình ứng chiến cho nên tới đây hỗ trợ, nhưng không ngờ bị kẻ địch phục kích tóm gọn, đối với kẻ trong tay có súng, bọn họ không làm ra được chút phản kháng nào.
Trương Dương có chút nghĩ không thông, mình đã thủ vững con đường này, vậy bọn cướp này là thông qua phương thức nào để vòng ra sau hắn? Đám người này Ác Lang Mạt Gia đều là người Tạng thổ sinh thổ trưởng , bọn chúng đối với hoàn cảnh nơi này thì quen thuộc hơn mình nhiều.
Mấy tên kiếp kèm Triệu Thiên Tài và Chu Sơn Hổ, dí súng vào lưng họ, uy hiếp nói: Thả lão đại của bọn tao ra, nếu không...
Trương Dương cười lạnh nói: Nếu không thì sao? Hắn giơ ống tuýp trong tay lên, hung hăng nện lên đùi Ác Lang Mạt Gia, không ai ngờ được Trương Dương lại làm ra hành động như vậy, mũi nhọn của ống tuýp cắm vào chân trái Ác Lang Mạt Gia, hắn phát ra một tiếng kêu đau đớn, Trương Dương lập tức rút ống tuýp ra, mũi nhọn dính đầy máu chỉ vào mấy tên kiếp phỉ đó: Tao cho chúng mày một cơ hội, tao đếm đến năm, tất cả cút đi cho tao, nếu không tao sẽ giết hết!
Mấy tên kiếp phỉ đang kẹp Triệu Thiên Tài và Chu Sơn Hổ nhìn nhau, bởi vì Ác Lang Mạt Gia ở trong tay Trương Dương, bọn chúng có chút ném chuột sợ vỡ đồ.
Ác Lang Mạt Gia hét lớn: Mặc kệ tao, giết chúng đi!
Trương Dương dùng mặt ngang của khai sơn đao vỗ vào mặt hắn, bắt đầu đếm: Một, hai, ba , bốn...
Đám cướp này nghe Trương Dương đếm số thì có chút kinh hòang, Trương Dương đánh mắt ra hiệu cho bọn Chu Sơn Hổ.
Ác Lang Mạt Gia giận dữ hét: Giết bọn chúng!
Năm!
Triệu Thiên Tài và Chu Sơn Hổ đồng thời cúi đầu xuống.
Khai sơn đao và ống tuýp trong tay Trương Dương toàn lực được ném mạnh ra, trong bóng đêm truyền tới hai tiếng hét thảm thiết, ống tuýp đã đâm xuyên đầu hai tên kiếp phỉ đang kèm Triệu Thiên Tài, tiến cướp phỉ kèm Chu Sơn Hổ thì còn thảm hơn, khai sơn đao gọt đi nửa đầu hắn, óc trắng phòi cả ra.
Chu Sơn Hổ tay mắt lanh lẹ bắt lấy khai sơn đao, một đao đâm vào tên cướp cầm súng khác ở phía sau, tay cầm súng của hắn lập tức bị chém đứt, tên cướp đó phát ra tiếng hét thảm, máu từ trong cánh tay bị chém đứt phun ra như suối.
Trương Dương dùng tay kép cổ họng Ác Lang Mạt Gia, dùng thân hắn làm lá chắn, quát bọn cướp ở phía sau: Tất cả bỏ vũ khí xuống!
Đám cướp nhìn thấy Trương Dương vừa ra tay đã giết chết hai người, ai nấy đều sợ vỡ mật, bọn chúng không ngờ chẳng buồn để ý tới Ác Lang Mạt Gia, nhấc xe máy lên lái xuống dưới núi, chỉ lát sau đã bỏ chạy không còn một mống. Ở hiện trường ngoài hai cỗ thi thể ra thì chỉ còn có Ác Lang Mạt Gia và tên cướp bị Chu Sơn Hổ chém đứt tay.
Ác Lang Mạt Gia lúc này đã mất đi nhuệ khí vừa rồi, Trương Dương thả cổ họng hắn ra, một quyến đánh cho hắn ngã xuống đất.
Ác Lang Mạt Gia muốn từ dưới đất bò dậy, lại bị Trương Dương giẫm lên tay. Trương Dương lạnh lùng nói: Đám vô liêm sỉ chúng mày, làm xằng làm bậy, cướp bóc mưu sát, không việc ác nào là không làm, tao vốn cũng không có thời gian để bận tâm tới chúng mày, nhưng thiên đường có lốn mày không đi, địa ngục không cửa mày lại lao vào.
Ác Lang Mạt Gia nghiến răng nghiến lợi nói: Nói ít thôi, cho lão tử một cái chết thống khoái!
Trương Dương cười ha ha, nói: Thống khoái ư? Làm nhiều chuyện xấu như vậy mà còn muốn chết thống khoái à, không dễ dàng vậu đâu! Hắn giậm mạnh lên cánh tay của Ác Lang Mạt Gia, chỉ nghe thấy rắc một tiếng, tay trái của Ác Lang Mạt Gia đã bị giẫm gãy, sau đó thì lại giẫm gãy tay phải.
Trương Dương nói: Tao không giết mày, tao để mày dùng cả đời còn lại để sám hối vì những chuyện ác mà mày đã làm! Hắn xuống tay không chút nào dung tình, lại giẫm gãy hai chân Ác Lang Mạt Gia.
Chu Sơn Hổ đương nhiên sẽ không bỏ qua sẽ không bỏ qua cơ hội vơ vét vật kỷ niệm, lột sách vật phẩm đáng tiền trên người bọn cướp này.
Triệu Thiên Tài không nhịn được cười nói: Hổ tử. Tôi thấy anh thích hợp làm cướp đấy.
Chu Sơn Hổ nói: Tôi không xấu vậy đâu, tôi muốn đi theo Trương đại ca, về sau tranh thủ làm cán bộ quốc gia.
Trương Dương mỉm cười nhìn Chu Sơn Hổ, không ngờ thằng ôn này cũng có chí hướng cao xa.
Sau khi đangối phó với đám kiếp phỉ này, bọn họ lại lên đường. Triệu Thiên Tài nhìn nhìn ra sau xe. Ác Lang Mạt Gia vẫn nằm trên đường, hắn nói khẽ: Cứ để hắn tự sinh tự diệt như vậy à?
Trương Dương nói: Trên tay đám kiếp phỉ này không biết có bao nhiêu mạng người, không giết hắn đã là nhân từ cho hắn lắm rồi.”
Chu Sơn Hổ nói: Cánh tay bị gãy có thể liền lại, sau này hắn vẫn còn có thể làm chuyện xấu.
Trương Dương cười nói: Tay mà tôi giẫm gãy, trong thiên tạ chỉ sợ là không có ai có thể nối lại giúp hắn được đâu.
Giữa trưa ngày hôm sau bọn họ tới trấn Bát Nhất, thủ phủ của địa khu Lam Chi, tên cũ của nơi này là Lạp Nhật Dát, trước giải phóng chỉ có mấy tòa miếu nhỏ, mấy chục hộ gia đình, sau khi lập nước liền phát triển nhanh chóng, hiện giờ đã thành một thành thị cỡ nhỏ, là trung tâm tập kết mậu dịch lớn của phía đông Tạng, cách thủ phủ Lhasa của Tây Tạng cũng chỉ hơn bốn trăm km.
Trị an nơi này tương đối tốt, sau khi bọn họ thương lượng quyết định nghỉ ngơi trong trấn một đêm, sáng sớm ngày mai tiếp tục tới Lhasa, bởi vì dự báo thời tiết nói từ chiều tới tối vẫn có mưa, cho nên bọn họ không định tiếp tục mạo hiểm lái xe. Vả lại chiếc Toyota này cũng cần sửa chữa một chút.
Triệu Thiên Tài lái xe tới nhà máy sửa chữa ở gần đó để sửa xe, Trương Dương và Chu Sơn Hổ nghỉ ngơi trong khách sạn, thuận tiện hỏi thăm xem có ai biết nơi hạ lạc của An Ngữ Thần không.
Trương Dương giành thời gian gọi mấy cú điện thoại, An Ngữ Thần quả nhiên không liên hệ với bất kỳ ai. công tác phía Nam Tích vẫn thuận lợi, có Thường Lăng Phong tọa trấn, Trương Dương thật sự rất yên tâm.
Chu Sơn Hổ lần này thu thập được không ít vật kỷ niệm, hắn đặc biệt thích thú thanh khai sơn đao của Ác Lang Mạt Gia, Trương Dương nhìn nhìn thanh đao này, chất thép rất tốt, chẳng trách có thể chém sắt như chém bùn, Trương Dương nói với Chu Sơn Hổ: Có thời gian tôi sẽ dạy cho cậu một bộ đao pháp!
Chu Sơn Hổ vui sướng vô cùng, liên tục gật đầu.
Trương Dương lại lấy ảnh An Ngữ Thần ra, lẳng lặng nhìn gương mặt của An Ngữ Thần, nhắm mắt lại, hắn tựa hồ có thể cảm thấy An Ngữ Thần đang ở gần đây, nhưng vì sao lại không thể gặp được?
Ác Lang Mạt Gia vẫn không hề lộ ra vẻ sợ hãi, cười gằn nói: Có gan thì giết tao đi, hiện tại có bảy khẩu súng đang chỉ vào mày, tao chết rồi thì mày cũng phải chôn cùng.
Trương Dương cười nói: Vậy thì phải xem là súng của chúng nhanh hay là đao của tao nhanh hơn. Khai sơn đao kề sát vào yếu hầu của Ác Lang Mạt Gia, trên chỗ da tiếp xúc với đao nổi lên một lớp da gà.
Ác Lang Mạt Gia nói khẽ: Đừng quên đây là đâu, trên mảnh đất này, mày nói không ai nghe!
Trương Dương cười ha ha, tiếng cười của hắn rất nhanh liền tắt phụt, bởi vì hắn nhìn thấy Chu Sơn Hổ và Triệu Thiên Tài bị dí súng vào lưng đi ra. Mặt Chu Sơn Hổ rất ủ rũ, hai người bởi vì không yên tâm để Trương Dương một mình ứng chiến cho nên tới đây hỗ trợ, nhưng không ngờ bị kẻ địch phục kích tóm gọn, đối với kẻ trong tay có súng, bọn họ không làm ra được chút phản kháng nào.
Trương Dương có chút nghĩ không thông, mình đã thủ vững con đường này, vậy bọn cướp này là thông qua phương thức nào để vòng ra sau hắn? Đám người này Ác Lang Mạt Gia đều là người Tạng thổ sinh thổ trưởng , bọn chúng đối với hoàn cảnh nơi này thì quen thuộc hơn mình nhiều.
Mấy tên kiếp kèm Triệu Thiên Tài và Chu Sơn Hổ, dí súng vào lưng họ, uy hiếp nói: Thả lão đại của bọn tao ra, nếu không...
Trương Dương cười lạnh nói: Nếu không thì sao? Hắn giơ ống tuýp trong tay lên, hung hăng nện lên đùi Ác Lang Mạt Gia, không ai ngờ được Trương Dương lại làm ra hành động như vậy, mũi nhọn của ống tuýp cắm vào chân trái Ác Lang Mạt Gia, hắn phát ra một tiếng kêu đau đớn, Trương Dương lập tức rút ống tuýp ra, mũi nhọn dính đầy máu chỉ vào mấy tên kiếp phỉ đó: Tao cho chúng mày một cơ hội, tao đếm đến năm, tất cả cút đi cho tao, nếu không tao sẽ giết hết!
Mấy tên kiếp phỉ đang kẹp Triệu Thiên Tài và Chu Sơn Hổ nhìn nhau, bởi vì Ác Lang Mạt Gia ở trong tay Trương Dương, bọn chúng có chút ném chuột sợ vỡ đồ.
Ác Lang Mạt Gia hét lớn: Mặc kệ tao, giết chúng đi!
Trương Dương dùng mặt ngang của khai sơn đao vỗ vào mặt hắn, bắt đầu đếm: Một, hai, ba , bốn...
Đám cướp này nghe Trương Dương đếm số thì có chút kinh hòang, Trương Dương đánh mắt ra hiệu cho bọn Chu Sơn Hổ.
Ác Lang Mạt Gia giận dữ hét: Giết bọn chúng!
Năm!
Triệu Thiên Tài và Chu Sơn Hổ đồng thời cúi đầu xuống.
Khai sơn đao và ống tuýp trong tay Trương Dương toàn lực được ném mạnh ra, trong bóng đêm truyền tới hai tiếng hét thảm thiết, ống tuýp đã đâm xuyên đầu hai tên kiếp phỉ đang kèm Triệu Thiên Tài, tiến cướp phỉ kèm Chu Sơn Hổ thì còn thảm hơn, khai sơn đao gọt đi nửa đầu hắn, óc trắng phòi cả ra.
Chu Sơn Hổ tay mắt lanh lẹ bắt lấy khai sơn đao, một đao đâm vào tên cướp cầm súng khác ở phía sau, tay cầm súng của hắn lập tức bị chém đứt, tên cướp đó phát ra tiếng hét thảm, máu từ trong cánh tay bị chém đứt phun ra như suối.
Trương Dương dùng tay kép cổ họng Ác Lang Mạt Gia, dùng thân hắn làm lá chắn, quát bọn cướp ở phía sau: Tất cả bỏ vũ khí xuống!
Đám cướp nhìn thấy Trương Dương vừa ra tay đã giết chết hai người, ai nấy đều sợ vỡ mật, bọn chúng không ngờ chẳng buồn để ý tới Ác Lang Mạt Gia, nhấc xe máy lên lái xuống dưới núi, chỉ lát sau đã bỏ chạy không còn một mống. Ở hiện trường ngoài hai cỗ thi thể ra thì chỉ còn có Ác Lang Mạt Gia và tên cướp bị Chu Sơn Hổ chém đứt tay.
Ác Lang Mạt Gia lúc này đã mất đi nhuệ khí vừa rồi, Trương Dương thả cổ họng hắn ra, một quyến đánh cho hắn ngã xuống đất.
Ác Lang Mạt Gia muốn từ dưới đất bò dậy, lại bị Trương Dương giẫm lên tay. Trương Dương lạnh lùng nói: Đám vô liêm sỉ chúng mày, làm xằng làm bậy, cướp bóc mưu sát, không việc ác nào là không làm, tao vốn cũng không có thời gian để bận tâm tới chúng mày, nhưng thiên đường có lốn mày không đi, địa ngục không cửa mày lại lao vào.
Ác Lang Mạt Gia nghiến răng nghiến lợi nói: Nói ít thôi, cho lão tử một cái chết thống khoái!
Trương Dương cười ha ha, nói: Thống khoái ư? Làm nhiều chuyện xấu như vậy mà còn muốn chết thống khoái à, không dễ dàng vậu đâu! Hắn giậm mạnh lên cánh tay của Ác Lang Mạt Gia, chỉ nghe thấy rắc một tiếng, tay trái của Ác Lang Mạt Gia đã bị giẫm gãy, sau đó thì lại giẫm gãy tay phải.
Trương Dương nói: Tao không giết mày, tao để mày dùng cả đời còn lại để sám hối vì những chuyện ác mà mày đã làm! Hắn xuống tay không chút nào dung tình, lại giẫm gãy hai chân Ác Lang Mạt Gia.
Chu Sơn Hổ đương nhiên sẽ không bỏ qua sẽ không bỏ qua cơ hội vơ vét vật kỷ niệm, lột sách vật phẩm đáng tiền trên người bọn cướp này.
Triệu Thiên Tài không nhịn được cười nói: Hổ tử. Tôi thấy anh thích hợp làm cướp đấy.
Chu Sơn Hổ nói: Tôi không xấu vậy đâu, tôi muốn đi theo Trương đại ca, về sau tranh thủ làm cán bộ quốc gia.
Trương Dương mỉm cười nhìn Chu Sơn Hổ, không ngờ thằng ôn này cũng có chí hướng cao xa.
Sau khi đangối phó với đám kiếp phỉ này, bọn họ lại lên đường. Triệu Thiên Tài nhìn nhìn ra sau xe. Ác Lang Mạt Gia vẫn nằm trên đường, hắn nói khẽ: Cứ để hắn tự sinh tự diệt như vậy à?
Trương Dương nói: Trên tay đám kiếp phỉ này không biết có bao nhiêu mạng người, không giết hắn đã là nhân từ cho hắn lắm rồi.”
Chu Sơn Hổ nói: Cánh tay bị gãy có thể liền lại, sau này hắn vẫn còn có thể làm chuyện xấu.
Trương Dương cười nói: Tay mà tôi giẫm gãy, trong thiên tạ chỉ sợ là không có ai có thể nối lại giúp hắn được đâu.
Giữa trưa ngày hôm sau bọn họ tới trấn Bát Nhất, thủ phủ của địa khu Lam Chi, tên cũ của nơi này là Lạp Nhật Dát, trước giải phóng chỉ có mấy tòa miếu nhỏ, mấy chục hộ gia đình, sau khi lập nước liền phát triển nhanh chóng, hiện giờ đã thành một thành thị cỡ nhỏ, là trung tâm tập kết mậu dịch lớn của phía đông Tạng, cách thủ phủ Lhasa của Tây Tạng cũng chỉ hơn bốn trăm km.
Trị an nơi này tương đối tốt, sau khi bọn họ thương lượng quyết định nghỉ ngơi trong trấn một đêm, sáng sớm ngày mai tiếp tục tới Lhasa, bởi vì dự báo thời tiết nói từ chiều tới tối vẫn có mưa, cho nên bọn họ không định tiếp tục mạo hiểm lái xe. Vả lại chiếc Toyota này cũng cần sửa chữa một chút.
Triệu Thiên Tài lái xe tới nhà máy sửa chữa ở gần đó để sửa xe, Trương Dương và Chu Sơn Hổ nghỉ ngơi trong khách sạn, thuận tiện hỏi thăm xem có ai biết nơi hạ lạc của An Ngữ Thần không.
Trương Dương giành thời gian gọi mấy cú điện thoại, An Ngữ Thần quả nhiên không liên hệ với bất kỳ ai. công tác phía Nam Tích vẫn thuận lợi, có Thường Lăng Phong tọa trấn, Trương Dương thật sự rất yên tâm.
Chu Sơn Hổ lần này thu thập được không ít vật kỷ niệm, hắn đặc biệt thích thú thanh khai sơn đao của Ác Lang Mạt Gia, Trương Dương nhìn nhìn thanh đao này, chất thép rất tốt, chẳng trách có thể chém sắt như chém bùn, Trương Dương nói với Chu Sơn Hổ: Có thời gian tôi sẽ dạy cho cậu một bộ đao pháp!
Chu Sơn Hổ vui sướng vô cùng, liên tục gật đầu.
Trương Dương lại lấy ảnh An Ngữ Thần ra, lẳng lặng nhìn gương mặt của An Ngữ Thần, nhắm mắt lại, hắn tựa hồ có thể cảm thấy An Ngữ Thần đang ở gần đây, nhưng vì sao lại không thể gặp được?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.